Thể Tôn

Chương 469: Cắn nuốt



Lần trước khi đấu với Hỏa Chiến, Lôi Cương đã cảm nhận được chỗ cường đại của không gian ý niệm, thế nên lúc này đứng trước không gian y niệm của cường giả cương thần, Lôi Cương không hề có lấy một chút cơ sở nào có thể chống lại cả, một cỗ lực lượng vô hình vây chặt Lôi Cương tại đó, hỏa diễm cuồn cuộn bập bùng xung quanh Lôi Cương, trước tiên thiêu rụi quần áo của Lôi Cương khiến y phục của hắn biến thành bụi than rơi xuống, nhưng Lôi Cương lại không hề cảm thấy nóng một chút nào cả!! Trải qua sự thiêu đốt khủng bố của hỏa diễm màu trắng rồi thì những hỏa diễm này hoàn toàn không thể tạo ra một chút uy hiếp nào đối với Lôi Cương được cả.

Lôi Cương đạm mạc chú mục nhìn Chấn Mang ở phía trước, trong lòng lóe lên sát cơ, thấp giọng noi:

- Chân hỏa chi nguyên không có ở chỗ ta

- Tiểu tử, ngươi xem bản tông là trẻ lên ba chắc? Tiến nhập vào trong kết giới ngươi lại nói chân hỏa chi nguyên không có ở bên trong?

Chấn Mang âm hiểm cười lạnh nói, song thủ giấu phía sau lưng, khuôn mặt uy nghiêm hiện lên vẻ tự tin vô đối, trong không gian y niệm của hắn, hắn chính là thần!!

Lôi Cương lạnh giọng:

- Chân hỏa chi nguyên vẫn chưa lấy được, bên trong còn có một con hỏa long cường đại, với tu vi của ta căn bản là không thể đoạt được chân hỏa chi nguyên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lôi Cương mặt mày vẻ tức giận, lừ lừ hai mắt nhìn Chấn Mang.

Nghe thấy vậy thì Chấn Mang hiểm ác cười nói:

- Thế sao? Bản tông ngược lại muốn xé ngươi ra xem thử chân hỏa chi nguyên có thật là không ở chỗ ngươi hay không.

Chấn Mang nói xong thì mục quang thoáng sáng, hai tay chặp lại, tạo thành một tư thế từ từ mở ra, hỏa diễm trong không gian đột nhiên toàn bộ lao về phía Lôi Cương, dường như hình thành hai cánh tay sống động muốn xé toạc Lôi Cương ra vậy.

Lôi Cương sắc mặt ngưng trọng, lùi lại sau mấy bước, lồng bàn thạch, cốt lân giáp chớp mắt triệu ra, lực lượng cường đại phút chốc xé rách lồng bàn thạch của Lôi Cương, nhưng thân hình Lôi Cương cũng chớp mắt biến mất khỏi tầm nhìn của Chấn Mang.

Chấn Mang trước thì hơi ngây ra một chút, tiếp đó trên khóe miệng hiện lên nét chế giễu, song nhãn khép hờ, hỏa diễm cuồn cuộn trong y niệm không gian đột nhiên hình thành một đạo hỏa võng (lưới lửa) chụp lên tất cả rồi cấp tốc siết lại, thâ hình Lôi Cương từ từ hiện lên bên trong hỏa võng, thân hình cấp tốc múa song quyền cực đại chụp lấy hỏa võng, muốn xé nát nó nhưng hỏa võng này lại có sức phòng ngự cực kì cường hãn, khiến Lôi Cương không sao xé ra được. Sau khi thử một lượt, sắc mặt Lôi Cương trở nên lạnh băng, thôi vùng vẫy, hai mắt chằm chặp nhìn khuôn mặt đang cười đầy hiểm ác của Chấn Mang nói:

- Chân hỏa chi nguyên không ở chỗ ta.

Chấn Mang không nói gì, chỉ nhìn Lôi Cương, cười hiểm ác rồi lạnh giọng:

- Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Sau đó, Chấn Mang một tay khống chế hỏa võng, một tay điều động hỏa diễm trong không gian hóa thành hỏa long ngàn trượng lao về phía Lôi Cương. Tốc độ nhanh như ánh kiếm, sắc mặt Lôi Cương trở nên âm trầm, tế ra Trùng Diên. Trùng Diên màu đen vừa xuất thì liền cấp tốc biến lớn, chớp mắt thì đã cao đến ngàn trượng, cứ như muốn đâm thủng cả hỏa võng vậy. Vỡ, thân hình Lôi Cương lập tức thoát ra từ khe hở to đùng trên hỏa võng, thân hình chớp nhoáng hiện lên bên cạnh Chấn Mang, nội kình, cương khí trong nội thể hừng hực tập trung trong song quyền, nhanh như điện xẹt đấm lên người Chấn Mang. Cả quá trình nói thì dài nhưng chỉ mất một lượt đổi hơi, Chấn Mang không kịp phản ứng, chỉ thấy một cỗ sức mạnh cường đại ầm ầm xộc vào nội thể, lục phủ ngũ tạng gần như thay đổi luôn vị trí, cổ họng ngòn ngọt, bay ngược về phía sau.

Chấn Mang vội ổn định thân mình, mục quang sắc như lưỡi kiếm, toàn thân bộc phát sát cơ, trong không gian ý niệm của chính mình mà lại bị một tiểu tử cương thánh công kích? Thần niệm vừa động, một đoàn hỏa diễm liền tập kết xung quanh thân hình Chấn Mang:

- Graoooooooooooo ............

Một tiếng gào rú như từ thời viễn cổ truyền lại vang vọng trong không gian, Chấn Mang đang được bao vây bởi hỏa diễm đột nhiên bật lên lao về phía Lôi Cương, trong không trung hình thành một hỏa long dài vạn trượng cắn về phía Lôi Cương. Từng đoàn hỏa diễm nghiêng trời lệch đất từ bốn phương chụp lấy Lôi Cương.

Mục quang Lôi Cương lóe lên linh lợi, hỏa long này khiến Lôi Cương có cảm giác nguy cơ cực đại, còn đoàn hỏa diễm thì chẳng khác nào từng đạo hỏa đao, Lôi Cương đến nghĩ cũng không kịp nghĩ vội triệu ra lồng bàn thạch một lần nữa.

- Bình!!

Một âm thanh cuồng bạo vang lên trong không gian, không trung chấn động kịch liệt, tiếng chấn âm còn vang lên hồi lâu không dứt.

Thần hình Chấn Mang hiện lên trong không trung, hai mắt nhìn xuống, trong mắt đầy vẻ lãnh tiếu, đột nhiên đồng tử của hắn co rút lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng, một thân hình đỏ lửa con to hiện ra phía dưới, Chấn Mang chỉ cảm thấy hỏa hành chi lực điền cuồng tập kết về phía thân hình đỏ lửa đó.

Lôi Cương thân hình phủ đầy cốt lân giáp nhìn về thân hình cực lớn phía trước, một cảm giác thân thiết đột nhiên dâng lên, khi Lôi Cương nhìn rõ được đó chính là Hỏa hoàng thì trong lòng nghi hoặc, Hỏa hoàng làm sao mà vào được đây? Hơn nữa, sao lại khiến cho hắn có cảm giác thân thiết chứ? Cứ như là máu huyết tương liên vậy, hắn thậm chí còn cảm nhận được nhịp tim của Hỏa hoàng nữa? Mục quang Lôi Cương lóe lên vẻ bất định..

- Chân hỏa chi nguyên ở chỗ ta.

Hỏa hoàng lúc này thân cao đến ba trượng, tay phải đưa ra, một tiểu long to cỡ cánh tay hiện lên trong lòng bàn tay Hỏa hoàng.

Đồng tử Chấn Mang co rút lại, trong mắt xạ ra quang mang vui sướng, thân hình tiến lên phía trước một bước nhưng rồi cũng nhanh chóng liền lùi lại, cố kị chú mục nhìn Hỏa hoàng nói

- Đưa chân hỏa chi nguyên cho ta, bản tông sẽ thả các ngươi ra khỏi không gian ý niệm, sao hả?

Hỏa hoàng mặt không chút biểu tình nhàn nhạt:

- Chứng minh ngươi có tư cách có được!

Lôi Cương đứng phía sau lưng Hỏa hoàng không biết tại sao lại cảm nhận được Hỏa hoàng lần này xuất hiện có chút biến hóa, biến hóa này Lôi Cương cũng không nói rõ được là gì, dường như ........ dường như nó đã trở thành một bộ phận của hắn vậy, điều này khiến Lôi Cương cực kì kinh nghi, cúi đầu suy tư, thần niệm Lôi Cương chớp động, truyền âm nói với Hỏa:

- Ngươi thật sự muốn đưa chân hỏa chi nguyên cho hắn?

- Yên tâm, hắn không có tư cách sở hữu chân chi nguyên.

Âm thanh lạnh lẽo của Hỏa hoàng vang lên trong đầu Lôi Cương.

Mục quang Lôi Cương lóe lên chăm chú nhìn Hỏa hoàng, trong lòng vừa lo vừa mừng. Lo là vì sự biến hóa của Hỏa hoàng khiến hắn không thể khống chế được, mừng là vì sau khi cắn nuốt chân hỏa chi nguyên thì thực lực của Hỏa hoàng đã trở nên vô cùng cường đại.

Chấn Mang đầu tiên thì ngẩn người ra, sau đó trên mặt hiện lên nét cười, mục quang âm hàn nhìn Hỏa hoàng, sau đó song mục lóe lên quang mang, một đoàn hỏa diễm trong không gian điên cuồng ngưng tụ thành một nắm đấm cực to, đấm thẳng về phía Hỏa hoàng.

Hỏa hoàng dường như chẳng hề cảm nhận được chút uy hiếp nào vẫn đứng nguyên tại chỗ, chú mục nhìn Chấn Mang, hé miệng nói:

- Nuốt không gian này đi.

Chân hỏa chi nguyên dường như nghe hiểu được lời Hỏa hoàng nói thì phải, đột nhiên bay lên, miệng rồng há to lao về phía nắm đấm do hảo diễm ngưng tụ mà.

- Bình ........

Một tiếng động âm trầm vang lên, nắm đấm to đùng mau chong nhỏ lại sau cùng biến mất, còn chân hỏa chi nguyên thì điên cuồng hấp thụ hỏa hành chi lưccj trong không gian, sau một khắc ngắn ngủi, linh khí thuộc tính hỏa trong không gian đã bị nó cắn nuốt toàn bộ, chân hỏa ci nguyên có vẻ như không hề có ý định dừng lại, tiếp tục cắn nuốt toàn bộ kết giới của không gian ý.

Sắc mặt Chấn Mang liên tục biến hóa quan sát chân hỏa chi nguyên, hắn cảm nhận được thần hồn chi lực của hắn nhanh chóng biến mất, trong lòng Chấn Mang kinh hãi!! Cái gì gọi là không gian ý niệm? Chính là không gian do thần hồn ngưng tụ mà thành, cũng có thẻ gọi là không gian bên trong thần hồn, lấy thần hồn chi lực tạo ra không gian của chính mình, trong không gian này trở thành một tồn tại tương đương với thần, thế mà lúc này chân hỏa chi nguyên lại đang cắn nuốt không gian ý niệm, cũng chính là cắn nuốt thần hồn của Chấn Mang rồi còn.

Chân Mang dù kinh hãi nhưng không còn chút sức lực nào nữa, thậm chí đến cả lực phản kháng cũng không có nữa, chỉ có thể kinh hãi nhìn không gian ý niệm đang từ từ biến mất mà thôi, cảm nhận thần hồn của bản thân nhanh chóng trở nên yếu ớt, trên khuôn mặt Chấn Mang hiện lên vẻ bất cam, cũng không thể nào hiểu được tại sao chân hỏa chi nguyên lại có thể cắn nuốn được ý niệm không gian của hắn.

Sau khi chân hỏa chi nguyên nuốt hết toàn bộ không gian ý niệm thì Lôi Cương phát hiện hắn đã ra khỏi không gian chân hỏa rồi, bên tai truyền đến âm thanh vui mừng của Tiểu:

- Phụ thân!!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv