Thể Tôn

Chương 476: Gặp lại



Nhóm Trong lòng bản tôn lúc này như có muôn vàn cơn sóng. Vừa rồi gã nam tử béo tốt đứng trên đầu bản tôn, mặc dù chỉ chừng một hơi thở nhưng cũn khiến cho bản tôn suốt đời khó quên. Đây cũng là lần đầu tiên Lôi Cương phải đối mặt với một hơi thở mạnh đến vậy. Đối diện với làn hơi thở đó, Lôi Cương chỉ cảm thấy người đó chỉ cần thổi một hơi cũng đủ làm cho hắn hồn phi phách tán. Thứ uy áp phát ra từ người đó so với Minh Đế, Thiết Kiếm vương còn mạnh hơn tới cả ngàn lần. Lôi Cương thầm than sự hùng mạnh của người thủ giới, đồng thời toát mồ hôi. Qua lời của người thủ giới và Hỏa Hoàng, Lôi Cương cũng đoán ra được đó chính là người thủ giới mà Hỏa Hoàng rất e ngại. Bản tôn của hắn hít một hơi thật sâu, thầm than hỗn độn quả là kỳ diệu. Có lẽ thất giới mới chỉ là một góc cảu hỗn độn. Vẫn còn nhiều lắm những cường giả thần bí mà bản thân hắn chưa xứng để biết. Chỉ có dựa vào tu luyện mới có thể vén được bức màn tu luyện của hỗn độn.

Nghĩ tới đây, bản tôn nắm chặt hai tay, ánh mắt trở nên quyết tâm. Cho dù như thế nào thì bản thân hắn cũng nhất định vượt qua khó khăn mà tiến lên, tới một ngày nào đó sẽ sánh được ngang hàng với người thủ giới.

Lúc này ý tưởng của bản tôn Lôi Cương có phần quá điên cuồng. Có điều nó làm cho hắn càng thêm phần quyết tâm tu luyện. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sự xuất hiện của người thủ giới cùng với hơi thở hùng mạnh khiến cho Lôi Cương càng thêm kiên định trên con đường của cường giả.

Ở bên rìa phía Nam của biển dung nham, lúc này sắc mặt của Lôi Cương trắng bệch, đồng tử gần như co lại nhỏ như một cây châm, không giấu được sự khiếp sợ. Thân mình hắn run lẩy bẩy, bản tôn và phân thân có một sự liên kết. Tình cảm của bản tôn cũng truyền hết cho phân thân. Cảm nhận được sự run rẩy của lôi, tiểu Giác nghi hoặc quay đầu nhìn lại phía Lôi Cương mà nghi ngờ:

- Phụ thân làm sao vậy?

Lôi Cương hít một hơi thật sâu cố gắng kìm chế sự khiếp sợ trong lòng, thân thể hắn từ từ bình tĩnh lại. Rất lâu sau, Lôi Cương mới nhìn tiểu Giác mà hơi nhếch miệng lên cười nói:

- Xem ra ta đúng là ếch ngồi đáy giếng. Cường giả trên thế gian nhiều lắm, không chỉ có cường giả trong thất giới. - Không để cho tiểu Giác lên tiếng, Lôi Cương lại nói:

- Hướng bắc có một thành Tụ Hỏa. Chúng ta tới đó trước rồi ở lại, giải quyết cho xong một việc đi.

Tiểu Giác gật đầu, ôm lấy Lôi Cương rồi bay về phía Bắc.

Thành Tụ Hỏa.

Trong một tiểu viện ở sâu trong Vạn Tượng các, một thiếu nữ mặc một chiếc áo bằng tơ tằm màu trắng đang đứng. Sắc mặt của nàng có một chút lo lắng. Mặc dù dưới chân nàng đầy hoa thơm, cỏ lạ nhưng cũng không khiến cho nàng chú ý.

- Lôi Cương! Cuối cùng thì ngươi ở đâu? U Tuyết muội muội không biết đi đâu. Ta đã sử dụng tất cả thực lực của Vạn Tượng các để tìm kiếm khắp cả Dung Luyện giới vẫn không thấy được nó. Cuối cùng nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ ngươi định trách tội ta sao? - Thiếu nữ nhếch môi khẽ lẩm bẩm. Hai con mắt trong veo như làn nước mùa thu long lanh nước. Từ khi trong lòng có Lôi Cương, có ai ngờ được kiều nữ giống như mặt trời giữa trưa của Vạn Tượng các lại biến thành thế này?

Tất cả đều không qua nổi một chữ tình.

Rất lâu sau, Chỉ San thở dài, sắc mặt hết sức lo lắng, lẩm bẩm nói:

- Lão tổ tông Hỏa Huyền của Hỏa Huyền tông đang điên cuồng tìm kiếm người giết người của họ. Nếu như có một ngày, lão thực sự biết là do ngươi gây ra thì ngươi có thể chống nổi cơn giận của lão hay không? Ngươi có để ta giúp không? - Trong mấy năm qua, Chỉ San ngoại trừ áy náy về việc Trận U Tuyết ra thì thứ mà nàng lo lắng nhất đó là sau khi Hỏa huyền trở về từ không gian Chân Hỏa, nhìn thấy Hỏa Huyền tông biến thành một đống hoang tàn thì đã nổi điên. Trong mấy năm qua, người chết trong tay lão có thể tới cả ngàn, cả vạn.

Hỏa Huyền một mình đi tìm người tiêu diệt Hỏa Huyền tông.

- Chỉ San! - Ngoài tiểu viện đột nhiên vang lên một âm thanh sang sảng rồi một bóng người xuất hiện ở trong sân, nhìn nàng một cách dịu dàng. Ẩn chứa sâu trong ánh mắt của kẻ đó là một sự nóng bỏng.

Sắc mặt đầy tình cảm của Chỉ San biến mất, quay đầu lại nhìn Vạn Hỏa nói:

- Có chuyện gì?

- Cấp trên truyền tin đến nói ngươi về tổng bộ một chuyến. - Vạn Hỏa nói một cách chậm rãi.

Chỉ San khẽ run người, ngẩng đầu lên không trung, hai mắt hơi nhắm lại. Rất lâu sau, nàng mới nói:

- Không có việc gì khác thì ngươi có thể đi.

Vạn Hỏa thở dài, cố tình nhìn chằm chằm vào gương mặt Chỉ San rồi mới lưu luyến rời đi.

Chỉ San nhắm nghiền hai mắt, đứng trong tiểu viện một cách cô đơn.

- Chỉ San... - Từ cái sân nhỏ lại vang lên một tiếng động. Chỉ San mở mắt ra, khó chịu đang định nói gì đó thì giật mình, vội vàng quay đầu lại. Chỉ thấy trong sâu có một gã thanh niên mặc áo đen với làn da màu đồng cổ đang đứng ở đó.

Khuôn mặt lạnh như băng của Chỉ San trong nháy mắt biến mất, hai giọt nước mắt long lanh xuất hiện, đồng thời nàng hé đôi môi thắm mà lẩm bẩm:

- Lôi Cương!

- Lôi Cương! - Chỉ San kêu lên một tiếng rồi hóa thành một cái bóng trắng, lao tới ôm chặt người thanh niên mặc áo đen.

Lôi Cương như bị sét đánh, để mặc cho Chỉ San ôm lấy. Hai làn da tiếp xúc với nhau khiến cho một cảm giác ấm áp từ trong cơ thể hai người bốc lên. Tim của Lôi Cương cũng chẳng chịu thua kém, đập thình thịch. Từ trước tới nay, Lôi Cương biết Chỉ San, cũng hiểu tại sao Chỉ San lại tới Dung luyện giới. Nhưng theo tu vi tăng lên, hắn biết bản thân sắp phải đối mặt với cái gì. Thứ kẻ địch không biết khiến cho Lôi Cương không thể thở nổi, khiến hắn không dám thích lấy một người. Lôi Cương đang sợ, sợ rằng một ngày nào đó mình chết mà không biết tại sao. Mặc dù hắn vẫn tỏ ra bình thản nhưng sâu trong thâm tâm, hắn luôn cảm nhận thấy sự nguy hiểm. Ở thành Phụng Thiên kia, đôi nam nữ thần bí cùng với kẻ địch của sư tôn Thái Huyền đều khiến cho hắn cảm thấy áp lực.

Lúc này, được Chỉ San ôm chặt, tâm trạng của Lôi Cương gần như bị đánh vỡ hoàn toàn. Giết người vô số, hai tay của Lôi Cương gần như nhuộm đỏ máu tươi nhưng cũng không có nghĩa là hắn không có sự dịu dàng. Lôi Cương từ từ buông thả tâm trạng. Hắn muốn tiếp nhận Chỉ Sơn. Với Chỉ San, nếu nói Lôi Cương không có tình cảm là điều không đúng. Có điều, do bản thân bị áp lực trong một thời gian dài khiến cho lúc này hắn gần như bùng nổ. Hai tay Lôi Cương không tự chủ được ôm lấy vòng eo của Chỉ San, áp má vào khuôn mặt ửng đỏ của nàng một cách dịu dàng.

- Chính là hắn! Chính hắn xâm nhập vào Vạn Tượng cá. - Một tiếng hô vang lên. Trước tiểu viện đột nhiên xuất hiện năm người hùng hùng hổ hổ. Kẻ dẫn đầu chính là Vạn Hỏa.

Sau khi rời khỏi tiểu viện Vạn Hỏa đang định xử lý chuyện của Vạn Tượng các thì nghe thấy tiếng rống tức giận. Gã hỏi thăm thì biết rằng có người tự tiện xông vào Vạn Tượng các. Ngay lập tức sát khí xuất hiện trong lòng Vạn Hỏa. Lúc này, Vạn Hỏa theo cánh tay chỉ của người đệ tử mà chợt run người, ánh mắt lóe lên lộ ra sự sợ hãi. Mặc dù thấy hai bóng người đang ôm chặt lấy nhau, y có sự ghen tị cùng với không cam lòng nhưng cũng không dám thể hiện. Y nhìn hai người phía trước rồi tát cho tên đệ tử đó một cái thật mạnh.

"Bốp!" Một tiếng động vang lên nhưng tiếng sấm xuân. Tên đệ tử đó bị đánh văng lên vách tường của Vạn Tượng các, phun ra một ngụm máu mà ngât đi. Kim Đan trong cơ thể cũng bị phá nát. Cho đến chết, gã cũng không hiểu tại sao các chủ lại đánh mình.

Vạn Hỏa lạnh lùng nhìn phía trước rồi nói:

- Ném thi thể của y ra ngoài cho chó ăn. - Nói xong, gã liền xoay người rời đi. Ba người còn lại run rẩy, nhìn bóng người phía trước mà nghĩ tới điều gì đó. Sau đó, bọn họ thầm lắc đầu, lẩm bẩm trong lòng:

- Cái tên này tại sao lại chọc phải người này chứ?

Tiếng hét to cùng với những tiếng động vang dội khiến cho Lôi Cương và Chỉ San đều nghe thấy. Vốn Chỉ San định đẩy Lôi Cương ra nhưng hai tay của hắn cứ như hai gọng kìm ôm chặt lấy khiến nàng không thể nhúc nhích. Khuôn mặt của Chỉ San đỏ ửng giống hệt như một quả táo chín thật mê người.

Rất lâu sau, trong không gian yên tĩnh, Lôi Cương chỉ nghe thấy tiếng tim của Chỉ San đập khiến cho hắn chỉ muốn dung nhập nàng vào trong lòng mình.

- Chàng...trong mấy năm qua chàng đi đâu? - Khong biết do thẹn thùng hay sao mà âm thanh của Chỉ San lí nhí vang lên bên tai Lôi Cương.

Lôi Cương dịu dàng nhìn sâu vào trong mắt của Chỉ San rồi nói:

- Ta đi làm một việc. Đúng rồi! U Tuyết đâu? - Lôi Cương không thấy bóng U Tuyết liền cảm thấy thắc mắc.

Thân thể mềm mại của Chỉ San khẽ run rẩy, đẩy Lôi Cương ra, nét mặt đau khổ không dám nhìn thẳng vào mắt của hắn. Rất lâu sau, nàng mới nói với giọng buồn bã:

- U Tuyết muội muội không thấy đâu.

Lôi Cương biến sắc, thấp giọng nói:

- Sao lại như thế?

Lúc này, Chỉ San liền kể hết mọi chuyện. Lôi Cương nghe mà sắc mặt thay đổi liên tục. Mặc cho thế nào Lôi Cương cũng không ngờ U Tuyết lại vì việc giết người mà rời đi. Có điều, nghĩ tới tính của U Tuyết, Lôi Cương chỉ biết cười khổ. Hắn nhìn Chỉ San rồi nói:

- Muội sử dụng đệ tử của Vạn Tượng các đi tìm cũng không thấy?

Chỉ San gật đầu, lo lắng nói:

- Huynh nghĩ xem U Tuyết muội muội có gặp chuyện gì không may hay không? Đã mười mấy năm rồi.

Lôi Cương chìm vào truy nghĩ. Với tu vi và trận pháp hùng mạnh của U Tuyết, trừ khi là cường giả Đạo Thánh, Cương Thánh, người khiến cho Trận U Tuyết phải chịu thiệt ở Dung Luyện giới là không có. Ngay cả đệ tử của Trận tông thấy Trận U Tuyết cũng giống như gặp quỷ. Có điều khiến cho Lôi Cương không thể yên tâm đó là tính tình của U Tuyết. Lòng người ở Dung Luyện giới hiểm ác, cho dù nàng không đi gây sự với người khác thì cũng có thể bị người khác lừa. Đến khi đó...

Lôi Cương hít một hơi thật sâu nhìn Chỉ San đang lo lắng mà cười nói một cách dịu dàng:

- Muội không phải lo. U Tuyết không sao đâu.

- Huynh không trách muội? Muội không trông U Tuyết được tốt. - Chỉ San khẽ run người

Lôi Cương cười nhạt một tiếng rồi lắc đầu:

- Với tính của U Tuyết một khi đã muốn chạy thì không ai giữ được. Mà việc này cũng không thể trách muội, tất cả là do ta.

Sắc mặt Chỉ San như trút đi được gánh nặng mà nở nụ cười. Trong mấy năm qua, Chỉ San lo nhất là Lôi Cương sẽ trách nàng. Tới lúc này, Chỉ San mơi snois:

- Muội sẽ tiếp túc sử dụng đệ tử để tìm cô ấy. Hơn nữa, huynh không nên đi lại nhiều. Hỏa Huyền...lão...lão đang điên cuồng tìm kiếm huynh. Còn huynh thì không phải là đối thủ của lão. Muội sợ...

Lôi Cương cảm thấy ấm áp, vuốt ve gương mặt của Chỉ San mà cười nói:

- Muội không phải lo lắng, huynh không sao.

Sâu trong đôi mắt của hắn lóe lên một tia sáng. Nếu Hỏa Huyền tìm đến thì bản tôn của chính hắn ra khỏi không gian Chân Hỏa có thể giết chết lão.

Ở cách đó không xa, một bóng người âm thầm nghe lén tất cả mọi chuyện. Khi nghe thấy việc này, trong ánh mắt của hắn thoáng hiện lên một tia âm độc rồi cười lạnh mà rời đi.

Nếu như là bản tôn của Lôi Cương thì chắc chắn sẽ phát hiện. Có điều, lúc này Lôi Cương chỉ là một người bình thường có thân thể mạnh mà thôi. Nếu như lúc bình thường, Chỉ San cũng sẽ nhận ra, nhưng lúc này, nàng lại đang chìm vào trong cảm xúc bình thường của nhi nữ.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv