Hơn mười vạn Tán Tu cùng ngẩng đầu, khẽ nhếch miệng, không thể tin được tình cảnh trước mắt trên không trung.
Cường giả cương tiên bị thương nặng? Đây là Cương Ma làm hắn bị thương nặng? Có điều… Lúc này người khổng lồ...là Cương Ma sao? Mọi người kinh ngạc cùng khiếp sợ.
Thổ Trọng không thể tin được, ngẩng đầu nhìn Lôi Cương, cảm nhận được sự lạnh lẽo cùng đau đớn từ bụng hắn. Cơn khiếp sợ qua đi, lửa giận ngút đến tận trời, hắn lại bị một tiểu tử cương hoàng đâm? Hai mắt ngầu máu, cương khí trong cơ thể hắn điên cuồng vận chuyển, ngửa mặt lên trời rít lên.
"A! A!!" Thổ Trọng phẫn nộ rít lên, hai tay bỗng nhiên cầm kiếm tiên. Cương khí màu vàng lan ra bên ngoài da thịt, có thể thấy được cương khí nồng đậm từ trong đan điền nhanh chóng tụ tập trên hai tay hắn. Khí thế đáng sợ tỏa ra từ cơ thể hắn. Trên tường thành, Đồng Sư biến sắc đứng dậy, hai tay nhanh chóng thực hiện thủ quyết bao phủ lấy bầu trời chỗ Lôi Cương cùng Thổ Trọng, cắt đứt mặt đất.
"Tiếp này…" Chỉ nghe trong hư không truyền đến một tiếng hét vang dội như sấm sét, kiếm tiên trong tay Thổ Trọng toát ra ánh sáng mờ ảo, giãy ra khỏi thanh kiếm đen đang đâm vào bụng hắn. Hắn đột nhiên nhảy lên, hướng đỉnh đầu Lôi Cương chém xuống, một kiếm này dĩ nhiên muốn đem Lôi Cương chém thành hai nửa.
Lúc Thổ Trọng đánh xuống, nửa bầu trời phía sau hắn hiện lên tia kiếm thật lớn, một kiếm chém xuống, cũng khiến đám Tán Tu phía dưới kinh hãi. Tất cả đều bay dạt sang hai bên.
Không có bất cứ chấn động nào vang lên, có chăng chỉ là một tiếng va chạm rất nhẹ, nhưng lại tạo khí thế đáng sợ. Một đòn tấn công đầy uy lực của Thổ Trọng vào đỉnh đầu Cương Ma, không tạo ra bất cứ biến động nào, cũng chẳng khiến Cương Ma rơi xuống nửa phân, hắn vẫn như trước đứng cao thẳng ở nơi đó, vững chãi như núi Thái Sơn.
Hai mắt Thổ Trọng trợn tròn, không thể tin nổi nhìn người mặc cốt giáp. Dồn hết sức đánh một đòn cực mạnh… tấn công vào người hắn, mà dường như đánh vào biển sâu, uy lực toàn bộ bị hóa giải, biến mất? Thổ Trọng cùng với đám Tán Tu phía dưới đều trừng mắt ngây ngốc.
Vẫn giữ nguyên động tác, Lôi Cương đột nhiên di chuyển, không ai thấy được hắn đã di chuyển như thế nào.
Thổ Trọng chỉ nghe bên tai vang lên một tiếng động một lực đạo mênh mông cuộn trào mãnh liệt tiến vào trong cơ thể hắn, không cho hắn kịp phản ứng. Lực đạo uy mãnh gần như khiến lục phủ ngũ tạng hắn bị xé nát.
Tu luyện giả phía dưới cũng chỉ thấy một màn quỷ dị, chỉ thấy trên không người khổng lồ cầm thanh kiếm đen trong tay một chiêu nhẹ nhàng chạm đến người tên cương tiên, rồi nhanh chóng thu hồi lại, rồi lại tiếp tục công kích…
"Đây… Đây là!!" Đồng Sư ánh mắt khẽ động, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lôi Cương làm một động tác lặp đi lặp lại.
"Đây là…" Lão giả Bạch Phát cũng đứng lên, thân thể già nua khẽ run, hai mắt kích động, khiến hai vị nữ tử phía sau không thể nào giải thích được.
Cứ như vậy, Lôi Cương lặp đi lặp lại một thức, điên cuồng tấn công Thổ Trọng. Tuy rằng tu luyện giả phía dưới nhìn một kiếm của Lôi Cương không có bao nhiêu uy lực, thế nhưng lúc này, khuôn mặt Thổ Trọng đã tím tái, da thịt đỏ hồng, mặt không còn chút cảm xúc.
Không biết lập đi lập lại bao nhiêu lần, cho đến khi người khổng lồ thấp giọng nói: "Thức thứ mười bảy", thanh kiếm to lớn màu đen chém xuống đỉnh đầu Thổ Trọng.
"Ầm…" một tiếng, khắp trời máu huyết bay tán loạn. Thổ Trọng, cường giả cương tiên đổ sập người trên không trung. Điều khiến kẻ khác khiếp sợ chính là, cương anh của Thổ Trọng không xuất hiện, lẽ nào… Cương anh của hắn đã biến mất? Mọi người lạnh cả sống lưng, kinh ngạc nghĩ thầm.
Nhìn thân thể Thổ Trọng nổ tung, một gã cương tiên tham chiến hai mắt vằn máu. Tình trạng kỳ quái của Lôi Cương và Thổ Trọng khiến người xem không thể hiểu được. Lúc này, Thổ Trọng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, khiến tên cường giả này sửng sốt, mắt vằn máu, rít lên một tiếng, thân thể hóa thành một mũi nhọn bắn tới Lôi Cương.
Một lão giả phía dưới nhìn tên cương tiên này bạo phát, biến sắc, ánh mắt lo lắng, lạnh nhạt nói: "Ngu xuẩn!! Thổ Trọng chết, là điều không thể nào thay đổi. Vậy mà hắn lại còn phơi bày thân phận bản thân." Có điều, lão giả rất nhanh khôi phục lại sắc mặt, than thở: "Sớm biết như vậy, sẽ không phái hai huynh đệ tới!"
Một kiếm khiến Thổ Trọng hồn phi phách tán xong, Lôi Cương ngừng lại, dừng lại tại không trung. Hư kiếm cầm trong tay có chút run lên, dường như hắn đã không còn khí lực cầm lấy hư kiếm năm nghìn cân nữa.
Thấy tên cường giả cương tiên này đột nhiên tập kích Lôi Cương, khiến đám người Tán Tu đang ngây ngốc nhao nhao phản ứng. Đồng Sư trên tường thành, sắc mặt nháy mắt âm trầm, biến mất.
"Ầm!!" Một tiếng nổ lớn vang ra trong hư không, tên cương tiên vọt tới tấn công Lôi Cương đột nhiên bị kiềm hãm lại, một thanh trường kiếm màu vàng sáng mờ xuyên thủng đan điền tên cương tiên, thân thể hắn nổ tung, máu tươi lần nữa bao phủ khắp trời .
Một thân thể già nua xuất hiện trong hư không, chính là Đồng Sư. Ánh mắt Đồng Sư lạnh lùng, đảo qua phía dưới, giương cao giọng quát: "Hai vị đạo hữu này chết chưa hết tội, mấy lần định chém giết người tài do thành Phụng Thiên ta tuyển chọn, có thể đoán là do tâm cơ. Thành Phụng Thiên ta đang khẩn tốc khuếch trương thực lực, nhưng loài hổ dữ hai bên Cửu U giới làm sao có thể ngồi xem chúng ta? Hai gã tu luyện giả này, lão phu đã chú ý thật lâu, e rằng, mục đích hôm nay bọn họ đến đây, là để chém giết cao thủ trẻ tuổi của thành Phụng Thiên! Phàm là người của thành Phụng Thiên, ta nhất định sẽ bảo vệ, không để bất kẻ nào khi nhục." Đồng Sư nói xong, liền thu hồi trường kiếm màu vàng, hướng về tường thành đạp khoảng không đi tới.
Nguyên bản Đồng Sư già nua, lúc này mới lộ ra thân phận tương xứng với khí thế của lão, với thực lực bá đạo, đều khiến vô số tu luyện giả khiếp sợ. Mà Đồng Sư nói, càng khiến không ít Tán Tu động tâm.
Cường giả cương tiên, một đòn đã bị hạ gục, đây là thực lực của Đồng Sư, đại thống lĩnh thành Phụng Thiên hay sao?
Lôi Cương càng lúc càng run, hư kiếm cũng run rẩy kịch liệt. Cuối cùng, đôi mắt lơ đãng một lần nữa co rút lại, thần thức của hắn rời khỏi không gian hư vô, mi mắt buông xuống, trong đầu cấp tốc suy tư, …trong hư vô, tia sáng bảy màu sặc sỡ khuếch tán rộng ra. Dường như hắn đã tiến thêm được một bước lĩnh ngộ.
Lôi Cương trầm tư quơ hư kiếm, dường như đang hồi tưởng lại quá trình mười bảy thức khai thiên. Thân thể hắn cũng dần thu nhỏ lại, khôi phục dáng hình nguyên bản, cốt giáp cũng lui về trong cơ thể.
Thấy Lôi Cương đã tỉnh lại, Đồng Sư một lần nữa trở lại trên tường thành, lông mày nhướng lên, cao giọng quát: "Lần này trận tranh đấu giành chức đô thống thành Phụng Thiên đến đây kết thúc, tám tu luyện giả cuối cùng sẽ là tám vị đô thống thành Phụng Thiên."
Lần này trận chiến tranh giành chức đô thống đã kết thúc, đám Tán Tu chuẩn bị rời đi, thế nhưng đúng lúc này, mọi người cùng run lên, đến cả Đồng Sư cùng lão nhân tóc bạc cũng đều run rẩy, hai mắt khiếp sợ nhìn về không trung phía trước.
Trong hư không, một cái khe lớn đen thùi đột nhiên lóe lên, một luồng khí tức ngạo mạn từ trong khe truyền đến. Mọi người vô cùng kinh sợ, từ trong cái khe, hai đạo thân ảnh đỏ, trắng hiện ra.
Cốt giáp của Lôi Cương vốn đã thu vào trong cơ thể, mà từ lúc cái khe xuất hiện, khí huyết của hắn lại bốc lên. Cốt giáp tự động gọi ra, Lôi Cương kinh hãi nhìn về phía bầu trời, hắn cảm nhận được khí thế này bao phủ đủ để phá trời diệt đất.
"Hư Long ca ca, chúng ta vất vả đến nơi này để làm gì? Linh khí ở đây sao có thể loãng như vậy a." Một tiếng nói trong trẻo vô cùng nũng nịu vang lên. Trong hư không, một nữ tử áo đỏ, khuôn mặt như ôn ngọc bàn, làm cho người khác nhìn muốn che chở suốt đời.
Tu luyện giả phía dưới thấy được khuôn mặt nữ tử, hai mắt đều trở nên si ngốc, thế gian lại có thể có nữ tử khả ái như vậy? Mà gã nam tử thanh niên áo trắng lạnh lùng, khuôn mặt như đao tước phủ phách, tạo cảm giác điềm tĩnh vô cùng. Hai người xuất hiện, khiến hơn mười vạn Tán Tu môn khiếp sợ, kinh hãi, bọn họ phát hiện, thân thể họ đã bị khí thế đáng sợ bức không thể động đậy.
Trên tường thành, sắc mặt Đồng Sư tái nhợt, ánh mắt nghiêm trọng nhìn chằm chằm hai người trên không trung, kinh hãi cùng sợ hãi.
Sắc mặt lão giả Bạch Phát nghiêm trọng, nhìn chằm chằm thân ảnh trên hư không. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Nam tử áo trắng lạnh lùng, nghiêm nghị đảo mắt qua phía dưới, cuối cùng dừng lại ở cốt giáp trên người Lôi Cương, khóe miệng hiện lên một nụ cười giả tạo, hướng về phía Lôi Cương đạp không đi tới.
Nam tử áo trắng lạnh lùng, nghiêm nghị tới bên cạnh Lôi Cương, hai mắt cẩn thận đánh giá, khóe miệng cười khinh thường, nhìn Lôi Cương không thể nhúc nhích. Một lúc lâu sau, nam tử áo trắng châm chọc cười nói: "Ngươi thực sự khiến ta thất vọng, Hư Long ta đường xa vất vả tới đây, cũng là để gặp được ngươi, vốn định là giết ngươi, thật là nỗi sỉ nhục của ta. Truyền nhân của Hạo Huyền, môn đệ trước khi chết của Hạo Huyền!! Ha ha, thật buồn cười, ta thật muốn xem truyền nhân của Hạo Huyền mạnh đến cỡ nào!!" Nam tử áo trắng cuồng ngạo cười ha hả, tiến về trước một bước. Lôi Cương đang mặc cốt giáp vốn rất mạnh nhưng lại quỳ gối trong không trung. Trong cơ thể hắn khí huyết nhộn nhạo, cốt giáp toàn thân hầu như đã bị nghiền nát, tự động thu vào trong cơ thể.
Nam tử áo trắng chân phải nhấc lên, trực tiếp dẫm lên đỉnh đầu Lôi Cương. Chân phải hắn vừa vận lực, thân thể Lôi Cương giãy dụa nằm trên không. Mà nam tử áo trắng dẫm lên mặt Lôi Cương vẻ mặt vô cùng dữ tợn cùng phẫn nộ.
Lúc này, Lôi Cương vô cùng phẫn nộ, thế nhưng khí tức mạnh mẽ khiến hắn không thể nào nhúc nhích, gần như không thể hít thở, Khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, lúc này, Lôi Cương thậm chí nói cũng không nên lời, đôi mắt ẩn chứa sát khí vô tận nhìn chằm chằm tên thanh niên áo trắng lạnh lùng, nghiêm nghị mà xa lạ này. Thân thể hắn không ngừng giãy dụa.
Hai người đột nhiên xuất hiện cùng với việc ngược đãi Lôi Cương như vậy khiến tất cả mọi người trừng mắt ngây ngốc, không hiểu nổi.
Song quyền Đồng Sư nắm chặt, ánh mắt tràn ngập vẻ giận dữ. Thế nhưng khí tức cường đại khiến Đồng Sư phải kiêng kỵ, người này…không phải là người lão có thể chống lại a.
Trên tường thành, nữ tử áo trắng không đành lòng nhìn Lôi Cương nằm ở không trung, đôi hàng lông mày run run nhếch lên.
"Hạo Huyền chờ đợi cường giả ra sao, lại coi trọng thứ phế vật như ngươi. Vốn dĩ, ta vất vả đến đây, muốn đuổi tận giết tuyệt truyền nhân của Hạo Huyền, thế nhưng ngươi, còn chưa đủ tuổi để chết dưới tay thủ hạ của ta, bởi vì ngươi không xứng trở thành truyền nhân của Hạo Huyền." Nam tử áo trắng lạnh lùng nói. Thu hồi chân phải một cách chán ghét, hắn lãnh đạm nhìn chằm chằm Lôi Cương đầy khinh miệt.
Khí thế đáng sợ tan đi, Lôi Cương nổi giận, trong nháy mắt bắn ngược lên, tấn công nam tử áo trắng.
"呯. . ." Lôi Cương bỗng nhiên bị chặn lại, nam tử áo trắng hai tay giữ lấy song quyền Lôi Cương. Song quyền của hắn cực kỳ uy mãnh cùng với lực đạo vô cùng đáng sợ vậy mà không khiến nam tử áo trắng nhúc nhích một chút nào. Lôi Cương nổi giận, nhìn chằm chằm nam tử áo trắng, âm trầm quát: "Vì sao?"
"Tiếp tục sự sống ngu ngốc của ngươi đi, có một số việc người căn bản là không có tư cách để biết, cũng không xứng để biết." Nam tử áo trắng châm chọc nói, lập tức không thèm liếc mắt đến Lôi Cương nữa, dường như những thứ hắn liếc mắt qua đều khiến bẩn mắt hắn.
"Đi thôi, Hỏa nhi." Nam tử áo trắng lạnh giọng, quay qua nữ tử áo đỏ nói.
Nữ tử áo đỏ nhu thuận gật đầu, nhìn vẻ mặt lạnh như sương của nam tử áo trắng, ánh mắt hiện lên vẻ phẫn nộ, đi lên trước vài bước nhìn Lôi Cương. Bỗng nhiên, tay phải nàng nhanh như chớp đánh đến khuôn mặt Lôi Cương, động tác nhanh đến nỗi Lôi Cương không bắt được.
"Ba…" Thanh âm của cái bạt tai vang lên trong hư không.
"Hư Long ca ca, Hỏa nhi thay ngươi dạy dỗ hắn, chúng ta trở về đi."