Sau khi Lôi Cương rời khỏi Dung Luyện giới, thì Băng Vân Long gia nhập vào Phụng Thiên, y được xem như là một cá nhân rất có uy danh ở Phụng Thiên, uy tín của y không hề mảy may thua kém bốn vị thống lĩnh như Thiết Quân. Song khi Băng Vân Long lên tiếng, hai mắt các đệ tử kia đều lộ ra vẻ khiếp sợ. Từ một gã đệ tử bình thường, y trở thành một trong tám vị thống lĩnh chỉ trong có một năm. Sau khi được bố trí vào tiểu đội, do có bất hòa nên hắn giết chết đội trưởng, thay thế địa vị của gã đó, nhưng y cũng chưa thấy đủ mà lại tiếp tục khiêu chiến với đại đội trưởng. Nhưng do khi đó không phải là lúc tuyển thống lĩnh, nếu không y sẽ khiêu chiến với bốn vị thống lĩnh. Trong bốn vị thống lĩnh mới, trừ Sinh Vân giống như xác chết ra, thì Đồng Chiến, Thiên Linh, Đô Cật đều hiểu Băng Vân Long, ngoài ra còn có vẻ rất kiêng nể.
Nhưng mà, điều làm cho kẻ khác vô cùng kinh ngạc chính là, cho dù Băng Vân Long có đối mặt với bốn vị thống lĩnh nhu Quân Thiết không có chút kính sợ nào, nhưng khi đối mặt với Sinh Vân thì lại có chút cung kính, trong thái độ cung kính này thì lại có vẻ kính sợ khác thường.
Tác phong bề ngoài của Băng Vân Long nhẹ nhàng, nhưng bản thân hắn lại vô cùng tàn bạo, bất luận là già hay trẻ, y không mảy may do dự. Trước khi gia nhập Phụng Thiên, y là đệ tử ở một nơi nào đó trong biển nham thạch nóng chảy. Nhưng cùng với sự xuất hiện của y, các tông phái từ đảo nhỏ tới vừa đều bị tàn sát. Mà hung thủ lại chính là Băng Vân Long người mà tông phái đó dưỡng dục mấy trăm năm.
Tu vi của Băng Vân Long đã đạt đến cương tiên thiên giai, nhưng thủ đoạn của y lại vô cùng thâm độc. Tay phải của y xoắn lại thành móng vuốt, ẩn chứa sát khí đen thui, tốc độ nhanh như chớp chộp tới chỗ Quân Tuyết. Nếu như không có việc ngăn cản bắt Quân Tuyết, thì có lẽ cô đã chết non rồi.
Quân Thắng, Khoát Dục thấy như vậy thì giận tím mặt. Rồng có vảy ngược của nó. Quân Tuyết là nghịch lân của Quân Thắng và Khoát Dục. Sắc mặt lãnh đạm của Thiên Linh trong nháy mắt trùng xuống, nàng lấy ra một loan đao hướng về phía có bóng dáng Băng Vân Long mà vọt tới. Quân Thắng tiến lên một bước, hai mắt trợn tròn, gân trán nổi lên, quát lên một tiếng, khí thế toàn thân hắn đột nhiên tăng vọt. Hắn vốn chỉ có hơn sáu thước, vậy mà trong cơ thể lúc này lại phát ra tiếng canh cách, rồi điên cuồng cao lên lên. Cuối cùng khi cao tới một trượng, thì một quyền của Quân Thắng chìa ra chộp tới chỗ Băng Vân Long.
Một vòng xoáy thật lớn từ bên tay phải của Quân Thắng xuất hiện. Băng Vân Long đang tấn công ở phía trước thì cảm thụ được một kích này của Quân Thắng kèm theo sự uy hiếp, sắc mặt y khẽ biến. Mặc dù y cuồng ngạo, tàn bạo, nhưng y không phải là hạng người ngạo mạn, lại càng không phải là kẻ ngu ngốc. Một kích này khiến y cảm thụ được sự uy hiếp, hơn nữa y cũng nghe sức lực của Quân Thắng ở phái Ma Cương từ lâu, nên một kích này không thể ngăn cản ngay được. Khi Băng Vân Long còn đang suy nghĩ làm thế nào để né tránh, thì đột nhiên một dự cảm không lành xuất hiện từ phía sau. Sắc mặt y đại biến, chợt quát:
- Thiên Linh, ngươi muốn chết!!
Một quyền oai phong của Quân Thắng đã khiến Băng Vân Long giận dữ, vậy mà lúc này Thiên Linh cũng động thủ với mình, làm sao không khiến y nổi điên cho được.
Băng Vân Long gầm lên, đồng thời lấy ra một thanh trường kiếm đen thui, rồi liên tục chém. Sát khí trong hắc kiếm dày đặc, trong nháy mắt trường kiếm bộc phát tỏa ra một làn sát khí đen thui tạo thành mũi kiếm, rồi quét ngang ra phía sau.
- Ầm…
-
Một tiếng gãy giòn vang lên, sau đó một sóng chấn động lan rộng ra bốn phía. Loan đao của Thiên Linh cũng bị mũi kiếm sát khí trong trường kiếm của Băng Vân Long chém thành hai nửa, nhưng nó lại vẫn chưa biến mất, mà vọt tới chỗ Thiên Linh.
- Đủ rồi!!
-
Sinh Vân giống như người chết kia đột nhiên quát, âm thanh của lão đinh tai nhức óc, ầm ầm vang lên trong hư không. Một luồng uy lực từ trong cơ thể Sinh Vân phát ra. Sinh Vân vung tay lên, trực tiếp đánh tan mũi kiếm kia, sau đó lạnh lùng nhìn Băng Vân Long, rồi lại nhìn Thiên Linh, u ám nói:
- Thiên Linh, hãy chú ý tới thân phận của ngươi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, nếu không thì lão phu thay mặt thiếu chủ đánh chết ngươi.
Thiên Linh nghe thấy hai chữ thiếu chủ, thì toàn thân run rẩy, hai mắt lộ ra vẻ phức tạp, run run nhìn Sinh Vân nói:
- Lão Sinh, Quân Tuyết là con gái của Thiên Linh, tất cả nhờ cậy vào lão Sinh.
- Việc này, lão phu không có cách gì quyết định được. Chỉ có điều khi chưa có mệnh lệnh của thiếu chủ, lão phu bảo đảm nữ oa này sẽ không việc gì cả.
Sinh Vân lạnh lùng nói, sau đó nhìn đám người Quân Thắng chằm chằm, rồi lớn tiếng quát:
- Trừ nữ oa kia ra, thì tất cả các đệ tử phái Ma Cương đều phải chết!
Theo lời của Sinh Vân, vẻ mặt đầy tinh thần chiến đấu của đại quân Phụng thiên như thể sóng triều hướng về phía đám người Quân Thắng mà tấn công.
Nhất thời, linh khí, tiên khí bay lượn khắp bầu trời, từng đợt công kích mạnh mẽ giống như từng đạo ánh sáng bắn về phía các đệ tử của phái Ma Cương ở bên dưới.
- Tản ra!
Quân Thắng cao giọng quát, khí thế toàn thân hắn lại tăng vọt, dáng người đạt đến nửa trượng giống như người khổng lồ đón lấy tiên khí rồi nhằm về phía đại quân trên bầu trời.
Sau khi có mệnh lệnh của Quân Thắng, các đệ tử phái Ma Cương đều tán ra, nếu đứng chung một chỗ, có lẽ sẽ bị đại quân của Phụng Thiên bắt hết. Mặc dù bọn họ tán ra, nhưng vẫn không có cách nào chạy thoát mà phải đối mặt với kết cục.
Trong một ngọn núi ở phía Tây của Cửu U giới, bầu trời vốn trong xanh đột nhiên vang lên tiếng sầm rền, như thể sấm giữa mùa xuân phía chân trời, rồi sau đó bầu trời cũng bị xé rách ra thành một lỗ hổng rộng đến một trượng. Một vòng xoáy xuất hiện trong khe nứt, như thể một mãnh thú thôn phệ vạn vật. Mà lúc này, một người thanh niên mặc quần áo màu trắng bước ra từ cái khe nứt này, sắc mặt hắn bình thản, ánh mắt sáng như đuốc. Sau khi người thanh nhiên này đi ra, cái khe nứt kia lúc này mới từ từ biến mất. Nếu nhìn kỹ, thì tất nhiên sẽ phát hiện ra, dưới mũi của người đàn ông ấy có luồng khí từ trong lỗ mũi thở ra. Từng hơi thở của người đàn ông này phát ra những tiếng mạnh đều.
Người đàn ông ấy chính là bản tôn Lôi Cương.
Sắc mặt Lôi Cương âm u nhìn xung quanh, không biết vì sao trong lòng hắn có cảm giác lo lắng. Cảm giác lo lắng này khiến cho hắn khó chịu, giống như những người bên cạnh mình có người đang gặp phải nguy hiểm. Sau khi nhìn bốn phía, thần thức Lôi Cương bạo phát, mạnh mẽ không thua gì thần thức của cương thánh thiên giai, ầm ầm lan rộng ra bốn phương tám hướng, bao phủ toàn bộ phía Tây của Cửu U giới.
Cửu U giới, thành Cửu U.
Sau khi đại địa chi nguyên xuất hiện, Cửu Xá, Cửu Thắng đều bế quan. Nhưng lúc này, một luồng khí tức mạnh mẽ, nặng nề xuất hiện trên bầu trời thành Cửu U làm cho bọn họ đang tu luyện mà tỉnh táo lại trong nháy mắt. Ánh mắt Cửu Xá kèm theo một chút sợ sệt, nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
- Thần thức thật mạnh, không biết có phải U Hoàn không? Hay là Địa Viêm? Chẳng nhẽ sau khi đại địa chi nguyên, hai người bọn họ lại đột phá?
Ở phía Đông của Cửu U giới, tại thành Phụng Thiên.
Đang chìm vào trong tĩnh tọa, Thiên Uy đột nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm về phía trước, lẩm bẩm nói:
- Vì sao, trong lòng ta đột nhiên lại có phần không ổn thế này? Chẳng nhẽ có chuyện xấu gì xảy ra hay sao?
Thần thức của Lôi Cương kiểm tra bốn phía, vốn chỉ muốn nhìn xem mình đang ở nơi nào, nhưng khi thần thức hắn đảo qua thành Cương ma, hắn choáng váng, sau đó sát khí trong mắt hắn cuồn cuộn ngất trời, nhoáng một cái hắn biến mất. Tốc độ của hắn nhanh như sấm đánh bay về hướng thành Cương Ma. Tốc độ của Lôi Cương nhanh khác thường, không khí bị đánh nát như có tiếng sấm giữa mùa xuân.
Lúc này, Quân Thắng mình đầy thương tích, bắp thịt hở ra, da thịt giống như tường đồng vách sắt đều đầy vết thương, có vết máu loang ra. Gần một trăm đệ tử cương đế thiên giai của Phụng Thiên vây đánh Quân Thắng, mà lúc này, so với Quân Thắng, Khoát Dục còn thảm hại hơn. Quần áo trên người lão bị rách nát, sắc mặt lão tái nhợt, tóc trắng trên đầu rối bù, nhưng trong mắt lão vẫn đầy vẻ không cam chịu. Khoát Dục nhìn đòn công kích cuộn trào mãnh liệt của đại quân Phụng Thiên vào mình, lão hiểu rằng, hôm nay, mình sẽ chết ở đây. Chỉ có điều trong lòng lão lại có chút chờ đợi, mình mà chết thì chủ nhân nhất định sẽ cảm thụ được, khi đó, Phụng Thiên nhất định sẽ chết.
Năm ngìn đệ tử của phái Ma Cương lúc này đã tử thương đa số, bốn vạn đánh năm nghìn , trận chiến này căn bản có thể gọi là tàn sát!
Quân Tuyết đứng ở trên thành, Sinh Vân kia cấp cho cô một đạo kết giới vững chắc, mới khiến cho cô không bị ảnh hưởng. Song nhìn thấy diện mạo của hai người Quân Thắng và Khoát Dục, Quân Tuyết khóc, ánh mắt cô hướng về phía Thiên Linh cũng từ từ thay đổi.
Lần này trong Phụng Thiên chỉ có Thiên Linh và Đồng Chiến, cùng với Sinh Vân là không động thủ. Sắc mặt của Đồng Chiến phức tạp nhìn tất cả những điều này. Sinh Vân cũng xem thường, chẳng thèm tàn sát những tu luyện giả có tu vi thấp như vậy, như thể tàn sát các đệ tử của phái Ma Cương là sự sỉ nhục đối với lão. Hai mắt Thiên Linh ngơ ngác nhìn Quân Thắng chiến đấu anh dũng trong biển máu, trong mắt nàng thấp thoáng giọt nước mắt, nhưng rồi lại nhanh chóng tan đi.
Kẻ sát nhân điên cuồng nhất chính là Băng Vân Long, toàn thân y dính đầy máu, cả khuôn mặt cũng như vậy, vì thế càng làm cho người ta tăng vẻ kinh khủng. Chỉ có điều, điều làm y khác biệt với những người khác chính là, máu tươi này không phải là của y, mà là của những người bị y giết. Giết được một người, khuôn mặt Băng Vân Long càng thêm âm u, sát khí toàn thân cũng nồng nặc hơn.
Số đệ tử của phái Ma Cương đạt đến đạo tiên, cương tiên không đến trăm người, những người còn lại đều là cương đế, cương hoàng, dù sao đi nữa, có thể nói sức mạnh còn kém xa.
- Ầm ầm!!
Bầu trời vang lên tiếng sấm sét, tiếng sấm này vang dội trời đất.
Đang, nhìn cuộc tàn sát phía dưới, sắc mặt Sinh Vân chợt đại biến, cao giọng quát:
- Dừng tay!!
Thanh âm cực lớn, át được cả tiếng chém giết khiến cho toàn bộ đại quân của Phụng Thiên ngừng giết chóc, quay đầu nhìn về phía Sinh Vân. Hai mắt Sinh Vân cũng nhìn chằm chằm về phía sau, một lúc lâu sau, lão hít một hơi thật sâu, cao giọng nói:
- Ta không biết rằng có vị tiền bối ở đây, xin mời hiện thân.
- Tốt lắm, tốt lắm!