Thể Tôn

Chương 689: Trưởng lão viện



Lôi Cương hết sức kinh ngạc khi bản thân đã sử dụng thuật ẩn tức vậy tại sao lão già này lại còn xuất hiện ở đây? Lôi Cương không biết Lộ Vân Đạo là cương thần huyền giai hỗn độn, thần thức mạnh hơn Lôi Cương nhiều lắm. Lôi Cương bình thản, cố kìm nén sự kinh hãi trong lòng, cung kính nói:

- Lưu Cương bái kiến tiền bối.

- Trong vô số năm qua, lão phu gặp không biết bao nhiêu người mà vẫn còn nhìn nhầm ngươi. Ngươi nói cho lão phu biết với tu vi của ngươi làm sao đánh tan được kết giới của lão phu và làm thế nào hấp thu được lực lượng của bốn con thần long? - Quan sát Lôi Cương, Lộ Vân Đạo có chút nghi ngờ.

- Bốn con thần thú? Tiền bối. Lưu cương cũng biết tiền bối đang nói gì. Mấy ngàn năm qua, ta ở trong một cái không gian của riêng ta tu luyện, muốn nâng cao trình độ thêm hai bậc để trở thành đệ tử tinh anh. - Lôi Cương vờ khó hiểu nhìn Lộ Vân Đạo.

- Không gian thuộc về ngươi? - Ánh mắt của Lộ Vân Đạo sáng lên.

- Tiền bối! Chuyện bí mật về bốn con thần thú, tại hạ không biết gì cả. - Lôi Cương thản nhiên nói. Hắn cũng không còn cách nào khác chỉ đành để lộ bí mật của mình, nếu không sẽ bị Lộ Vân Đạo đổ lỗi.

- Hoàn toàn không biết? Cho dù thế nào thì việc này cũng có thể làm do ngươi làm. Còn về phần ngươi làm gì, lão phu cũng không hỏi đến. Ngươi hãy đi nói với trưởng lão viện đi. Bọn họ sẽ làm cho ngươi phun ra tất cả bí mật. - Lộ Vân Đạo hừ lạnh. Lúc này lão cũng không còn lựa chọn nào khác, đã đâm lao đành phải theo lao. Một khi trưởng lão viện ra tay, lão sẽ bị trừng phạt. Một khi chộp được cơ hội, lão cũng chẳng thèm để ý tới không gian của Lôi Cương. Điều mà lão để ý tới là trong thánh giới Hồng Hoang, người có được không gian rất ít. Những người như vậy trên người đều có rất nhiều bí mật. Cứ bắt hắn mang tới cho trưởng lão viện thăm dò. Lộ Vân Đạo chập tay lại, một vầng lửa đỏ xuất hiện bao phủ lấy Lôi Cương.

Lôi Cương trầm mặt xuống, nhìn kết giới bao phủ lấy mình. Lôi Cương cố gắng dẫy giụa nhưng không thể nào giẫy ra được. Nhìn Lộ Vân Đạo, Lôi Cương thầm than. Lúc này, tứ hoàng vẫn còn ở dưới tháp chẳng biết lúc nào thức tỉnh mà mình thì bị y phát hiện ra. Nếu bộc lộ toàn bộ thực lực thì sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Lộ gia hùng mạnh không thể để cho Lôi Cương làm loạn vào thời điểm này.

Hít một hơi thật sâu, Lôi Cương liền thôi giẫy dụa. Cũng may lúc ấy, phân thân tách ra vẫn còn phân thân hệ Hỏa và hệ Thổ trong cơ thể của bản tôn. Có hài cốt của phân thân hệ Thổ, Lôi Cương có chút nắm chắc. Một khi gặp phải chuyện uy hiếp thì chui vào trong Lôi phủ Hạo Huyền.

Lộ Vân Đạo nhìn sắc mặt thảm hại của Lôi Cương mà cười lạnh, nói:

- Không trách được lão phu. Muốn trách thì hãy trách ngươi rời khỏi không đúng lúc. - Lão khẽ vẫy tay một cái rồi biến mất.

Thiên Lộc tinh, Lộ Vân Đạo xách Lôi Cương đi vào tuyền tống trận tới tổng bộ của Lộ gia. Lão đi thẳng tới chỗ đại trưởng lão Lộ Thiên Bích. Ở Lộ gia, ngoại trừ Trương lão viện ra thì người có quyền lực lớn nhất không phải là gia chủ của Lộ gia - Lộ Thiên Diệu mà là đại trưởng lão Lộ Thiên Bích. Tu vi của Lộ Thiên Bích cao hơn so với gia chủ Lộ gia một bậc. Nếu Lộ Thien Bích ra tay, Lộ Thiên Diệu chẳng thể chống lại. Tu vi càng cao thì mỗi bậc chênh lệch nhau cả trời cả vực. Thực lực càng cao thì sự chênh lệch càng lúc càng lớn. Không chỉ có Lộ gia mà ngay cả thế lực lớn khác cũng vậy.

Lộ Vân Đạo tới trước cửa của Lộ Thiên Bích liền nói cung kính:

- Đại trưởng lão! Lộ Vân Đạo cầu kiến.

Sau một lát, Lộ Thiên Bích từ từ xuất hiện trước mặt Lộ Vân Đạo, nét mặt vẫn thản nhiên nhìn y mà nói:

- Có chuyện gì?

Lộ Vân Đạo vung tay phải lên, một quả cầu ánh sáng xuất hiện, bên trong có một nam tử đang ngồi xếp bằng, người đó đúng là Lôi Cương. Lộ Vân Đạo cung kính:

- Đại trưởng lão! Người này chính là kẻ khiến cho bốn con thần long rút ngắn đi.

Lộ Thiên Bích nhìn quả cầu, liền búng ngón trỏ một cái, phát nát nó. Lôi Cương ngồi xếp bằng trong không trung. Lộ Thiên Bích nhìn Lôi Cương rồi đột nhiên nhìn Lộ Vân Đạo mà nói với giọng lạnh lùng:

- Lộ Vân Đạo! To gan! Ngươi dám đưa tên này tới để lừa lão phu? Ngươi cho lão phu là đứa bé lên ba hay sao?

Một làn khí từ trong cơ thể của Lộ thiên Bích bay ra khiến cho Lộ Vân Đạo lùi lại, phun ra một ngụm máu tươi, ngồi rũ trên mặt đất mà nói:

- Đại trưởng lão! Xin hãy nghe Lộ Vân Đạo nói.

- Nói! - Lộ Thiên Bích lạnh lùng. Nhìn lão tưởng như nếu Lộ Vân Đạo không nói rõ nguyên nhân thì sẽ lấy mạng y.

- Đại trưởng lão! Lực lượng của bốn con thần long nhanh chóng giảm đi thì hắn là người duy nhất không có ở trong tháp cho tới hôm qua vừa mới xuất hiện liền bị tại hạ bắt được. Hắn là kẻ đáng nghi nhất, cho nên... - Lộ Vân Đạo nói với giọng run rẩy.

Lộ Thiên Bích mở mắt ra, nhìn khuôn mặt hoảng sợ của Lôi Cương mà đánh giá. Trong mắt lão có chút dao động, thầm nghĩ:

- Hài cốt thật kỳ dị, không ngờ lại có thể ngăn cản được thần thức của lão phu.

Lúc này, Lộ Thiên Bích lãnh đạm nhìn Lộ Vân Đạo nói:

- Cút! Lão phu sẽ xem xét một phen, nhanh chóng tìm ra ai là hung thủ. Lão phu sẽ đưa người này tới cho trưởng lão viện, nếu không mấy lão quái vật tức giận ngươi chỉ có một con đường chết.

- Vâng...vâng... - Lộ Vân Đạo cung kính rồi biến mất, hóa thành một tia sáng rời khỏi đây.

Hơi thở của Lôi Cương có chút dồn dập. Lão già trước mắt khiến cho Lôi Cương có cảm giác giống như có một tảng đá đè nặng. Sắc mặt Lôi Cương u ám nhìn Lộ Thiên Bích.

- Không tồi. Đi thôi! Nếu Lộ Vân Đạo đem ngươi trở thành kẻ chết thay vậy thì cứ làm theo đi. - Lộ Thiên Bích nhạt giọng nói, tay phải vung lên mang theo Lôi Cương biến mất.

Ở một đám sương mù nào đó trên Thiên Lộc tinh, nếu thần thức thăm dò vào trong đó thì thấy đám sương mù chẳng khác gì biển rộng. Thần thức đi vào trong đó sẽ mất đi liên hệ. Nơi này chĩnh là vị trí của Trưởng lão viện thuộc Lộ gia. Lộ Thiên Bích mang theo Lôi Cương xuất hiện bên cạnh sương mù.

- Lộ Thiên Bích cầu kiến. - Lộ Thiên Bích lên tiếng nhưng Lôi Cương có thể nghe thấy trong đó có sự cung kính và e ngại.

- Chuyện gì... - Một âm thanh tang thương vang lên.

- Có cái gì thì nói mau, không có thì cút đi. - Một tiếng gầm vang lên, rồi một cơn lốc từ trong sương mù ập tới. Lộ Thiên Tường xuất hiện một cái kết giới bao phủ toàn thân nhưng vẫn phải lùi lại mấy trăm trượng mới dừng lại. Còn Lôi Cương bị cơn lốc lan tới không hề tổn thương.

- Thái thượng trưởng lão! Người này chính là tai họa khiến cho lực lượng thần long ở tháp tu luyện của Lộ Vân Đạo biến mất. - Nét mặt Lộ Thiên Bích thay đổi, trong mắt ẩn chứa sự kinh hãi và cung kính.

- Cút! Ngay cả thần thú cũng không giữ được thì đám trưởng lão Lộ gia các ngươi đúng là lũ chó. - Âm thanh tức giận vang lên, đồng thời Lôi Cương biến mất trong làn sương mù. Lộ Thiên Bích thấy vậy vội vàng rút lui.

Lôi Cương chỉ thấy cảnh tượng trước mặt thay đổi, một không gian xám xịt xuất hiện trước mắt. Trước mặt hắn là một người có mái tóc đỏ như lửa, nhìn có phần lôi thôi, chẳng khác gì một tên ăn mày đang nhìn Lôi Cương lườm lườm. Lôi Cương đối mắt với lão già thì có cảm giác nóng rực liền lùi lại mấy bước rồi giật mình. Nhìn lại phía sau, hiện nay Lôi Cương đang đứng bên vực sâu vạn trượng. Lôi Cương nhìn xung quanh thì thấy đang đứng trên một cái cột hình trụ, ở giữa trống rống. Bên vách đá có một cái cửa động, trong đó có mấy lão già đang ngồi. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Nếu như bây giờ Lôi Cương không thấy được bằng mắt thì không thể cảm nhận được những lão già ấy, ngay cả người lôi thôi trước mặt.

- Chết! Ngươi là người hấp thu bốn con thần thú? Ngươi có biết bốn con thần thú đó là do lão phu phải mạo hiểm tới tận Tụ Thú tinh để bắt chúng hay không? Ngươi có phải thấy lão tử không có việc nên tìm việc cho ta hay không? - Lão nhân đỏ như lửa nhìn Lôi Cương mà quát. Ánh mắt của lão gần như phun lửa rồi một làn hơi nóng từ cơ thể của lão tản ra khiến cho quần áo của Lôi Cương hóa thành tro tàn. Lôi Cương kinh hãi nhìn lão già.

- Lão tử hỏi ngươi tại sao ngươi không trả lời? - Lão già này nổi giận. Một mùi hôi thối bốc lên từ người lão khiến cho Lôi Cương suýt nữa nôn mửa. Lôi Cương nhíu mày nhìn lão già mà chỉ biết buồn bực trong lòng. Không ngờ tu vi của người này lại mạnh tới mức như vậy.

- Cút! - Lão già thấy Lôi Cương không nói lời nào liền giơ chân đá tới. Một luồng lực hỏa long hỗn độn đánh thẳng vào ngực khiến cho Lôi Cương giống như một viên đạn pháo bay lên.

- Oành! - Một tiếng nổ vang lên, Lôi Cương chui thẳng vào vách đá đối diện. Đúng lúc này, một lão già áo trắng mở mắt ra, ánh mắt như bắn ra tia lửa điện rồi xuất hiện bên cạnh lão già kia.

- Minh Lôi! Lão tử không cố ý, tại sao ngươi nhìn lão tử như vậy? - Lão già đỏ như lửa nhìn cái động đối diện mà co cổ lại nói.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv