- Đại tôn Tân Tiến đúng là càn rỡ, thật quá ngông cuồng. - Lôi ma đột nhiên đi lên vài bước, mà mở miệng nói với một sự khinh thường. Thanh niên áo tím sửng sốt, nhìn Lôi Ma rồi lại nhìn mười ba ời đứng bên cạnh mình mà sắc mặt trở nên quái dị. Sau đó y nở nụ cười lạnh lẽo:
- Các vị đạo hữu. Bản tôn chẳng qua chỉ nói với mấy tên tiểu tử kia thôi. - Y chỉ hơn mười người nằm dưới vách động mà cười mỉa.
- Ha ha! Thiên Diệu lão quái. Nhiều năm không gặp, không ngờ ngươi vẫn sống tốt như trước. - Cô Nguyệt đột nhiên quay đầu nhìn Lôi Ma mà cười cười.
- Vạn Ma lão quái. Cũng giống ngươi thôi. - Lôi Ma lạnh lùng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
- Được rồi! Lần này Đại Tôn hai giới tập trung ở đây, bản tôn không nghĩ sẽ sớm chạm mặt như vậy. Đúng là sự kế thừa của Đạo Hoang. - Nam tử áo trắng tuấn tú tươi cười nói. Có điều sự tươi cười của y lại cho người ta cảm giác người mặt cười nhưng bên trong thì không.
- Nghe tiếng uy danh đại tôn Phá Thiên từ lâu nhưng cũng lần thứ nhất mới được gặp. Tuy thực sự không phải bản tôn nhưng tại hạ cũng cảm thấy may mắn. - Một gã nam tử áo trắng mày kiếm, sắc mặt nhợt nhạt nhìn nam tử tuấn mỹ mà nói. Có điều sự khiếp sợ trong mắt y thì không thể nào giấu được.
Ánh mắt tất cả nhìn về phía nam tử tuấn mỹ với khuôn mặt khiếp sợ. Đại tôn Phá Thiên đứng thứ hai trên bảng Hồng Hoang. Tính cả Lôi Cương vào đó là mười bốn người. Mà ngoại trừ Lôi Cương ra bon họ đều là Đại Tôn. Không...không phải là đại tôn mà chỉ là thần hồn thôi. Đây cũng chính là con bài chưa lật lớn nhất trong lóng đám đệ tử thành niên. Sự kế thừa của Đạo hoang khiến cho cường giả hai giới chú ý bao gồm cả Đại Tôn.
Bởi vì nghe nói Đạo Hoang đã đạt tới cảnh giới cao hơn cả Đại Tôn nên có được sức hấp dẫn kinh người. Đám Đại Tôn này mặc dù là Đại Tôn nhưng có ai mà không muốn tiến thêm một bước?
- Vạn Tiên! Vẫn Thiên! Hạo Nguyệt! Đỉnh Thiên! Na Ma! Phá Thiên! Tà Diệt! Thôi Nguyên! Diệt Kiếp! Ngục Tội! Thiên Diệu! Tinh Vũ! Thái Cổ. Phần lớn đại tôn trên bảng Hồng hoang đã tới đây. Việc này càng lúc càng thêm thú vị. - Cô Nguyệt hơi liếc mắt nhìn đại tôn Phá Thiên, rồi lạnh lùng cười. Cuối cùng ánh mắt của y dừng lại trên người Lôi Cương. Nhìn gương mặt của hắn, đồng tử Cô NGuyệt hơi co lại, trong mắt có một sự tàn khốc.
Còn đám người Long U Nhi thấy vậy thì sắc mặt cả đám trắng bệch. Bọn họ tuy là mang theo thần khí của gia tộc tới đây nhưng mọi việc đã vượt qua sự tưởng tượng của họ. Mười ba vị Đại tôn đúng là làm cho mọi người chấn động.
- Tiểu tử! Lão phu giúp ngươi có được sự kế thừa của Đạo Hoang có được không? - Âm thanh của Minh Lôi vang lên trong đầu Lôi Cương.
Nếu trước khi phá trận, Lôi Cương có thể đồng ý, nhưng bây giờ hắn vô cùng đề phòng. Hơn nữa, Đạo Hoang đã nói sự kế thừa cơ bản chỉ là một tấm lá ngụy trang. Vì vậy mà Lôi Cương nói trong đầu:
- Tiền bối! Các vị đại tôn ở đây đâu có cho ta nhúng ta. Hơn nữa, thềm đá vô cùng khủng bố, ta không thể chịu nổi.
- Ngươi đã quá coi thường hài cốt. Ngươi cũng đá biết hài cốt đó là... Thôi! Đám tiểu bối này cũng làm lão phu chướng mắt. Nhớ kỹ! Tiểu tử! Lão phu để cho ngươi có được sự thừa kế của Đạo Hoang nhưng ngươi phải nghe lời ta. - Âm thanh từ từ vang lên đồng thời một cái bóng cũng hiện ra.
- Ha ha! Mười ba vị đại tôn tập trung ở đây, chỉ sợ đồn ra sẽ khiến cho người ta chấn động. Có điều, sự thừa kế Đạo Hoang cũng chỉ có một... - Một gã nam tử lên tiếng, nhưng âm thanh đột nhiên dừng lại, trừng mắt nhìn cái bóng xuất hiện trước mặt Lôi Cương.
Hành động khác thường của y khiến cho những người khác đều quay đầu lại nhìn. Khi thấy Minh Lôi, sắc mặt của Cô Nguyệt kinh hãi. Trong số những kẻ bọn họ không coi vào đâu đột nhiên xuất hiện thêm một người, làm sao mà họ không kinh hãi cho được.
- Là ngươi? Rốt cuộc thì ngươi là ai? - Vạn ma chi tổ nhìn Minh Lôi chằm chằm mà quát. Trận chiến lúc trước, lực lượng của Minh Lôi khiến cho Vạn Ma chi tổ sợ hãi.
- Ta là ai không quan trọng. Lão phu cho các ngươi mười hơi thở để rời khỏi đây. - Minh Lôi lãnh đạm liếc mắt nhìn hơn mười vị Đại Tôn với một nét mặt bình thản. Đối mặt với mười ba vị Đại tôn mà vẫn giữ được như vậy đúng là làm cho người ta sợ hãi. Nên nhớ, ở đây đều là cường giả cao nhất của hai giới.
- Cuồng vọng. - Vẫn Dịch bước lên rồi quát khẽ. Tay phải y nâng lên, sát khí lượn lờ rồi đánh về phía Minh Lôi. Sát khí ngưng tụ lại tản ra một sự hùng mạnh khiến cho động đá lạnh như băng. Minh Lôi bình thản nhìn bàn tay đánh tới. Chân phải gã bước lên trước một bước, hữu chưởng đón lấy bàn tay do sát khí ngưng tụ thành. Bàn tay đen đánh về phía Minh Lôi trong nháy mắt biến mất. Còn Minh Lôi vẫn đứng nguyên tại chỗ.
"Phụt!" Vẫn Dịch phun ra một ngụm máu. Một cái bóng từ trong cơ thể bay ra, còn chưa kịp để cho Lôi Cương kịp nhìn thấy rõ, cái bóng đó đã bị nổ ra làm bốn, năm phần.
Cùng lúc đó, tại một tinh cầu ở Thái cổ giới, trong một đại điện, một lão già chợt mở hai mắt, không giấu được sự hoảng sợ, nhưng nét mặt vô cùng dữ tợn. Lão đứng dậy rồi biến mất.
Minh Lôi nhẹ nhàng phân tán thần hồn của Vẫn Thiên đại tôn khiến cho các đại tôn khác ngây người.
- Một... - Âm thanh của Minh Lôi từ từ vang lên. Tới lúc này, nhóm Đại tôn mới tỉnh ngộ, nhìn Minh Lôi với ánh mắt khiếp sợ.
- Hai... - Minh Lôi lạnh lùng mở miệng, nhưng khiến cho nét mặt các vị Đại tôn hết sức khó coi. Bọn họ là đại tôn là cường giả cao quý, có bao giờ phải chịu cảnh này?
- Cùng nhau đánh chết tên này có được không? - Một gã thanh niên bước ra nói với giọng lạnh lùng. Mười hai vị Đại tôn bao gồm "Lôi Ma, Tinh Thiên Sát" đều không hề do dự đánh về phía Minh Lôi. Nếu bình thường, bọn họ không bao giờ liên thủ nhưng lúc này, bọn họ chỉ có thần hồn chứ không phải là bản tôn, nên công kích có hạn.
Mười hai vị đại tôn cùng nhau ra tay, mặc dù chỉ là thần hồn nhưng lực công kích không hề nhỏ. Không gian trong động đá gần như bị xé rách, cả mười hai bóng người đều tập trung về phía Minh Lôi.
Minh Lôi vẫn thản nhiên, chẳng thèm gọi ra cả kết giới, vọt tới mười hai người khiến cho họ đập hết vào vách đá. Cả cái động rung chuyển như muốn sập. Mười hai thần hồn từ trong cơ thể bay ra, vừa mới xuất hiện liền tan nát. Còn đám người Lôi ma thì chìm vào hôn mê.
Trống ngực Lôi Cương đập thình thịch. "Tốc độ thật khủng khiếp!" Lôi Cương gần như không thể thấy rõ Minh Lôi ra tay như thế nào. Nhưng hắn biết, khi thân thể Minh Lôi nhòe đi là lúc y ra tay. Có điều tốc độ quá nhanh khiến cho người ta có cảm giác y không nhúc nhích. Còn mười vị đại tôn chỉ có thần hồn, tổng thực lực chưa được ba phần làm sao có thể ngăn cản được Minh Lôi?
Cùng lúc đó trên Tây Tháp tinh mười lăm cường giả cùng mở mắt. Mà ở Thái cổ giới và các nơi khác của thánh giới Hồng Hoang, cũng có người mở mắt. Bọn họ vừa kinh hoàng vừa nổi giận.
Lôi Cương nhìn Lôi Ma không đành lòng nhưng hắn cố gắng kìm chế. Lôi Cương không muốn Lôi Ma bị liên lụy.
- Lên đi! Kế thừa thuộc về ngươi. - Minh Lôi lạnh lùng quay đầu nhìn Lôi Cương mà nói.
Long U Nhi và những người khác nhìn thấy tất cả nhưng bọn họ chỉ biết nằm đó mà ngơ ngác. Lúc này, dưới bệ đá chỉ còn Minh Lôi và Lôi Cương. Lôi Cương cố gắng làm cho sắc mặt của mình không thay đổi. Y hít một hơi thật sâu rồi gật gật đầu, đi tới bệ đá. Khi tới bệ đá, Lôi Cương tạm dừng một lát rồi chẳng hề do dự bước lên bậc thứ nhất rồi bậc thứ hai.
Còn lực lượng quái dị trước đó bây giờ hoàn toàn biến mất. Nhưng khi Lôi Cương bước lên bậc thứ ba thì dị biến xuất hiện.
- Đạo hữu chẳng phải vẫn nghĩ đánh bại ta hay sao? - Một âm thanh tang thương vang lên. Trên động đá đột nhiên xuất hiện một cái khe rồi một lão già xuất hiện.