Thể Tôn

Chương 33: Tại sao ngươi lại ở đây



"Oành..." Lôi Cương đột nhiên lùi lại vài bước rồi dùng bả vai lao mạnh vào vách đá. Bị Lôi Cương oanh kích, vách đá xuất hiện mấy vết nứt. Sau một lát, đá vụn rơi hết xuống đất liền xuất hiện một cái lỗ to bằng nắm tay.

Lôi Cương không biết rằng cách đó không xa, ở phía trên có một bóng hình xinh xắn đang lẳng lặng nhìn hành động điên cuồng của mình. Ánh mắt bình tĩnh xuất hiện một chút ngạc nhiên khi thấy Lôi Cương dùng bả vai mà húc vào vách đá. Cái miệng nhỏ nhắn của nàng hơi mở, trong mắt có chút gì đó phức tạp. Từ từ, vóc người xinh xắn đó ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Lôi Cương đang hoạt động một cách điên cuồng.

Cơ thể vạm vỡ cùng với nước da màu đồng của Lôi Cương đã hơi đỏ lên, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Tuy nhiên, Lôi Cương vẫn chưa dừng lại, bởi vì lớp màng mỏng ngăn cách đã từ từ tan ra.

- Cố gắng! Tiếp tục cố gắng là có thể đột phá.

Lôi Cương liên tục động viên bản thân.

"Bùng...bùng" Những tiếng động liên tục vang lên. Toàn thân của Lôi Cương ướt đầm mồ hôi. Ánh mắt hết sức tập trung mà công kích. Từ từ, Lôi Cương phát hiện ra lớp màng mỏng trong kinh mạch đang tan rã. Không lâu sau, nét mặt Lôi Cương trở nên ngưng trọng. Dưới sự công kích điên cuồng của hắn, lớp màng mỏng kia rõ ràng đã chuẩn bị biến mất nhưng lại chậm chạp không chịu biến mất. Lôi Cương nôn nóng, đột nhiên lùi lại, rồi dùng đầu lao thẳng vào vách đá.

"Oành!' một tiếng động vang lên, Lôi Cương thở hắt ra một hơi, gương mặt xuất hiện sự mừng rỡ. Hắn thầm thở dài, nói:

- Ngũ Hành thể tu thật sự là biến thái. Không ngờ phải làm như vậy mới có thể đột phá.

Lôi Cương mặc kệ đỉnh đầu đang rướm máu mà ngồi xuống, vận hành Ngũ Hành thể tu. Có lẽ, sau khi Lôi Cương tỉnh lại thì nội kình của hắn đã trở thành Địa cấp....

Bóng người xinh xắn há hốc miệng nhìn Lôi Cương tu luyện như không muốn sống. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng che lấy miệng, ánh mắt đầy sự phức tạp nhìn hắn. Đối với nàng mà nói thì sự tu luyện của Lôi Cương quả là liều mạng. Quan sát Lôi Cương tu luyện một lúc, sát khí ẩn chứa trong mắt nàng cũng từ từ bớt đi.

Thời gian trôi qua cực nhanh. Thấm thoát, Lôi Cương đã ở Kiếm Cương môn được nửa năm. Lúc này, hắn cũng đã được mười sáu tuổi. Trong nửa năm qua, tu vi của Lôi Cương tăng mạnh, nội kình đạt tới Thiên cấp, còn cương khí cũng đạt tới Địa cấp. Có thể có được sự tăng tiến như vậy, ngoại trừ sự tu luyện điên cuồng của Lôi Cương ra thì trong đó mức độ nồng đậm linh khí của Lôi Cương cũng chiếm rất nhiều.

Mà trong nửa năm qua, Lôi Cương chưa bao giờ bước ra ngoài, cũng không có một ai của Kiếm Cương môn tới đó. Ngay cả Kiếm Mộc và Kiếm Thủy cũng không. Dường như toàn bộ Kiếm Cương môn đã quên mất sự tồn tại của hắn. Tuy nhiên, trong nửa năm vẫn có một người làm bạn với Lôi Cương có điều là hắn không biết. Gần như mỗi ngày, trong khoảng rừng rậm phía trên đều có một bóng người xinh xắn ngồi ở đó nhìn Lôi Cương tu luyện.

Mà Lôi Cương cũng chưa bao giờ nhận ra.

Lúc này, Lôi Cương cầm trong tay Hư Kiếm, điên cuồng công kích vách đá. Vách đá bóng loáng dưới sự công kích của Lôi Cương trở nên nham nhở, với vô vàng vết kiếm. Trong khoảng một tháng này, ngoại trừ thời gian tu luyện, Lôi Cương hết dùng thân thể công kích rồi lại tu luyện Khai Thiên. Vì vậy mà trong vòng một tháng qua, vách đá hết trở nên nhẵn thín lại có đầy vết kiếm. Cứ như vậy không ngờ thay đổi tới cả trăm lần.

Điều khiến cho người ta kinh ngạc đó là cơ thể của Lôi Cương lại không to thêm mà từ từ săn chắc lại. Lúc này, thể hình của hắn vốn vẫn sáu thước, còn sự vạm vỡ từ từ biến mất. Sự tu luyện trong thời gian qua không ngờ lại khiến cho mức độ nở nang trên cơ thể của Lôi Cương từ từ giảm đi. Lúc này, so với nửa năm trước, nét mặt hắn càng thêm trầm ổn. Đôi mắt sáng như sao đầy trí tuệ khiến cho người ta không thể nhìn thấy rõ được điều gì.

- Khai Thiên! Thức thứ tư.

Lôi Cương đột nhiên gầm nhẹ trong lòng. Thanh Hư kiếm trong tay chợt tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt rồi giống như một ngọn núi lớn mà bổ về phía vách đá.

"Oành!" Một tiếng nổ lớn vang lên, vô số âm thanh xé gió vang lên liên tục. Ở phía trên, sắc mặt của thiếu nữ hơi thay đổi. Nàng vung nhẹ tay phải tạo ra một đạo kết giới bao phủ khoảng không, nếu không thì tiếng động đó đủ kinh động đám đệ tửu của Kiếm Cương môn ở tầng thứ ba.

Lôi Cương mở to hai mắt khi nhìn thấy nhát kiếm của mình sâu tới chừng nửa thước mà dài hơn mười thước. Trong lòng hắn hơi khiếp sợ trước sự khủng bố của thức thứ tư. Tuy nhiên, mặc dù uy lực của nó khủng bố như vậy nhưng không ngờ cũng tiêu hao hết nội kình trong cơ thể Lôi Cương. Lôi Cương cảm thấy hết sức vui sướng rồi vội vàng ngồi xuống mà hồi phục lại nội kình trong cơ thể.

Trong nửa năm đó, Lôi Cương có thể phát ra được ba thức đầu. Tới lúc này cũng đã có thể phát ra được thức thứ tư. Càng về sau, Lôi Cương càng phát hiện ra uy lực của Khai Thiên có thể nói là khủng bố.

Ở phía trên, thiếu nữ xinh xắn thấy Lôi Cương ngồi xuống liền từ từ đứng dậy, ánh mắt phức tạp nhìn Lôi Cương rồi chậm rãi biến mất.

Trên con đường lớn thông từ tầng thứ ba lên tầng thứ tư có một bóng người xinh xắn đang chậm rãi đi bộ, bước chân của nàng hết sức khoan thai, ánh mắt trầm tư. Thân hình nhỏ nhắn nhưng lại tỏa ra một sự cao quý khó tả.

Đám đệ tử xung quanh đứng hết cả lại, mê mẩn nhìn thiếu nữ. Ánh mắt của người nào cũng tràn ngập một sự ngưỡng mộ.

- Tử Vận đạo hữu.

Một âm thanh kích động chợt vang lên khiến cho thiếu nữ đang trầm tư chợt sực tỉnh, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng. Nàng quay đầu nhìn về phía một người thanh niên áo xám mà hỏi:

- Kiếm Thần đạo hữu! Có chuyện gì vậy?

Âm thanh của nàng mặc dù trong trẻo nhưng lại có một sự lạnh lùng khiến cho người ta không dám tới gần.

Người tên Kiếm Thần có khuôn mặt trắng như ngọc, rất có nét. Y lại có thêm một đôi mày kiếm tô điểm cho đôi mắt sáng khiến cho càng tăng thêm sự anh tuấn. Lúc này, ánh mắt y đang sáng ngời nhìn thiếu nữ trước mặt, mà trong lòng không giữ được sự bình tĩnh. Nghe thấy âm thanh của nàng, Kiếm Thần cảm thấy vui vẻ, như không hề cảm nhận được sự lạnh lùng trong đó. Y vui vẻ nói:

- Tử Vận đạo hữu! Chúng ta cùng đi lên nhé.

Đám đệ tử của Kiếm Cương môn xung quanh đều lắc đầu mà nhìn người thanh niên. Tuy nhiên trong lòng họ lại có một sự kính sợ và ngưỡng một. Kiếm Thần chính là người đứng đầu trong thế hệ thanh niên. Hai mươi lăm tuổi y đã đạt tới Cương Sư Thiên cấp, có thể nói là tư chất siêu tuyệt. Phải biết rằng, một số người cho dù dốc hết cả đời cũng không thể đạt tới được mức đó. Vốn tu vi của Kiếm Thần chỉ có thể tu luyện ở tầng thứ ba nhưng với tư chất siêu tuyệt của hắn nên được ngoại lệ tu luyện ở tầng thứ tư.

- Không cần. - Tử Vân liếc Kiếm Thần một cái rồi quay người tiếp tục bước đi.

Kiếm Thần như không cam lòng, nhanh chóng đuổi theo. Ánh mắt hắn nhìn Tử Vận chằm chằm với đầy sự ngưỡng mộ.

- Không biết Tử Vận đạo hữu là đệ tử của vị sư tổ nào? Tại sao trước kia Kiếm Thần chưa bao giờ được gặp?

Kiếm Thần vội vã lên tiếng.

- Ngươi không cần phải biết...

Tử Vận nói với giọng lạnh lùng, bước chân nhanh hơn một chút. Nhưng nào ngờ Kiếm Thần cũng đi nhanh hơn. Trong mắt Tử Vận xuất hiện một chút khó chịu lập tức bay lên không trung rồi bay thẳng về phía đỉnh núi. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Kiếm Thần dại ra nhìn Tử Vận phi hành. Trong mắt gã ngoại trừ sự khiếp sợ chính là sự mừng rỡ. Hai nắm tay gã nắm chặt, lẩm bẩm nói:

- Chỉ có loại con gái này mới xứng với Kiếm Thần ta. Tử Vận! Ta nhất định phải làm cho ngươi dao động.

Trên đỉnh của Kiếm Cương môn, Tử Vận đứng một mình bên vách núi nhìn xuống biển mây. Ánh mắt của nàng vốn hết sức lạnh nhạt thì bây giờ đã có chút dao động. Trong nửa năm qua, ngày nào Tử Vận cũng nhìn Lôi Cương tu luyện. Hắn là người đã nhìn thấy nàng. Cho dù trong lòng Tử Vận có hận thế nào thì cũng không thể trút lên Lôi Cương bởi vì hắn chỉ vì cứu nàng nên mới... Mặc dù Tử Vận sinh ra với thân phận cao quý nhưng cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, cộng thêm với việc thân thể khác thường, Tử Vận có sự đau đớn mà những người cùng lứa không có. Chính sự đau đớn đó khiến cho Tử Vận trưởng thành nhanh hơn.

- Không biết... Vị ca ca mà hắn nói chiếm bao nhiêu trong lòng của hắn.....

Ý nghĩ này thi thoảng lại xuất hiện trong đầu của Tử Vận. Chẳng biết tại sau, Tử Vận rất muốn biết vì sao mà người thanh niên đó cho dù chấp nhận chết cũng muốn được gặp ca ca của mình một lần cuối. Chẳng lẽ... Hắn sống chỉ vì ca ca của mình thôi sao? Trong lòng Tử Vận chợt dao động, đôi môi đỏ hơi mím lại. Bất chợt, ánh mắt của nàng như đang thất thần, dường như nhớ lại sự tu luyện liều mạng của người thanh niên đó chẳng lẽ là vì ca ca của mình?

Ở phía trên vách đá phía Tây của tầng thứ ba có một bóng người xinh xắn lại hiện ra mà không có một tiếng động. Nàng ngồi xếp bằng ở đó, tay chống cằm, ánh mắt phức tạp mà nhìn người thanh niên đang ngồi xếp bằng ở dưới.

Lôi Cương đang ngồi xếp bằng, chợt mở to mắt. Một đạo ảo ảnh lóe lên, Lôi Cương cầm Hư Kiếm trong tay mà bổ mạnh xuống đất. Công kích của Hư Kiếm giống như một trận đại hồng thủy bùng lên...

"Oành..." Một tiếng động thật lớn vang lên. Phía trước mũi kiếm chừng mười lăm thước xuất hiện một cái hố thật to.

- A...

Đang chìm trong suy nghĩ, thiếu nữ bị tiếng nổ làm cho giật mình mà thốt ra tiếng kêu.

Lỗ tai của Lôi Cương chợt run lên, nét mặt ngưng trọng, ánh mắt giống như diều hâu nhìn chằm chằm lên khoảng cây phía trên mà quát:

- Ai?

Thiếu nữ bị tiếng quát của Lôi Cương làm cho sực tỉnh. Vốn nàng có thể rời đi không một tiếng động nhưng chẳng biết tại sao, suy nghĩ một chút, nàng hơi cắn môi rồi lên tiếng:

- Hừ! Không ngờ rằng ngươi lại là đệ tử của Kiếm Cương môn.

Thân thể mềm mại từ từ bay lên rồi hạ xuống đất. Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn gã thiếu niên trước mặt.

Lôi Cương nghe thấy âm thanh đó lập tức xuất hiện một sự xúc động. Hắn nhìn gương mặt giống như tiên nữ của nàng mà hơi thất thần. Đột nhiên, Lôi Cương hít một hơi thật sâu, rồi lùi lại vài bước, kinh ngạc nói với thiếu nữ:

- Ngươi....tại sao ngươi lại ở đây?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv