Vừa nghe thấy tiếng thét chói tai bên trong: "Tự nhi." tâm Hiên Viên Dật chợt căng thẳng, "phanh" một tiếng, một cước đá văng tướng môn, hắn mở ra chân thon dài vòng vào trong bình phong, giống như bị đả kích thật lớn, sắc mặt đờ đẫn khóe miệng co quắp, cả người liền ngốc tại chỗ.
Chỉ thấy Linh Xảo Nhi ôm hai đứa con nít trong ngực, nhưng hai đứa trẻ này nhìn thế nào cũng không giống đứa bé bình thường, chỉ vì bọn chúng có hai lỗ tai dài đầy lông trắng như tuyết, còn có cái đuôi cuốn thành từng vòng, tóc lại là màu xám bạc.
"A ô ~" hai tiểu tử kia ngậm ngón út, ở trong phòng yên tĩnh mềm nhẹ kêu một tiếng trong trẻo, hai cặp con ngươi trong suốt đầy nước đang tò mò quan sát tất cả chung quanh.
Linh Xảo Nhi vừa thấy Hiên Viên Dật cùng Quỷ y xông vào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vội vàng nhấc đệm đắp lên hạ than của Nam Cung Tự.
Nam hài trong ngực nàng chu cái miệng nhỏ nhắn mập mạp, khạc ra từng ngụm bọt khí một, con ngươi đầy nước vân vê nhè nhẹ bị ánh nến chiếu vào, một đôi con ngươi đỏ tươi đen nhánh trong veo như yêu cùng ánh mắt Hiên Viên Dật chạm vào nhau: "A a oa ~" nam hài hưng phấn giơ đôi tay, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo đột nhiên liền nở ra một nụ cười, tay nhỏ bé hướng về phía Hiên Viên Dật quơ múa, ý muốn hắn ôm ôm.
Hiên Viên Dật ngẩn ra, đứa nhỏ này. . . . . .
Linh Xảo Nhi lúc này đem hai đứa bé ôm đến cho Hiên Viên Dật, rửa tay một cái, cầm bút viết đơn thuốc đưa cho quản gia đang sững sờ ở một bên, nghiêm trang nói: "Vương phi nàng mất máu quá nhiều, cần ăn một chút thuốc bổ, đây là đơn thuốc, chút nữa ngươi theo đơn thuốc này đến tiệm thuốc mua, mỗi ngày đúng hạn dùng, không quá một tháng, Vương phi sẽ sinh khí dồi dào." Dứt lời, chuông bạc thắt ở eo áo nàng lên phát ra tiếng giòn vang, nàng tiến lên khoác cánh tay Quỷ y, nghiêng đầu nũng nịu nói: "Phụ thân, Xảo Nhi làm theo lời của ngươi, ngươi lấy cái gì thưởng cho ta đây?"
"Được, lão nô đi lấy thuốc ngay." Quản gia cầm đơn thuốc đáp một tiếng, sau đó xoay người liền rời đi.
Quỷ y rủ thấp tầm mắt xuống, ngón trỏ nâng mái tóc rủ xuống ở bên tai nàng lên: "Xảo Nhi tiến bộ không ít, sau khi trở về ta nhất định sẽ hảo hảo thưởng ngươi." Nói xong, ánh mắt của hắn đầy thâm ý nhìn hai tiểu hồ ly trong ngực Hiên Viên Dật, đúng như hắn nghĩ, Cửu vĩ hồ cùng người phàm sinh ra đứa bé, quả nhiên không tầm thường! Nếu như có thể lấy máu trên người bọn họ, là có thể luyện thành đan cải tử hồi sinh, miệng nhếch lên một tia cười không dễ phát giác.
Hai tiểu tử nằm ở trên người Hiên Viên Dật kia con ngươi long lanh nhìn thẳng vào con ngươi âm hiểm của Quỷ y, sợ run cả người: "A ô ——"tay nhỏ bé níu lấy xiêm áo Hiên Viên Dật thật chặt, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong ngực hắn.
Sau hơn nửa ngày sửng sốt Hiên Viên Dật mới hồi phục lại tinh thần, thoáng cái đã có đứa nhỏ của mình, quả thật giống như đang nằm mơ một, hận không thể tát mình một bạt tai, xem một chút có phải là đang nằm mơ hay không, nhưng hai tiểu tử nằm trên người của hắn kia xác thực là tồn tại, trái tim lay động lên từng vòng gợn sóng, không cách nào bình tĩnh lại. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Hai tay hắn giơ hai đứa con nít lên thật cao, nhìn hai đứa đang nghẹo cái đầu nhỏ, tò mò nhìn hắn, nụ cười trên mặt Hiên Viên Dật vui vẻ đến mức người nào cũng có thể nhìn thấy, tiếng cười hắn trong trẻo lại dễ nghe, giống như cảm động, tràn đầy trong phòng.
"Đồng Nhi, Ngưng nhi, ha ha ha. . . . . . Không hỗ là đứa bé của Bổn vương, dáng dấp cùng người khác không giống nhau."
Mộ Thiên Vấn từ ngoài phòng xông vào dừng bước chân lại, nhìn vẻ mặt Vương gia vui sướng, ánh mắt liền giật mình rơi vào hai tiểu oa nhi mà hắn giơ cao, khóe miệng vừa kéo, tầm mắt sau đó nhìn thấy nha hoàn trên mặt đất đang thoi thóp một hơi, bên trên thái dương ngay lập tức treo ba đường hắc tuyến, không hổ là đứa bé của Vương gia cùng Vương phi! Vừa sinh ra liền đem người ta hù chết, lớn lên sẽ làm ra chuyện gì nữa?
Bảo vệ ở một bên nha hoàn, gã sai vặt đè nén sợ hãi trong lòng, rối rít quỳ trên mặt đất chúc mừng nói: "Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia, mừng long phượng thai."
Mộ Thiên Vấn ngay lập tức cho người kéo nha hoàn bị hù chết ra ngoài, tiến lên liên tục quan sát đứa con nít trong ngực Hiên Viên Dật, hai đứa con nít này hướng về phía hắn đột nhiên vẫy tay: "A ô ô" mà kêu, hình như muốn hắn ôm.
Hiên Viên Dật không khỏi ăn dấm, liếc nhìn người nằm ở trên giường thoi thóp một hơi, đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng, đem hai nãi oa trong ngực đưa cho Mộ Thiên Vấn ôm: "Mang Đồng nhi cùng Ngưng nhi đi xuống bú sữa đi!"
"Vâng" Tóc Mộ Thiên Vấn bị hai tiểu tử kia kéo đau, đáp một tiếng, vội vàng ôm cho bà vú.
Bên trong nhà người đã tản đi, chỉ để lại Hiên Viên Dật một người.
Hắn ngồi ở bên giường, rủ thấp tròng mắt hẹp dài xuống, nhìn gương mặt ngọc tiều tụy, đau lòng vô cùng, ngón trỏ thon dài phất qua mái tóc ướt át trên trán nàng: "Tự nhi . . . ." Hắn cúi đầu xuống, môi mỏng lạnh in dấu trên cánh môi tái nhợt của nàng.
Trên bàn trong lò hương bằng càng dâng lên khói xanh lượn lờ, bao phủ đi hình dáng tuấn mỹ.
Nam Cung Tự sợ hết hồn, khuôn mặt tuấn mỹ như điêu khắc kia thế nhưng tiều tụy cực kỳ tiều tụy, tròng mắt màu hổ phách hiện đầy tia máu, cơ hồ biến thành con mắt màu hồng. Hắn thẳng tắp ngưng mắt nhìn nàng, mắt đều không nháy mắt, tia máu trong mắt, hiện ra mừng như điên.
Nâng bàn tay để trên khuôn mặt ấm áp của nàng hơi run lên một cái rồi hạ xuống, khàn khàn lại réo rắt khôn xiết, âm thanh phát ra càng nhẹ nhàng mê người vang lên ở bên tai của nàng: "Tự nhi nàng tỉnh. . . . . ."
"Ừ, ta không sao, thật." Nam Cung Tự gật đầu một cái nghiêm túc nói, trên mặt ngay lập tức lộ ra nụ cười, để cho hắn không phải lo lắng cho mình.
Chỉ là trên mặt nàng tái nhợt cùng thân thể cơ hồ xụi lơ ở trong lòng hắn, lại bại lộ ra sự suy yếu của nàng.
Mặc dù nàng là Cửu vĩ hồ, có linh hồn cường đại, nhưng là sanh con so với nữ tử bình thường càng khổ sở gấp trăm lần, dù sao hai đứa con nít này ở trong bụng của nàng giằng co gần chết, khiến cho nàng cũng giằng co muốn chết, hiện tại lại bởi vì mất máu, khiến cho nàng cả người không còn hơi sức, khổ không thể tả a!
Đột nhiên, nàng nhíu mày một cái, đột nhiên kích động từ trong ngực hắn tránh ra, sóng mắt khẽ hiện, đôi tay níu lấy xiêm y của hắn: "Dật, đứa bé, đứa bé ở đâu?"
"Tự nhi ngoan đừng động, bọn chúng rất tốt, bọn chúng đều rất tốt." Bàn tay Hiên Viên Dật ấm áp đang đỡ gương mặt tái nhợt trứng của nàng, nghiêm túc nói, giọng điệu lại tựa như đang dỗ đứa bé.
Nam Cung Tự thở phào nhẹ nhõm, giống như quả cầu da bị xì hơi mềm ở trong lòng hắn, ngón tay giữ thật chặt bàn tay xương cốt rõ rang của hắn: "Dật, đồng ý ta, tương lai mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều phải bảo hộ con của chúng ta, ta không muốn nhìn thấy bọn chúng bị bất kỳ tổn thương gì."
"Được, ta đồng ý nàng." Đáy mắt Hiên Viên Dật gợn sóng, âm thanh nhẹ nhàng tựa như lông vũ êm ái.
"Vương gia, cứu mạng!" Đột nhiên từ ngoài phòng truyền đến tiếng kêu thảm của Mộ Thiên Vấn.
Con ngươi Nam Cung Tự lườm một cái, nhìn nãi oa trong ngực Mộ Thiên Vấn đang gặm cắn cánh tay của hắn, gặm say sưa ngon lành, sắc mặt Mộ Thiên Vấn đã sớm tái nhợt, vừa vào nhà, hận không thể đem hai nãi oa hút máu bỏ ra, nhưng dù sao bọn họ là tiểu chủ của hắn, không thể làm gì khác hơn là nhịn đau, dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Hiên Viên Dật cùng Nam Cung Tự.
"Đồng Nhi, Ngưng nhi nghe lời, đừng cắn, máu kia uống không ngon, tới bên mẫu thân này." Nam Cung Tự giang hai cánh tay ra, hướng về phía hai đứa bé đang tân hút máu ngon lành dịu dàng nói.
Hai oa tử này vừa nghe thấy lời nói của Nam Cung Tự, hình như nghe hiểu nàng đang nói cái gì, buông lỏng cái miệng nhỏ nhắn ra, nghẹo cái đầu nhỏ nhìn chằm chằm Nam Cung Tự, đột nhiên, hai cặp đồng tử trong suốt này dâng lên ánh nước rực rỡ: "A ô ô ~" hưng phấn kêu, thật giống như là muốn đi xuống ôm nàng.
Mộ Thiên Vấn liền tranh thủ ôm hai oa tử cho Nam Cung Tự, trên hai cánh tay đều lưu lại dấu răng sưng vù, hoàn hảo hai tiểu ác ma này chịu nghe lời Nam Cung Tự nói, không thì hắn chính là mất máu quá nhiều mà chết.
Lông mi Hiên Viên Dật run lên, một luồng dao động lẳng lặng chảy qua trong con ngươi, nhìn hai tiểu oa nhi, ở trên giường đang cố gắng hướng về phía Nam Cung Tự, hồi lâu, hắn ngước mắt nhìn về phía Mộ Thiên Vấn: "Thiên Vấn, chuyện gì xảy ra? Bà vú đâu?"
"Hồi Vương gia, bà vú. . . . bà vú bị tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa cắn chết."
"Cái gì?" Hiên Viên Dật đảo mắt nhìn về phía hai nãi oa thiên chân vô tà, đang rúc vào trong ngực Nam Cung Tự làm nũng, nghĩ sâu xa một hồi, ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Tự: "Tự nhi, nàng nói bọn chúng có thể mưu sát cha ruột hay không?"
Nam Cung Tự suy nghĩ một chút, sau đó rất nghiêm túc trả lời: "Có thể."
Đối với hai nãi oa ngây thơ vô tri, mặc kệ là ai, chỉ cần đói bụng liền muốn hút máu, nàng cũng không dám đảm bảo hai oa tử này có thể ngày đêm nào đó hút máu Hiên Viên Dật hay không.
Sắc mặt Hiên Viên Dật trầm xuống, thấy vấn đề rất nghiêm trọng.
"Vương phi, nên uống thuốc rồi." Thanh nhi bưng một chén thuốc đi vào, nhỏ giọng nói. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
"Ngươi lui ra đi!" Hiên Viên Dật nhận lấy thuốc trên tay Thanh nhi, nhàn nhạt mở miệng nói.
"Dạ" Thanh nhi đáp một tiếng, len lén liếc mắt nhìn oa tử nằm ở trong ngực Nam Cung Tự, sững sờ một chút, không dám nhìn lâu, xoay người liền rời đi.
Hiên Viên Dật múc một muỗng thuốc, nhẹ nhàng thổi thổi, thận trọng đặt tại khóe miệng Nam Cung Tự, thấy nàng ngậm chặt miệng, cau mày nói: "Tự nhi nghe lời, uống thuốc thân thể mới có thể tốt lên."
"Thuốc đắng." Nam Cung Tự nhướng mày, bĩu môi, kể từ khi nàng mang thai mỗi ngày đều uống thuốc, vị đắng này nàng đã sớm uống sợ.
Sóng mắt Hiên Viên Dật xao động, miệng nhếch lên một chút ý cười: "Vậy ta cho nàng ăn, thuốc cũng không đắng." Nói xong, hắn cau mày đem thuốc ngậm trong miệng, đắng! Thuốc này thật đúng là đắng a.
Hắn nâng cằm xinh xắn của nàng lên, miệng từ từ lại gần nàng, đột nhiên một cái tay nhỏ chặn miệng hắn lại, Hiên Viên Dật nhướng mày, chợt đem nước thuốc đắng nuốt xuống, lúc này miệng càng đắng.
"Ba ba ba ——"
Đồng Nhi mắt to ngập nước nguy hiểm híp lại, quơ múa quả đấm nhỏ, hướng về phía gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Dật không chút khách khí quơ múa một trận.
Hừ, Hừ! Mẫu thân là của Đồng Đồng, chỉ có thể là của Đồng Đồng, phụ thân cái gì? Giành mẫu than với Đồng Đồng, chính là bại hoại.
Sắc mặt Hiên Viên Dật ngốc trệ đến run rẩy, khóe miệng co giật đến bốc lên mùi chua, ánh mắt đột nhiên hung thần ác sát nhìn chằm chằm Đồng nhi: "Tiểu tử thúi, dám đánh cha ngươi, sẽ bị thiên lôi đánh." Hắn thở dài một cái, nhìn về phía Ngưng nhi trong ngực Nam Cung Tự miệng đang phun bọt khí: "Vẫn là con gái tốt! Dịu dàng khéo léo."
"Ô ~" Đồng nhi làm bộ đáng thương nằm ở trong ngực Nam Cung Tự, giống như đứa con bị người vứt bỏ.
Nam Cung Tự nhướng mày, bất mãn nhìn về phía Hiên Viên Dật: "Dật, không thể thiên vị."
Ngưng nhi tay nhỏ bé đắm đuối nắm bộ ngực của Nam Cung Tự, ánh mắt khinh bỉ liếc mắt nhìn Hiên Viên Dật, nghiêng đầu không hề nhìn hắn nữa, cả một bộ khinh bỉ.
Khóe miệng Hiên Viên Dật co quắp một chút, giống như là bị hắt một phen nước lạnh, lập tức thu hồi lời mới vừa nói kia, mặc kệ là nhi tử hay là nữ nhi, đều giành Tự nhi với hắn, lại ăn dấm.