Cửu U giới. Ở phía Tây, chỗ giáp ranh với Cấm lục, Lôi Cương và Tiểu Phần đang đứng sát biên Cấm lục. Nhìn sát vụ cuồn cuộn ở phía trước, Lôi Cương cau mày, cho đến lúc này, việc ở chỗ Cấm lục xưa kia vẫn khiến hắn phát sợ. Nhìn chăm chú vào phía trước, hắn thấp giọng nói:
-Tiểu Phần, ngươi có chắc muốn đi vào trong đó không? Xưa kia ta đã bị lạc vào đây, thiếu chút nữa thì hồn phi phách tán.
-Lôi Cương ca ca, gia gia là người thân nhất với Tiểu Phần, cho dù có thế nào, chỉ cần còn hi vọng, thì Tiểu Phần sẽ không bỏ qua.
Tiểu Phần kiên quyết nói. Lôi Cương trầm ngâm chốc lát, không nói thêm lời nào, rồi kéo Tiểu Phần đi về phía sát vụ đang cuồn cuộn.
Vừa mới bước vào, một mùi máu tanh sực nức theo gió kéo tới, bên tai vang lên những âm thanh như tiếng gào khóc, vô số tiếng ai oán tựa như tiếng quỷ rống. Lôi Cương nhìn về phía trước, ánh sáng trong bầu trời âm u chiếu xuống không gian mênh mông vô bờ ở đây. Nơi này, như thể nơi để trôn cất vô số cường giả, mỗi một hài cốt trắng rơi xuống, giống như đang phô bày máu chảy thành sông của vô số năm trước, hài cốt xếp đống thành một ngọn núi.
Tiểu Phần cau mày nhìn phía trước chăm chú, gã cảm thấy một thứ uy áp khó hiểu, khiến gã hơi khó thở. Gã hít một hơi thật sâu, nhìn Lôi Cương nói:
-Lôi Cương ca ca, đây…là cấm lục sao? Sao lại có nhiều hài cốt như vậy?
-Bịch!
Một tiếng trống vang lên trên không trung, một cốt hài đang nằm trên mặt đất phía trước phát ra tiếng kẽo kẹt. Bò lên từ mặt đất, không tới mười tức giờ sau, ở phía trước đầy cốt hài.
-Đây…đây là, a, Lôi Cương ca ca, thật ra là khí… Hình như bị trói buộc!!
Hai mắt Tiểu Phần trợn tròn nhìn những bộ hài cốt đang chuyển động chậm rãi phía trước, cố gắng giẫy dụa đi tới mà kinh hãi.
-Được rồi. Đóng huyệt trên tai lại, ta sẽ mang ngươi vào trong đó.
Lôi Cương thản nhiên nói. Phân thân hành Thổ, phân thân hành Hỏa hiện ra bên cạnh hắn, rồi nhập vào trong bản tôn của hắn trong nháy mắt. Hắn kéo Tiểu Phần bay về phía trước. Với tu vi lúc này của Lôi Cương, những tiếng trống này không hề làm hại được hắn. Hắn nhanh chóng mang Tiểu Phần bay về phía trước.
Và lần này thì khác, Lôi Cương bay thẳng đến dưới một ngọn núi, hắn ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi cao ngất, không nói lời nào, bay thẳng lên bầu trời. Uy áp mạnh mẽ lúc trước, lúc này đối với Lôi Cương mà nói, bất luận gì cũng không có đe dọa được hắn nữa.
-Lôi Cương ca ca, gia gia của ta có đúng là đã…
Trên đường bay tới đã trải qua những cốt hài phía dưới, trong lòng Tiểu Phần vật lộn, như thể đã nghĩ rằng Diễn Chiến có thể đã chết ở đây rồi.
Lôi Cương thở dài, khi Tiểu Phần nói Diễn Chiến đi vào chỗ Cấm lúc, hắn gần như cho rằng Diễn Chiến đã hồn bay phách tán rồi, nhưng hắn không muốn Tiểu Phần qua đau lòng, nên đành buộc lòng dẫn gã tới đây, hi vọng hóa giải được tâm ma trong lòng gã. Trong lòng Lôi Cương, Tiểu Phẫn mãi mãi là một đứa trẻ không tầm thường xưa kia, cho dù gã đã đạt tới đạo thần hoàng giai rồi!
-Nhất định không, chúng ta vào xem chứ, nơi này lớn vượt quá cả sức tưởng tượng.
Vượt qua ngọn núi đầu tiên, thần thức Lôi Cương lan ra, bao phuủ cả trăm vạn xung quanh, sau một lát thì hắn phát hiện ra hơi thở của sự sống.
- A…
Một gã mặc áo đen đang ngồi xếp bằng trong cấm lục đột nhiên ngẩng đầu lên trong mắt gã lộ ra vẻ kinh nghi. Một lúc sau, gã mặc áo đen đứng lên, nhìn chằm chằm về phía trước, ngạc nhiên nghi ngờ nói:
-Là hắn? Hắn lại đến nữa rồi sao?
Trong giọng nói của gã lộ ra vẻ kinh ngạc và phức tạp. Một lát sau, gã mặc áo đen chợt hô lên:
-Tu vi của hắn đã đến mức này trong một khoảng thời gian như vậy sao?
-Ông trời cũng giúp Ma Khế ta rồi.
Gã mặc áo đen kêu lên, không còn ngồi nữa, mà nhìn ánh sáng màu trắng ở phía trước đang đập kịch liệt.
Đã vượt qua ngọn núi thứ ba, Lôi Cương chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, mắt hắn cau lại, hắn lại cảm thụ được cổ uy áp mạnh mẽ kia. Mặc dù, lúc này, tu vi của hắn đã nâng cao, nhưng luồng uy áp này vẫn tạo cho hắn uy hiếp không nhỏ. Rốt cuộc, cường giả nơi cấm lục này đã đạt tới cấp độ nào rồi? Lôi Cương thầm nghĩ trong lòng, sắc mặt Tiểu Phần bên cạnh hắn trắng bệch, hít thở nặng nề. Lôi Cương thấy vậy, liền thấp giọng nói:
-Tiểu Phần, hãy vào trong Lôi phủ hạo huyền đi.
-Dạ!
Tiểu Phần gật đầu, tất nhiên gã hiểu được mối nguy hiểm, luồng uy áp khó hiểu kia làm gã không có cách nào chống đỡ được. Ngay lập tức gã liền đi vào trong Lôi phủ hạo huyền.
Lúc Lôi Cương đến ngọn núi thứ năm, thì chợt cảm thụ được mặt đất đang lắc lư. Hắn cau mắt lại nhìn chăm chú về phía trước, không đến nửa khắc sau, một bóng người to lớn cao tới hai trăm trượng hiện ra trong tầm mắt của Lôi Cương, y cầm trong tay một cái búa lớn. Lôi Cương thoáng nghi ngờ trong lòng, bộ xương khô đồ sộ này khiến hắn có cảm giác quen thuộc, còn như thế nào, thì Lôi Cương cũng không có cách nào nói được. Lúc bộ xương khô cao hai trăm trượng đến cách chỗ Lôi Cương khoảng ki-lô-mét, thì một tiếng xé gió vang lên, cái búa lớn của bộ xương khô này cũng vung lên tấn công về phía Lôi Cương.
-Ha ha, tiểu tử Lưu Cương, không nghĩ tới ngươi rốt cuộc lại dám đi vào nơi này lần nữa, chịu chết đi!
Cái búa vừa công tới, một giọng nói đầy thù hằn vang lên trong tai Lôi Cương. Hắn trầm ngâm chốc lát, rồi kinh hoàng nhớ ra chủ nhân của giọng nói này. Xưa kia đi vào cùng lão tổ Ngụy Lệ, không nghĩ tới giờ lão lại thành cốt hài ở nơi này. Lúc này, tu vi của lão tổ Ngụy Lệ khoảng chừng là cương thần hoàng giai, nhưng cốt hài mạnh mẽ này cũng đủ để đối mặt với cương thần huyền giai. Một búa phá không kéo tới, chân phải Lôi Cương lùi lại phía sau từng bước, trên mặt hiện ra nụ cười khẩy. Lúc này, lão tổ Ngụy Lệ so với trước đã mạnh hơn vô số lần, nhưng hôm nay đối mặt với Lôi Cương cũng là…
-Ầm…
Một âm thanh vang lên, rung động mạnh mẽ tựa như phong ba bão táp cuộn ra bốn phương tám hướng, cốt hài trên mặt đất bắt đầu bị nghiền nát thành tro, rơi lả tả trên không trung. Mà Lôi Cương đang tay không, hai tay hắn đang kẹp lấy lưỡi búa lớn, quát lạnh:
-Lão tổ Ngụy Lệ, không tồi, ngươi đúng là đã đến đây. Nhưng ngươi cũng coi thường ta quá.
Đang kẹp chặt lưỡi búa, tay phải Lôi Cương chợt động, một quyền xé toạc không gian tấn công lưỡi búa lớn.
-Vù vù…
Một tiếng kim loại va chạm vang lên. Cái búa lớn bị lực một quyền của Lôi Cương làm cho xuất hiện từng vết nứt. Những vết nứt này lại lan ra cả búa, cuối cùng, hóa thành vô số mảnh nhỏ rơi trên mặt đất. Lão tổ Ngụy Lệ lùi lại tới hơn mười trượng rồi mới đứng lại trên mặt đất, trên mặt đất hiện ra hai rãnh thật lớn. Nguồn: http://thegioitruyen.com
-Ngươi…làm sao có thể. Lưu Cương ngươi làm sao có thể mạnh mẽ như vậy được?
Trong mặt Lão tổ Ngụy Lệ hiện lên ngọn lửa trắng xám, kinh hãi nhìn Lôi Cương, như thể không có cách nào tin được.
- Ha ha, chẳng lẽ chỉ có mình ngươi mạnh hay sao?
Lôi Cương cười nhạt, rồi đột nhiện hiện ra trên đỉnh đầu lão tổ Ngụy Lệ. Một quyền ẩn chứa tám trọng kiình trực tiếp tấn công lên đầu bộ xương khô lớn của lão tổ Ngụy Lệ. Không đợi cho lão kịp phản ứng, một lực kinh khủng giống như sóng to gió lớn cuộn lấy toàn thân lão, cốt hài vô cùng mạnh mẽ, lúc này bị làm cho xuất hiện vài vết nứt.
Lão tổ Ngụy Lệ nổi giận gầm lên một tiếng, rồi nhanh chóng lùi lại, chống lại một quyền của Lôi Cương mà không chết, lão điên cuồng hướng về phía trước mà phi nước đại. Lôi Cương cười nhạt, lấy ra hư kiếm, rồi hóa thành một ánh sáng màu đen bắn về phía lão tổ Ngụy Lệ.
-Ầm!
Khi hư kiếm đâm trúng lão tổ Ngụy Lệ, trong nháy mắt cốt hài lớn hai trăm trượng kia hóa thành vô số cốt phiến, bay khắp không trung, một ánh sáng từ đỉnh đầu cốt hài lớn bay ra, thì phát hiện ra không biết Lôi Cương đã đứng ở trước mặt từ bao giờ.
-Lưu đạo hữu, Lưu đạo gửu không nên giết ta, ta biết ở đây rốt cuộc co cái gì. Đừng giết ta.
Tia ánh sáng này chính là thần hồn của lão tổ Ngụy Lệ. Lúc này, ánh mắt thần hồn của lão không dám đối mặt với Lôi Cương, mà quỳ gối trên không trung cầu xin.
-A? Người nói một chút?
Lôi Cương nắm lấy hư kiếm, nhìn lão tổ Ngụy Lệ, cười nói.
-Ngươi…ngươi tốt nhất không nên đi vào trong, ở đó có cường giả hết sức kinh khủng. Hơn nữa, càng vào bên trong thì tiếng trống kia lại càng kinh khủng. Ta cũng không biết, làm sao ta đến được đây.
Thần hồn của lão tổ Ngụy Lệ run rẩy nói, không biết là do sợ hãi Lôi Cương, hay do sợ hãi tà hồn cổ kia.
-Có thế thôi sao? Ngươi không nói ta cũng biết.
Lôi Cương cười gằn, tay trái chộp lấy thần hồn của lão tổ Ngụy Lệ, rồi hóa nó thành một sức mạnh tinh thuần, dung nhập vào trong cơ thể.
Sau khi đánh gục lão tổ Ngụy Lệ, Lôi Cương nhìn vào chỗ sâu bên trong, hai mắt hắn cau lại, lộ rạ vẻ cau có và mong đợi. Hắn muốn xem, tên cường giả ở chỗ sâu bên trong cấm lục kia rốt cuộc mạnh mẽ đến thế nào, mà tà hồn cổ kia rốt cuộc là vật ra sao. Ngay lập tức, Lôi Cương nhanh chóng bay vào chỗ sâu bên trong cấm lục.
Khi Lôi Cương vượt qua được rặng núi thứ tám, thì sắc mặt hắn cực nghiêm trang. Sau rặng núi thứ tám, hầu như các cốt hài đều cao tới hơn mười trượng, giống như đám người khổng lồ..
-Vù vù…
Một tiếng trống lại vang lên lần nữa, khuôn mặt Lôi Cương cau lại, cái lồng bàn thạch bao phủ toàn thân. Lúc này, hắn đã cảm thụ được tà hồn cổ mang đến cảm giác thần bí, khí huyết trong cơ thể hắn gần như sôi trào, chiến ý từ trong cơ thể hắn tỏa ra ngập trời. Lôi Cương gắt gao chống lại luồng âm thanh mị hoặc này, cũng không tiếp tục đi lên phía trước, mà ngồi xuống.
Đợi đến khi tiếng trống ngừng lại, Lôi Cương mở hai mắt ra, tiếp tục đi về phía trước.
-Nơi này quả nhiên kỳ dị.
Lúc này, Lôi Cương đã đứng ở rặng núi thứ chín. Sắc mắt hắn hơi trắng bệch, ánh mắt xa xăm hơn. Luồng uy áp khó hiểu kia khiến Lôi Cương cảm thấy áp lực, hơi thở của hắn cũng trở nên nhanh hơn. Hắn nhìn xa xuống phía dưới có một dáng người to lớn đủ trăm trượng, sắc mặt Lôi Cương hơi trắng bệch. Nơi này, rốt cuộc, ẩn chưa những loại bí mật nào?
Trầm tư một lúc lâu sau, Lôi Cương bay xuống núi. Khi hắn đang bay trên bầu trời, những bộ xương khô to lớn phía dưới cũng kêu nhao nhao, rồi bắn lên từng đạo công kích mãnh liệt từ phía dưới. Lôi Cương thất kinh, phun ra cốt giáp trong cơ thể, rồi vô số đạo quyền kình tấn công xuống phía dưới.
Đột nhiên, Lôi Cương cảm thụ có một luồng hơi thở phía trước. Khi thần thức hắn kiểm tra, thì trong lòng sửng sốt, luồng hơi thở này đúng là cho Lôi Cương cảm giác quen thuộc.
-Là ai mà lại đến đây?
Trong lòng Lôi Cương thầm nghĩ, không để ý đến những đòn công kích từ phía dưới, hắn vẫn đi về phía trước. Sau khi, Lôi Cương bay được trăm dặm, thì nhìn thấy có vô số người khổng lồ, ở giữa là một gã đàn ông, đang ngồi ở phía dưới. Hai mắt Lôi Cương chợt co rụt lại, có chút không tin.
-Sao lại là hắn?
Lôi Cương kêu lên
Người ngồi xếp bằng ở phía dưới dĩ nhiên là…Diễn Chiến!!!