"Việc trước mắt là mau chóng tìm một chỗ ẩn nấp, một khi tiếng trống vang lên thì chúng ta cho dù là không chạm đến những hài cốt nhưng sợ rằng những hài cốt này sẽ động đến chúng ta. Mà một khi đã động đến thì sẽ gặp phải sự công kích của toàn bộ hài cốt ở nơi đây. Theo ghi chép, một người nào đó khi chạm đến hài cốt thì không chỉ những bộ hài cốt bò chậm chạp trên mặt đất mà những bộ hài cốt còn lại cũng điên cuồng tấn công" Đan Tông Tử vừa nói vừa đưa ánh mắt nhìn Ngụy Lệ lão tổ, trong đó hiện lên đầy vẻ bất đắc dĩ
Lôi Cương kìm nén nội tâm đang suy đoán, nhìn quanh bốn phía và phát hiện bốn xung quanh vô cùng rộng lớn. Nhưng liếc mắt nhìn lại thì thấy có hài cốt trắng xóa. Không gian tuy lớn nhưng không tìm được chỗ nào an toàn.
"Nếu như, hạo huyền Lôi phủ có thể mở ra thì ta cũng sẽ không lo lắng đến như vậy" trong lòng Lôi Cương thầm than. Lôi Cương bây giờ cách tốt nhất là phải thử mở hạo huyền Lôi Phủ. Nhưng những năm gần đây chẳng bao giờ thành công cả. Lúc này, thần thức Lôi Cương tản ra, cẩn thận khuếch tán ra xung quanh chỉ sợ những hài cốt này giật mình tỉnh giấc. Một lát sau, Lôi Cương nhìn phía trước, chậm rãi nói: "Phía trước mười dặm có một núi nhỏ. Trên núi có một cái động do vết kiếm tạo thành. Hẳn là nhiều năm trước do sự công kích mà tạo thành. Bây giờ chúng ta mau chóng tới đó để né tránh tiếng trống lần này. "
Mười dặm… nếu như mọi ngày đối với Thiên Tà thượng nhân mà nói chỉ là một cái ý niệm trong đầu. Nhưng lúc này lại khiến sắc mặt bốn người bọn hắn biến đổi. Mà Ngụy Lệ lão tổ là người đi trước lại càng đi nhanh. Thiên Tà thượng nhân không nói nhiều bám theo Ngụy Lệ lão tổ. Tuy rằng bọn họ không có cách nào sử dụng chân khí nhưng thần thức vẫn còn như trước. Chỉ có điều phạm vi bao phủ bị thu hẹp lại. Dĩ nhiên Ngụy Lệ lão tổ cũng chỉ có thể bao trùm khoảng năm mươi dặm. Lúc Lôi Cương nói thì thần thức bọn họ cũng thấy được. Lôi Cương đi cuối cùng, hắn luôn duy trì khoảng cách một trượng với Đan Tông Tử phía trước. Ánh mắt Lôi Cương không ngừng nhìn về phía đám người Ngụy Lệ lão tổ đang đi trước. Lúc này Lôi Cương nghĩ có đúng hay không khi mang theo Đan Tông Tử - một người nhanh chóng đi đến phía trước. cẩn thận suy nghĩ một lúc Lôi Cương tạm thời không làm cái dự định như vậy.
Do dự chốc lát, Lôi Cương liền truyền âm cho Đan Tông Tử: "Không biết Đan đạo hữu đã nói thổ nguyên thủy vạn năm và âm dương hoa ở đâu?"
Đan Tông Tử đang tiến lên phía trước nghe thấy vậy liền quay đầu lại nhìn Lôi Cương với ánh mắt quái dị.Dường như cảm thấy khó hiểu về việc Lôi Cương không muốn chạy ra Cấm Lục chi địa trái lại còn muốn hai loại thiên tài địa bảo đó. Biết rõ Tà Hồn Cổ qua lời Ngụy Lệ lão tổ , Đan Tông Tử cũng chẳng nghĩ tới những dự định đó nữa. Đan Tông Tử cũng không muốn nhiều lời lập tức xuất từ trong giới chỉ ra một viên tinh thạch đưa cho Lôi Cương.
Lôi Cương nhận lấy, thần thức liền thâm nhập vào bên trong. Một lát sau liền bóp nát tinh thạch. Ánh mắt Lôi Cương lóe lên. Dựa vào tinh thạch mà trưởng bối sư môn của Đan Tông Tử chép lại thì tại phía tây của dãy núi non có một hồ nước nhỏ. Xung quanh hồ nước có rất nhiều thảo dược, trong số đó có Âm Dương hoa. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Khi tiếng trống lần thứ hai vang lên thì cả năm người Lôi Cương đã tiến vào trong kiếm động. Không đợi Lôi Cương bố trí kết giới, Ngụy Lệ lão tổ liền vận dụng thần thức bố trí một cái. Thiên Tà thượng nhân, Thiết Nhai, Đan Tông Tử sau đó cũng cùng nhau bố trí thêm nữa. bọn họ chỉ sợ kết giới của Ngụy Lệ lão tổ sẽ bị tiếng trồng xuyên thấu.
"Ầm …"
"Ầm …"
Tiếng trống kỳ dị lần thứ hai vang lên cách tiếng trống lần trước bảy mươi hai giờ.
Lôi Cương tiến nhập Kiếm động. Hắn thông qua ánh sáng yếu ớt mà quan sát kiếm động. Toàn bộ kiếm động dài khoảng ba trượng, cao một trượng, có thể chứa được cả năm người. Cẩn thận kiểm tra Lôi Cương phát hiện có một số mảnh vụn trong suốt. Ánh mắt Lôi Cương chợt lóe lên. Tay phải liền cầm một trong số những mảnh vụn trong suốt và phát hiện ra những mảnh vụn này đúng là do các tiên thạch khi bị hấp thu tiên linh khí biến thành. Trong lòng Lôi Cương khẽ lay động, kiếm động này trước đây có rất nhiều tu luyện giả ẩn thân. Trông những mảnh vụn trong suốt cũng có những kẻ khác nghĩ sâu xa. Bỗng nhiên trong lòng Lôi cương khẽ rung động, chẳng lẽ nơi này là xông vào Cấm Lục chi địa, chân khí, cương khí bị hãm lại nên khiến các tu luyện giả hấp thu linh khí từ tiên thạch?
Lần này Lôi cương hành động khiến bốn người Đan Tông Tử nhìn nhau. Thấy trên tay Lôi Cương là mảnh vụn trong suốt ánh mắt mấy người liền lóe ra.
Bỗng nhiên Ngụy Lệ lão tổ ngồi xếp bằng và xuất ra một viên tinh thạch to bằng nắm tay. Lão đưa hai tay ôm lấy, mắt nhắm lại, một lát sau một tia tiên linh khí từ viên tinh thạch phát ra nhập vào hai tay của Ngụy Lệ lão tổ. Ba người Đan Tông Tử nhìn thấy vậy, cũng suy đoán ra cái gì đó và vội vã cùng ngồi xuống, xuất ra tiên thạch. Chưa đầy nửa canh giờ viên tiên thạch to bằng nắm tay đã biến thành những mảnh vụn trong suốt. Ngụy Lệ lão tổ mở hai mắt, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng nhưng chỉ chợt thoáng qua. hai mắt lại đảo qua nhìn đám người Thiên tà đang hấp thu linh khí từ tiên thạch bèn quát lớn: "Lấy toàn bộ tiên thạch trong giới chỉ ra! Không thì đừng trách lão phu không thương tình" thanh âm cực lớn khiến Đan Tông Tử giật mình tỉnh giấc. ánh mắt hoảng sợ nhìn sát khí đang tỏa ra từ Ngụy Lệ lão tổ.
Lôi Cương ngồi xếp bằng ở tận cùng bên trong, ánh mắt nhìn thấy tất cả. Hắn phát hiện lúc Ngụy Lệ lão tổ hấp thu viên tinh thạch to bằng nắm tay trong cơ thể dĩ nhiên có một tia tiên linh khí. Nhưng tia tiên linh khí không chuyển hóa thành chân khí mà linh khí chỉ lưu lại trong cơ thể Ngụy Lệ lão tổ. Quan trọng không phải vậy mà lúc Ngụy Lệ lão tổ hấp thu tiên linh khí của tiên thạch thì thực lực đã đạt đến kết đan hoàng giai. Ánh mắt Lôi Cương chợt lóe lên, lẽ nào việc hấp thu tiên linh khí trong tiên thạch không bị cấm chế?
Lúc này Thiết Nhai và Thiên Tà thượng nhân cũng mở hai mắt. ánh mắt bọn họ cũng tỏ ra vui mừng vì khi hấp thu tiên linh khí thì thực lực của bọn họ cũng đạt được đến kết đan. Duy chỉ có Đan Tông Tử đạt được đến trúc cơ. Về phần Lôi Cương cũng vận hành liễu ẩn tức thuật, ngồi đó giống như một người bình thường.
Ánh mắt Ngụy Lệ lão tổ nhìn Đan Tông Tử và mấy người kia cuối cùng là nhìn thẳng vào Lôi Cương vẻ châm chọc. Trong lòng hắn cười nhạt, người này ngu xuẩn hết mức. Dĩ nhiên không hấp thu tiên linh khí trong tiên thạch. Lúc này xem ra chỉ có thể mạnh mẽ cướp đoạt tiên thạch của hắn. Dù sao Đan Tông Tử cũng có thể giúp họ ra khỏi Mảnh đất Cấm Lục. Không vì vạn bất đăc dĩ Ngụy Lệ lão tổ sẽ không động đến Đan Tông Tử. mà Thiết Nhai và Thiên Tà thượng nhân đều hấp thu tiên thạch và đạt đến kết đan khiến Ngụy Lệ lão tổ có chút kiêng kỵ. Ở chỗ này không thích hợp để bị thương. Chỉ có Lôi Cương là không hấp thu nên suy nghĩ của Ngụy Lệ lão tổ tập trung về phía hắn. nếu như không bị cấm chế chân khí và cương khí thì Ngụy Lệ lão tổ đối với Lôi Cương còn có chút e ngại. dù sao thì lần thử lúc trước, lão cũng e ngại ba phần. nhưng lúc này, thì điều đó không tồn tại.
Lúc Ngụy Lệ lao tổ đứng dậy đi đến phía Lôi Cương là lúc kết giới nơi cửa động đột ngột phát ra một thanh âm muộng hưởng khiến cả năm người đều kinh hãi nhìn về phía động khẩu.
Sắc mặt bọn họ đột nhiên thay đổi. Không biết từ bao giờ nơi cửa động ấy toàn những hài cốt. Những hài cốt này lại công kích kết giới. ở xa xa có những hài cốt không hoàn chỉnh đang bò đến.
"Đây là …" mấy người lo sợ, trừng mắt nhìn tất cả mọi thứ.
"Hả, Mảnh đất Cấm Lục, cấm tất cả sát khí. Ngụy Lệ lão tổ mau xóa bỏ sát khí của ngươi đi! " Đan Tông Tử bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó và cao giọng quát. Ngụy Lệ lão tổ sửng sốt vội vã khuếch tán sát khí. Bên ngoài các hài cốt đang công kích kết giới đột nhiên dường như mất đi mục tiêu liền dừng lại mà chậm rãi đi về phía trước.
"Đây là nơi kỳ dị, sát khí dĩ nhiên sẽ khiến những hài cốt này công kích" Ánh mắt Ngụy Lệ lão tổ nghiêm trọng nhìn phía trước nói. Lúc này Ngụy Lệ lão tổ quay đầu nhìn về phía Lôi Cương lạnh nhạt nói: "Tiểu tử, giao giới chỉ của ngươi ra đây!"
"Nếu như ngươi muốn chết tại đây ta sẽ giúp ngươi toại nguyện" Lôi Cương chưa đứng lên. Chỉ có điều lúc này vốn thân thể đang yếu ớt lại vang lên những tiếng lách cách. thân thể hắn giống như được thức tỉnh, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn khiến cho lớp áo rách toạc. Một làn khí thế phát ra từ Lôi Cương, lúc này Lôi Cương càng thêm khôi ngô tuấn tú, dường như trong cơ thể ẩn chứa sức mạnh kinh khủng.
Lần này Lôi Cương biến hóa khiến ánh mắt Ngụy Lệ lão tổ chấn động nhìn chằm chằm vào Lôi Cương. Một lúc lâu, sắc mặt lão trên nên âm trấm. Mà ba người Đan Tông Tử cũng như vậy.
Một lúc lâu sau, Ngụy Lệ lão tổ chậm rãi ngồi xuống tiếp tục lấy ra một viên tinh thạch trong giới chỉ để hấp thu tiên linh khí. Đám người Đan Tông Tử cũng làm như vậy, như rất sợ Ngụy Lệ lão tổ hấp thu quá nhiều tiên linh khí khiến thực lực vượt lên trước bọn họ.
Khi Ngụy Lệ lão tổ mở mắt lần thứ hai là lúc bên ngoài tiếng trống đã ngừng hẳn. Những bộ hài cốt cũng rơi lả tả trên mặt đất. Mở mắt, đầu tiên Ngụy Lệ lão tổ nhìn về phía Lôi Cương, con ngươi hơi co lại, kết đan địa giai? Phải hấp thu linh khí trong tiên thạch Ngụy Lệ lão tổ mới có khả năng vượt qua đan hoàng giai và đạt đến kết đan huyền giai. Lúc này thấy Lôi Cương đạt đến kết đan địa giai khiến khuôn mặt Ngụy Lệ lão tổ co quắp vài phần và lần thứ hai xuất ra tiên thạch. Nhìn bề ngoài dường như muốn hấp thu tiên thạch thật nhanh để mau chóng khôi phục thực lực.
Lôi Cương âm thầm cười nhạt, xem ra Ngụy Lệ lão tổ đã quyết tâm muốn cướp đoạt tiên thạch của mình. Chỉ có điều Lôi Cương có thể tùy ý thay đổi thực lực của mình. Nên việc giết chết Ngụy Lệ lão tổ dễ như trở bàn tay. Lôi Cương đang chờ đợi thời cơ đó.
Nhìn bốn người đang điên cuồng hấp thu tiên thạch Lôi Cương cũng không nhàn rỗi mà trong đầu lại bắt đầu diễn luyện Khai Thiên
Đã rất lâu rồi không diễn luyện Khai Thiên khiến Lôi Cương có chút không quen. Được Chỉ San giao cho mười thiết quyển, Lôi Cương còn chưa kịp lĩnh ngộ. Trong mười cuộn thì có đến bốn cuộn là từ chiêu thức ba mươi tám đến bốn mươi hai vừa đúng nối liền với ba mươi bảy thức trước đó.