Trong thời gian ở cữ, mỗi ngày Cố Cẩn Nguyệt đều khóc lóc thê thảm, nước mắt đẫm gối.
Có mấy lần, nàng tỉnh dậy giữa đêm sau những cơn ác mộng, phát hiện Giang Hách Đình không có ở bên, lòng dấy lên nghi ngờ.
Nàng lặng lẽ đi theo, cuối cùng phát hiện ra gian viện nhỏ thờ bài vị của ta.
Phu quân của nàng, cả đêm không ngủ, lại đến canh giữ trước bài vị của một nữ nhân khác.
Cố Cẩn Nguyệt giận đến mức đập phá mọi thứ trong phòng!
“Tiện nhân!” Đôi mắt nàng đỏ ngầu, hận ý cuồn cuộn:
“Chết rồi mà hồn phách còn không tan!”
“Nếu sớm biết thế này, năm đó ta đã không để ả c.h.ế.t dễ dàng như vậy, đáng lẽ phải bán ả vào lầu xanh!”
Bên cạnh, nhũ mẫu vội khuyên:
“Phu nhân chớ nên tức giận, chẳng qua chỉ là một người chết, sao phải tự làm hại thân mình, không đáng đâu!”
“Ta chịu không nổi!” Cố Cẩn Nguyệt siết chặt lấy mép bàn:
“Chỉ cần nghĩ đến việc lòng Giang lang vẫn còn nhớ đến con tiện nhân kia, toàn thân ta lại khó chịu!”
“Chẳng qua chỉ là một kẻ bán đậu phụ, tại sao Giang lang không thể quên được ả ta!”
Ta biết, nàng đã yêu Giang Hách Đình.
Yêu hắn, tự nhiên không thể dung thứ việc trong lòng hắn còn có nữ nhân khác.
Đôi mắt Cố Cẩn Nguyệt híp lại:
“Ta sẽ không để con tiện nhân này yên ổn.”
“Nếu hồn phách ả không chịu tan, ta sẽ khiến ả đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh!”
Cố Cẩn Nguyệt chọn lúc Giang Hách Đình không có trong phủ, đến bài vị của ta ghi lại ngày tháng năm sinh, sau đó tìm một đạo sĩ.
Đạo sĩ vuốt râu, trầm ngâm giây lát rồi hỏi:
“Phu nhân muốn dùng bát tự này để làm gì?”
Cố Cẩn Nguyệt mặt không chút biểu cảm, khẽ nhếch môi nói:
“Xin đại sư làm phép trấn áp.”
Đôi mắt nàng lạnh như băng:
“Khiến ả đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh!”
Toàn thân ta lạnh toát.
Cố Cẩn Nguyệt quả thật là kẻ có tâm địa độc ác.
Giết ta chưa đủ, nàng còn muốn khiến ta không thể siêu sinh!
Lúc đầu, đạo sĩ không đồng ý, nói rằng cách làm này quá mức hiểm độc.
Nhưng sau khi nhận một tờ ngân phiếu trị giá một nghìn lượng bạc, hắn lập tức không còn do dự.
Vì bát tự của ta thuộc hành Hỏa, hắn ra ngoài thành lấp một cái giếng, khắc bát tự của ta lên một hòn đá rồi ném xuống giếng, sau đó dùng xích sắt khóa miệng giếng, lấy đá xanh phong kín.
“Hành động như vậy, hồn phách của nàng ta sẽ phải chịu khổ hình dưới nước, ngày đêm bị hành hạ, cho đến khi tan biến hoàn toàn.”
Cố Cẩn Nguyệt nheo mắt lại.
“Một con tiện nhân bán đậu phụ, cũng dám mơ tưởng đến Giang lang.”
“Muốn trách thì trách ngươi xuất thân hèn mọn. Kết cục thế này cũng chỉ là tự chuốc lấy mà thôi.”
Đôi môi đỏ thắm của nàng cong lên thành một nụ cười chế giễu.
Ta đứng bên cạnh, không khỏi rùng mình sợ hãi!
May thay, bát tự khắc trên bài vị không phải ngày sinh thực sự của ta.
Khi ta chào đời, vì là nữ nhi, cha mẹ không hề để tâm mà ghi lại bát tự của ta.
Bát tự đó chỉ là Giang Hách Đình sau này tùy tiện viết ra để chuẩn bị cho lễ cầu thân.
Nếu không phải vậy, có lẽ giờ này ta đã bị phong trong giếng, không cách nào thoát ra được!
Ta nhìn Cố Cẩn Nguyệt, hận ý trong lòng trào dâng đến đỉnh điểm.
Lần đầu tiên, ta thực sự hy vọng Giang Hách Đình có thể báo thù cho ta.
Ta muốn Cố Cẩn Nguyệt phải chết!
07
Cố Cẩn Nguyệt làm việc rất cẩn thận, Giang Hách Đình hoàn toàn không phát hiện ra.
Nàng nghĩ mình đã giải quyết được mối họa lớn trong lòng, điều duy nhất còn khiến nàng phiền não chính là đứa trẻ kia.
Cố phu nhân đã đến vương phủ an ủi nàng không biết bao nhiêu lần.
“Trẻ con lúc nhỏ đều không đẹp, lớn lên sẽ khác. Con và vương gia đều có dung mạo tốt, đứa trẻ này cũng không thể xấu mãi được!”
“Việc quan trọng bây giờ là giữ gìn sức khỏe, cố gắng sinh thêm con cho Tần vương, mở rộng chi nhánh dòng tộc!”
Cố Cẩn Nguyệt nhíu mày, bực bội nói:
“Vương gia gần đây không hề chạm vào con, mấy lần con tỉnh dậy giữa đêm, hắn đều không ở đó. Hắn còn đặt bài vị của con tiện nhân kia trong nhà, thường xuyên đến cúng tế!”
Ánh mắt Cố phu nhân lóe lên vẻ sắc bén, sau đó bà ngẩng cao cằm, khinh thường nói:
“Chẳng qua chỉ là một kẻ bán đậu phụ hèn mọn, con để tâm làm gì.”
“Chỉ cần cẩn thận đề phòng, đừng để chuyện năm đó lộ ra, còn về phần con tiện nhân đó, chẳng qua chỉ là một kẻ đã chết. Nó có tư cách gì để tranh giành với con?”
Cố Cẩn Nguyệt bực bội gật đầu.
“...”
Thật đáng tiếc, đứa trẻ kia không giống như lời Cố phu nhân nói, lớn lên sẽ đẹp hơn, mà ngược lại ngày càng xấu xí.
Giang Hách Đình vẫn chần chừ không đặt tên cho đứa trẻ, ai cũng có thể nhận ra hắn không thích đứa con trai được gọi là đích trưởng tử này.
Mỗi ngày, Cố Cẩn Nguyệt ăn bổ phẩm như nước chảy, hy vọng có thể sinh thêm một đứa trẻ cho Giang Hách Đình.
Nhưng tiếc thay, đã nhiều ngày trôi qua, bụng nàng vẫn không hề có động tĩnh.
Cố tướng mời thái y đến.
Thái y bắt mạch hồi lâu, sau đó nhíu chặt mày.
Cố Cẩn Nguyệt hoảng hốt hỏi:
“Sao rồi?”
Thái y trầm ngâm hồi lâu, rồi lắc đầu:
“Vương phi, lần sinh trước đã tổn hại đến thân thể, e rằng về sau khó mà...”
Lời chưa dứt, sắc mặt Cố Cẩn Nguyệt đã tái nhợt.