Thể Tôn

Chương 467: Lĩnh ngộ



Sau khi Hỏa hoàng cắn nuốt chân hỏa chi nguyên thì lập tức ngồi chấp bằng xuống tiến nhập vào trong tu luyện, còn Tiểu Giác cũng ngồi ở phía trước, có lẽ là đang tiếp nhận truyền thừa chứa trong Hỗn Hỏa châu. Lôi Cương không có làm phiền hai người bọn họ mà nhẹ nhàng đi vào trong đại điện, xem xét đại đện đỏ lửa này.

Vách tường một màu đỏ rực, trên tường khắc không it hung thú kì dị, đám tiên thú này hai mắt đỏ rực, lân phiến, lông vây trên thân được khắc rất rõ ràng, nhìn sống động như thật vậy, Lôi cương tỉ mỉ nhìn song nhãn của một hung thú, thấy đây chỉ là song nhãn được khắc ra ấy vậy mà nhìn chẳng khác nào vật sống cả, đột nhiên Lôi Cương cảm nhận được một cỗ uy hiếp cườn đại phát ra từ trong hung thú được điêu khắc này. Trong lòng Lôi Cương đại kinh, vội vã lùi lại sau mấy bước, hai mắt không dám nhìn song nhãn của hung thú tiếp nữa, uy hiếp khi nãy cũng chớp mắt biến mất, khiến Lôi Cương không khỏi thấy kinh kỳ, sau vài lần thử nghiệm, Lôi Cương phát giác chỉ khi nào hắn nhìn vào mắt hung thú thì mới cảm nhận được uy hiếp.

Lôi Cương tỉ mỉ xem xét mỗi con hung thú một, đại đa số trong đó Lôi Cương căn bản là chưa gặp bao giờ, trong đó khiến cho Lôi Cương có cảm giác nguy hiểm nhất chính là một con hung thú hình dạng gần giống như cự viên, điểm khác biệt duy nhất đó là hai tay và hai chân của hung thú này đều to thô như nhau, từng sợi cơ bắp được khắc họa rất tỉ mỉ và rõ nét khiến lòng người phát lãnh, phần mặt thì ngoài đôi mắt đỏ rực ra thì hầu như không còn nhìn được bộ phận nào khác nữa.

Khi đôi mắt Lôi Cương di động vào bên trong thì thân hình đột nhiên như bị sét đánh nhìn chằm chặp vào một hỏa điểu được khắc trên tường, toàn thân nó tỏa ra hỏa diễm hừng hực như khổng tước xòe đuôi mĩ lệ vô cùng, nhưng điều khiến Lôi Cương chấn kinh chính là song nhãn của hỏa điểu này, lúc nãy Lôi Cương chỉ liếc mắt qua có một cái thôi mà thần hồn gần như đã nhảy khỏi Nê Hoàn cung rồi, một tiếng chim kêu vang lên bên tai Lôi Cương, âm thanh to đến mức Lôi Cương muốn thủng luôn màng nhĩ, hai mắt tối sầm, Lôi Cương kinh hãi, trong lòng kinh nghi thầm nghĩ lẽ nào đây không phải là hung thú được khắc lên trên tường mà là tiên thú thực sự bị một thủ đoạn nào đó phong bế lên trên vách tường?

Lôi Cương trầm ngâm một hồi rồi cũng không nhìn đến hung thú kì dị được khắc trên vách tường đỏ rực nữa mà ngồi chắp bằng xuống, linh khí thuộc tính hỏa nồng đậm đến bậc này thật sự không thể bỏ qua được.

Lôi Cương đã lĩnh ngộ được hỏa long chi lực, thổ long chi lực, trong bộ phận thứ ba của Ngũ Hành thể tu có giới thiệu, sau khi đạt đến tam long chi lực là có thể trùng kích lên bộ phận thứ tư của Ngũ Hành thể tu. Lôi Cương đã tu luyện đến bộ phận thứ ba hậu kì, nếu chỉ cần dựa vào cường độ thì bây giờ Lôi Cương đã có thể đột phá bộ phận thứ ba tiến vào bộ phận thứ tư rồi, nhưng do mộc hành của Lôi Cương vẫn chưa đạt đến long chi lực nên cản trở việc đột phá. Lôi Cương tính sau khi ra khỏi không gian chân hỏa, điều tra rõ tình hình Lôi Ma xong thì sẽ đến Mộc Thần giới để tu luyện mộc hành đạt đến mộc long chi lực. Tâm thần Lôi Cương dần dần bình tĩnh lại, trầm nhập vào trong đại điện mà lĩnh ngộ hỏa long chi lực, hắn mới vừa đột phá hỏa long chi lực, nếu lĩnh ngộ tiếp ở một nơi có linh khí thuộc tính hỏa nồng đậm đến bậc này thì sẽ giúp ổn định được lĩnh ngộ đối với hỏa hành.

Bên ngoài kết giới cung điện, Chấn Mang vẫn ngồi ở đó, hắn không hề tu luyện mà chỉ mãi nghĩ làm sao mới có thể ép Lôi Cương giao ra chân hỏa chi nguyên, hắn duy nhất chỉ cố kị Hỏa hoàng, dù thế nào thì chuyện Hỏa hoàng đồ sát hỏa long cũng đã bày ra trước mắt hắn rồi, đối với tồn tại phía sau Lôi Cương mà Thiết Kiếm vương nói thì bây giờ Chấn Mang đã không thèm để ý nữa rồi. Hắn tính cách cực đoan, chỉ cần có một ý niệm thì sẽ bất chấp tất cả!! Sau hồi lâu suy nghĩ, mắt Chấn Mang chợt sáng lên, lóe qua một tia âm hiểm, nhìn về cung điện, hắn cười lạnh mấy tiếng rồi khép hờ mắt, lặng lẽ chờ đợi bọn người Lôi Cương xuất hiện.

Cách đó cỡ vạn mét thanh niên đang trầm mình trong cát cũng đang suy nghĩ một chuyện.

- Bất luận thế nào chỉ cần Chấn Mang đoạt được chân hỏa chi nguyên thì ta sẽ làm bọ ngựa bắt ve nào ngờ chim sẻ đứng sau, như thế thì ta hoàn toàn không hề đắc tội gì với Cương Ma kia, không liên quan gì đến ta cả, mượn trợ lực của chân hỏa chi nguyên ta có thể lĩnh ngộ ra được hỏa long chi lực, đến lúc đó thủy, thổ, hỏa tam hành trời sinh tương khắc sẽ giúp nâng cao thực lực của ta, đến lúc đó lại nghiên cứu "Thổ hồn thủy phách quyết" thêm một tầng sâu hơn, dung nhập vào trong hỏa long chi lực nhất định sẽ cực kì khủng bố". T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Thanh niên nọ thầm nghĩ, ánh mắt sáng rực đầy vẻ kích động nhìn về phía trước.

Nếu Vân lão ở đây nhất định sẽ nhìn ra chân thân của thanh niên này, đây chính là đế vương của Cửu U giới, Minh Đế!! Sau trận chiến trước đây, Thiết Kiếm vương, Lôi Cương đều bị đưa đến Dung Luyện giới, Minh Đế cũng thế, hắn trọng thương nghiêm trọng đành vứt bỏ thực thể, bắt đầu hồi phục, vô tình nghe được chuyện liên quan đến địa đồ mương tử vong khiến Minh Đế động lòng tham. Minh Đế đối với việc lĩnh ngộ thủy long chi lực và thổ long chi lực đã đạt đến đỉnh phong tu vi, bây giờ đột phá khó như lên trời, thế nên Minh Đế định lĩnh ngộ hỏa hành trước, nâng cao thực lực, mà chân hỏa chi nguyên chính là chìa khóa để Minh Đế đạt được điều đó trong thời gian ngắn. Minh Đế vốn định theo sau bọn Hỏa Lê, Hỏa Huyền tiến nhập không gian chân hỏa, đến lúc cần thì thể hiện thực lực, cướng bách bọn họ từ bỏ chân hỏa chi nguyên nhưng sự xuất hiện của Loi Cương, Chấn Mang, Thiết Kiếm vương ba người đã phá hỏng kế hoạch của Minh Đế. Minh Đế vốn đã không còn hi vọng gì đối với chân hỏa chi nguyên nữa rồi nhưng việc Thiết Kiếm vương bỏ đi, còn Chấn Mang thì lưu lại đã đem đến cho Minh Đế một tia hi vọng. Cho nên mới cứ mãi ẩn nấp ở đây, chờ thời cơ hành sự.

Lại nói bọn Hỏa Lê ở trong không gian chân hỏa sau khi trải qua cả trăm chận chiến lớn nhỏ thì sau cùng nhờ vào địa đồ do Hỏa Đế vẽ lại mà cũng thuận lợi ra khỏi được không gian chân hỏa.

Sau khi thoát ra thì hai bên phân khai, ba người Hỏa Huyền mang theo cương anh của Diêm Chính bay về phía đại lục Long Luyện, Hỏa Huyền toàn thân phát ra sát cơ nồng nặc khiến hơi lửa cũng phải rơi xuống.

Thành Tụ Hỏa

Chỉ San một mình đi đi lại lại trong tiểu viện, mặt đầy vẻ lo lắng, Trận U Tuyết bỏ đi đã được hai năm ròng rồi, vốn Chỉ San tưởng Trận U Tuyết chỉ ra ngoài tĩnh tâm một lát rồi sẽ quay về nhưng thời gian càng dài thì Chỉ San lại càng lo lắng, quen biết với Trận U Tuyết không lâu nhưng Chỉ San đã nhìn thấu tính cách của Trận U Tuyết rồi, một người tâm linh thuần khiết như thế ở trong tu luyện giới căn bản là không sống được bao lâu! Hai năm nay Chỉ San đã sử dụng thế lực của Vạn Tượng các tìm kiếm Trận U Tuyết trên diện rộng nhưng Trận U Tuyết dường như đã biến mất khỏi Dung Luyện giới rồi vậy, điều này khiến Chỉ San trong lòng lo lắng không yên.

- Làm thế nào bây giờ? Nếu hắn quay lại thì ta biết ăn nói thế nào đây?

Chỉ San mặt đầy vẻ lo lắng nói.

Đúng lúc đo Vạn Hỏa từ ngoài đi vào tiểu viện, nhìn thấy Chỉ San thì trên mặt hiện lên vẻ hồi hộp, nói:

- Chỉ San, ta đã phái đệ tử tìm hết tất cả các thành trì lớn nhỏ trong Hỏa Vực rồi nhưng không hề có tung tích của nàng ta, không biết có phải là nàng ta đã đi đại lục Long Luyện rồi không?

Lời của Vạn Hỏa làm Chỉ San tỉnh ngộ, vội vã nói:

- Liên hệ với phân bộ đại lục Long Luyện, dốc hết sức lực tìm cho ra nàng ta nhanh nhất có thể.

Vạn Hỏa gật đầu nghi hoặc liếc nhìn căn phòng trong tiểu viện, hắn hoài nghi vì sao Lôi Cương không hề xuất hiện, với tu vi của Lôi Cương đi tìm Trận U Tuyết không hề khó, lẽ nào hắn đã bỏ đi rồi sao? Vạn Hỏa không khỏi nhớ lại mấy năm trước từ trong mậ khu Vạn Tượng các phát ra luồng khí tức khủng bố, người đầu tiên mà Vạn Hỏa nghĩ đến chính là Lôi Cương, sau đó thì hắn không thấy Lôi Cương đâu nữa, đem mọi việc xâu chuỗi lại thì Vạn Hỏa cũng hiểu ra được. Đột nhiên, Vạn Hỏa nhớ đến một chuyện, tim đập thình thịch, chính là sau khi cỗ khí tức bá đạo đó xuất hiện rồi biến mất thì được tin Hỏa Huyền tông bị diệt tông, điều này chỉ là xảo hợp hay là?

Sau khi an ủi Chỉ San vài câu thì Vạn Hỏa cũng rời đi, ý nghĩ xuất hiện trong đầu không có cách nào mà đuổi đi được.

Lại nói về Lôi Cương đang chìm trong linh khí thuộc tính hỏa thì dần dần cảm nhận được linh khí trong đại điện dường như đến từ hồng hoang vậy, khí tức hùng hậu không gì sánh bằng, thậm chí Lôi Cương còn nghe thấy tiếng hung thú gào thét cùng với tiếng rồng ngâm rạch nát bầu trời, một cảm giác nóng hừng hực bao phủ toàn thân Lôi Cương, hắn cấp tốc bao bọc thần hồn đã được xuất ra, hắn đang lúc lĩnh ngộ thần hồn thế nên chỉ có cách bao bọc lấy thần hồn cảm nhận luồng khí nóng vô song đủ thiêu chảy thiên địa này mà thôi.

Lôi Cương còn đột nhiên có cảm giác vô cùng nóng bức, có mấy lần thần hồn của Lôi Cương xém bị đốt rụi, toàn bộ linh khí thuộc tính hỏa trong đại điện đều trở nên cuồng bạo, lũ lượt vây lấy quanh người Lôi Cương, trên trán Lôi Cương đã dầm dề mồ hôi, sắc mặt tái xanh.

Chỉ cảm nhận thần hồn của hắn xém nữa thì bốc cháy, Lôi Cương cắn răng chi trì, hắn hiểu rõ, nếu có thể vượt qua được ải này, lĩnh ngộ của hắn đối với hỏa hành nhất định sẽ có tinh tiến.

- Thế nào là hỏa hành?

- Thế nào là hỏa hành?

Trong đầu Lôi Cương đột nhiên hiện lên ý nghĩ này, Lôi Cương từ từ chìm vào trong, tỉ mị cảm ngộ, sự đau đớn do thần hồn bị đốt truyền đến mặc dù khiến Lôi Cương đau đến chịu không nổi nhưng bây giờ Lôi Cương lại đang bình tĩnh cảm nhận cảm giác bị lửa thiêu này.

- Thiêu trụi vạn vật, đây là lửa sao?

Trong đầu Lôi Cương hiện lên ý nghĩ này. Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì Lôi Cương chỉ cảm giác cỗ nhiệt hỏa này gần như khiến thần hồn của hắn bốc cháy, Lôi Cương kinh hãi, vội vã thu hồi thần hồn vào trong Nê Hoàn cung, mở bừng hai mắt, Lôi Cương phát hiện trước mặt hắn linh khí thuộc tính hỏa đã ngưng tụ thành một đoàn hỏa diễm to bằng nắm tay, từ trong đoàn hỏa diễm màu trắng này phát ra khí tức cường đại khủng bố. Khi Lôi Cương còn đang nghi hoặc thì đoàn hỏa diễm đã phát ra tiếng vỡ nát rồi lao thẳng đến vây lấy Lôi Cương.

Lôi Cương ngẩn người, nghi hoặc nhìn hỏa diễm đang vây lấy hắn, mãnh nhiên, hắn kinh hãi thấy đoàn hỏa diễm đang điên cuồng thiêu đốt hắn, toàn thân từ trên xuống dưới là một cảm giác bị đốt cháy hừng hực khiến Lôi Cương chấn kinh, chuẩn bị lùi lại chống đỡ cổ hỏa diễm này nhưng bên tai lại truyền đến một câu:

- Đừng chống lại, để đoàn hỏa diễm này thiêu đốt ngươi, chú ý cảm nhận hỏa hành chi lực chân chính đi.

Hỏa hoàng đang ngồi bên cạnh Lôi Cương đột nhiên đứng dậy, mắt nhìn Lôi Cương, thân hình nhảy lên hỏa thành một đoàn hỏa diễ màu trắng dung nhập vào đoàn hỏa diễm đang bao phủ Lôi Cương.

Cắn răng chịu đựng, Lôi Cương đột nhiên cảm thấy nhiệt lượng của cỗ hỏa diễm lại bạo tăng, cốt lần giáp tự động triệu ra, nhưng chưa được môt lượt hô hấp thì đã bị hỏa diễm bao quanh trực tiếp dung hóa, dung nhập vào nội thể.

Lôi Cương song mục nộ kinh, cảm giác nóng hừng hực khiến Lôi Cương méo cả miệng, toàn thân mồ hôi tuôn ra đầm đìa nhưng chỉ cần mồ hôi vừa chảy ra thì liền bốc hơi luôn. Dần dần từ trong da thịt Lôi Cương toát ra làn khói nhạt màu đen, da thịt bắt đầu dung hóa, có thể nhìn thấy được cơ bắp toàn thân, hiểm ác dị thường.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv