Thê Tử A Uyển

Chương 12



11

 

Giang Hách Đình rất nhanh bắt đầu ra tay với nhà họ Cố.

 

Phái do Tần vương đứng đầu không ngừng dâng sớ đàn hặc Cố tướng, nhưng lần này không phải vô căn cứ như trước, mà mỗi người đều nắm trong tay đầy đủ chứng cứ.

 

Cố tướng không phải kẻ ngốc, chẳng mấy chốc đã biết rõ đầu đuôi từ miệng của Cố Minh Duệ. Ông thở dài, kéo thân thể bệnh tật của mình đến Tần vương phủ.

 

Ông giờ đây đã là cánh cung sắp gãy, cố gắng chống đỡ thân thể để cúi chào Giang Hách Đình một cách trang trọng, nước mắt lăn dài trên gương mặt già nua.

 

“Năm xưa khi Cẩn Nguyệt đưa ra chủ ý đó, ta đã cảm thấy không ổn, chỉ là không ngăn được mẹ con nàng. Giờ đây mới gây thành đại họa, tất cả là lỗi của ta, là ta đã không biết dạy con, ta xin… xin lỗi điện hạ.”

 

Ông cúi người thật sâu.

 

Giang Hách Đình không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn ông.

 

“Giờ đây điện hạ cũng đã trút giận lên người Cẩn Nguyệt, liệu có thể rộng lượng tha cho nhà họ Cố một con đường sống?”

 

Cố tướng gắng gượng nói tiếp:

 

“Nhà họ Cố còn vài học trò đang giữ chức trong triều, nguyện dốc sức vì điện hạ, làm trâu làm ngựa để báo đáp.”

 

Giang Hách Đình cất giọng nhẹ nhàng:

 

“Nếu không phải vì ông nuông chiều, dung túng, khiến Cố Cẩn Nguyệt trở nên độc ác như vậy, thì thê tử của ta làm sao phải chết?!”

 

Giọng nói của hắn lạnh lẽo như băng, khiến Cố tướng không kìm được mà rùng mình.

 

“Ông có biết không, nàng đã bị chúng làm nhục, sau đó còn bị c.h.ặ.t x.á.c ném thẳng trước mặt ta!”

 

“Ông nghĩ rằng chỉ cần đẩy một mình nàng ta ra chịu tội là xong sao?”

 

Hắn cười nhạt, từng chữ như băng giá:

 

“Ta muốn cả nhà họ Cố chôn cùng nàng ấy!”

 

Cố tướng mặt mày tái nhợt, ngẩng đầu lên nói:

 

“Điện hạ hà tất vì chuyện nhỏ mà đánh mất đại cục? Điện hạ hồi kinh muộn, trong triều không có chỗ dựa. Nếu không có nhà họ Cố giúp sức, làm sao có thể đoạt được ngôi vị đại bảo?”

 



Giang Hách Đình lại cười.

 

Hắn nâng chén trà lên:

 

“Cố tướng, mời ông trở về đi.”

 

“...”

 

Giang Hách Đình không hề nương tay. Khi bức thư thông đồng với ngoại bang được trình lên, hoàng đế nổi trận lôi đình!

 

Đại Lý Tự lập tức ra lệnh tịch biên tài sản nhà họ Cố, toàn gia bị tống giam!

 

Cố tướng vì bệnh nặng chưa khỏi, không chịu nổi cực hình tra khảo, đã c.h.ế.t ngay trong ngục.

 

Ngày càng nhiều bằng chứng được đưa ra trước mặt hoàng đế.

 

Kết bè kéo cánh.

 

Mua quan bán chức.

 

Biển thủ tiền cứu nạn.

 

Thông đồng với ngoại bang…

 

Còn có nhiều vụ án mạng khác.

 

Cố phu nhân từng đầu độc hai thiếp của Cố tướng, cùng ba đứa con của họ.

 

Cố Minh Duệ khi mua vui tại thanh lâu, say rượu lỡ tay đánh c.h.ế.t một kỹ nữ, còn g.i.ế.c cả gia đình nàng khi họ đến đòi công lý.

 

Hoàng thượng ngay hôm đó nổi cơn thịnh nộ, lập tức hạ chỉ xử lăng trì cả nhà họ Cố!

 

Cố phu nhân và Cố Minh Duệ ôm đầu khóc lóc trong ngục, nhưng lúc này nói gì cũng đã muộn.

 

Cố tướng đã chết, hiện giờ mọi người chỉ thêm vào hùa đổ đá xuống giếng, chẳng còn ai có thể cứu bọn họ nữa.

 

Đúng lúc đó, Giang Hách Đình đưa cả Cố Cẩn Nguyệt trở về.

 

Ta đã không còn nhận ra nàng nữa.

 

Người nữ tử từng xinh đẹp kiều diễm, nay tiều tụy không khác gì một lão bà, mái tóc đen nhánh giờ rối tung và khô cứng như cỏ mục, khắp người bốc ra mùi hôi thối, đầy thương tích chồng chất.



 

Đôi mắt nàng đờ đẫn, thân thể bất động mặc người kéo đi.

 

Chỉ đến khi nhìn thấy Giang Hách Đình, nàng mới bừng tỉnh, lao đến nắm chặt lấy song sắt nhà lao.

 

Nàng mài rách đầu ngón tay, điên cuồng viết lên đất:

 

【Ngươi g.i.ế.c ta thì có ích gì, con tiện nhân đó cũng chẳng thể sống lại, ngươi vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nàng ta nữa!】

 

【Giang Hách Đình, ngươi không phải người, ngươi là ác quỷ, ngươi gặp kết cục này là đáng đời!】

 

Nàng cười ha hả, nhưng vì lưỡi đã bị cắt, tiếng cười nghe quái dị, chói tai, khiến người nghe cảm thấy rợn cả người.

 

Giang Hách Đình siết chặt nắm tay, rất lâu sau mới phủi nhẹ vạt áo.

 

“Tên đao phủ giỏi nhất hiện nay có thể lăng trì bao nhiêu nhát dao?”

 

Một tiểu lại vội vàng bước lên trả lời:

 

“Bẩm điện hạ, hiện tại đao phủ giỏi nhất có thể lăng trì ba nghìn ba trăm năm mươi bảy nhát, cắt đến khi chỉ còn trơ bộ xương mà người vẫn chưa chết!”

 

Hắn nhếch lên một nụ cười âm u, nhìn về phía Cố Cẩn Nguyệt, người lúc này đã sợ đến mức thất thần, thậm chí mất cả tự chủ.

 

“Vậy thì dành đao phủ tốt nhất đó cho tiểu thư nhà họ Cố. Nếu nàng c.h.ế.t trước khi đủ ba nghìn ba trăm năm mươi bảy nhát, bổn vương sẽ hỏi tội các ngươi!”

 

Nói xong, hắn sải bước rời khỏi.

 

Phía sau, tiếng kêu gào, thét rống của Cố Cẩn Nguyệt vang lên như dã thú đang rỉ máu, lại như ác quỷ gào khóc, nghe thê lương đến rợn người.

 

Ta lượn lờ bên nàng hồi lâu, không muốn rời đi.

 

Đau đớn lắm, phải không?

 

Sợ hãi lắm, phải không?

 

Ta nhìn Cố Cẩn Nguyệt lăn lộn trên đất, trông như phát điên.

 

Tất cả những điều này, đều là ngươi nợ ta.

 

Giờ đây, cũng đến lúc ngươi phải trả lại rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv