Lôi Cương liên tiếp tháo chạy, nếu như không chống lại được phần lớn công kích, thì lúc này, có lẽ Lôi Cương đã bị thương nặng rồi. Ngoại trừ bảy người này, còn có gã trung niên nữa, tất cả đều là cao thủ có kinh nghiệm chiến đấu. Cốt giáp và sức mạnh của Lôi Cương đều chiếm thế thượng phong, nhưng, bọn chúng vận dụng tiên khí và những đòn tiến công sắc bén, khiến cho Lôi Cương chỉ có thể chống lại chứ không có cách nào để phản công.
Lão nhân kia lạnh lùng đứng ở phía sau, nhìn chằm chằm vào cốt giáp toàn thân Lôi Cương, trong mắt y có vẻ kinh ngạc.
Công kích của năm người này vô cùng sắc bén, thế nhưng sự phòng ngự của Lôi Cương lại chỉ hơi dao động một chút mà không thể đánh bại hắn. Đối mặt với năm cường giả như vậy, nội tâm Lôi Cương vô cùng trang nghiêm. Trong lòng hắn suy tư, xem làm thế nào để có thể đánh bại mấy người này.
- Phù…
Cơ thể Lôi Cương nhanh chóng bắn ngược ra, miệng hắn ói ra khí bẩn. Một thanh cự kiếm đen thui hiện ra trong tay Lôi Cương, hai mắt hắn sáng lấp lánh, nhìn năm tên đàn ông mặc áo đen công tới, rồi gầm nhẹ:
- Chiêu thức khai thiên thứ mười ba!
Hư kiếm trong tay Lôi Cương đột nhiên bộc phát ra một khí thế vô cùng mạnh mẽ, tỏa ra ánh sáng màu vàng chói mắt. Trong cơ thể hắn cương khí và nội kình cuộn trào mãnh liệt hướng về phía hư kiếm để tụ tập.
- Ầm…
Hư kiếm hướng về phía trước, quét ngang, mũi kiếm hóa thành một đạo lưỡi kiếm cong kinh khủng hướng về phía năm tên đàn ông mặc áo đen mà quét tới.
Năm tên mặc áo đen cảm thụ được một kích mạnh mẽ này, trong lòng kinh hoàng, vội vàng lùi lại. Thế nhưng lưỡi kiếm cong cũng là sét đánh, cuốn sạch năm người.
- Đinh…
- A…
Kèm theo mấy tiếng vỡ vụn lanh lảnh có vài tiếng kêu thảm vang lên, sau đó lưỡi kiếm cong biến mất. Người năm tên mặc áo đen đầy nhếch nhác, lơ lửng trên không, ánh sáng của tiên khí trong tay cũng lờ mờ.
Ánh mắt của lão nhân mặc áo đen kia đông lại, vẻ hơi khó tin. Mặc dù tu vi của bọn họ bị áp chế, nhưng còn có tiên khí mà, vậy mà một kích của tên tiểu từ này lại làm cho tiên khí trong cơ thể của bọn họ bị bức ra sao? Đầu óc lão nhân nhanh chóng suy tư, trong sáu giới, rốt cuộc là ai có thể có bản lĩnh này? Về phần Trung Xu Giới thì lão nhân không đếm xỉa, với lại, người này còn có cốt giáp cực kỳ hiếm thấy. Khi bị áp chế, sức mạnh và phòng ngự có thể nói là vô địch.
Trong lòng Lôi Cương cũng vô cùng kinh ngạc. Lúc trước, lợi dụng thời gian một tháng trước khi mở chí bảo, hắn ở trong Lôi phủ hạo huyền và lĩnh hội thành công thức khai thiên thứ hai bảy đến ba tư. Nhưng lúc này, Lôi Cương phát hiện ra, đòn công kích của mình không có cách nào tấn công năm người kia cùng một lúc, nên bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể sử dụng khai thiên, nhưng bây giờ uy lực của Khai Thiên lại vượt quá dự liệu của Lôi Cương.
Loáng một cái, Lôi Cương bỗng nhiên biến mất. Năm người đàn ông trung niên phản ứng trở lại lập tức cảnh giác nhìn xung quanh.
Không có dấu hiệu xuất hiện, một đòn công kích mạnh mẽ xuất hiên bên cạnh gã trung niên mặc áo đen. Gã mặc mặc áo đen căn bản còn chưa phản ứng lại được, nhưng ở phía sau lão nhân mặc áo đen lại đột ngột xuất hiện bên cạnh gã. Hai bàn tay y già nua là vậy mà giữ lấy đòn công kích trực tiếp đột ngột này.
- Ầm…
Một âm thanh âm u vang lên, cơ thể Lôi Cương bắn ngược ra, hai mắt chằm chằm nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của lão nhân mặc áo đen. "Người này mạnh thật!" Lôi Cương thầm nghĩ trong lòng, một kích của mình khó như vậy mà cũng đỡ được, mà mình lại không cảm thụ được nội kình của lão. Hay nói cách khác, lão cũng không phải là người thể tu. Vậy mà lão lại có thể tiếp được thức Khai Thiên thứ ba mươi mốt của mình. Nhưng nếu không phải là người thể tu, thì cách giải thích duy nhất là, trước khi bị áp chế, tu vi của lão nhân này rất kinh khủng. Chỉ có tu vi được thăng cấp, thì mới có thể từng bước hùng mạnh được. Lúc này, Lôi Cương lại phỏng đoán thực lực của người này.
- Tiểu tử, tốt! Tu vi bị áp chế mà vẫn còn có sức mạnh như vậy, hơn nữa lại còn có cốt giáp nữa, trong sáu giới, ta chưa từng nghe nói.
Lão nhân nhìn Lôi Cương chăm chú, lạnh lùng nói.
Lôi Cương thu lại hư kiếm, nhìn lão nhân chằm chằm, nói:
- Đạo hữu, hà tất gì phải thúc ép hết sức vậy?
- Thúc ép hết sức? Khặc khặc, ngươi mà có thể làm khó dễ được ta sao? Thực lực của ngươi, mặc dù, là có thể đứng đầu trong giới thanh niên, nhưng trong mắt lão phu lại không bằng con kiến.
Tay phải lão nhân cầm tiểu kiếm màu đỏ, cười nhạt nhìn Lôi Cương chằm chằm, nói. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Lôi Cương nhìn lão nhân chằm chằm, khuôn mặt hắn hơi cau lại, lạnh lùng nói:
- Đạo hữu, trước khi tu vi bị áp chế, ngươi ắt hẳn là một cao thủ hàng đầu. Nhưng mà bây giờ, sau khi tu vi của ngươi bị áp chế, thì tại hạ cũng không sợ ngươi nữa. Muốn lấy mệnh của tại hạ, thì cũng phải trả giá tương đương đấy. Nếu đạo hữu đã ở trong không gian mộc này rồi, thì lần này, nhất định cũng muốn tìm kho báu. Tại sao lại phải phí thời giờ như vậy?
Lôi Cương nói khiến cho lão nhân nao nao, ở phía sau, gã trung niên mắt đầy sát khí nhìn Lôi Cương chằm chằm. Khuôn mặt lão nhân hiện lên vẻ kỳ lạ, nói:
- Tiểu bối, ngươi nhắc lão phu ta mới nhớ.
Âm thanh của lão nhân vừa mới thốt ra, tiểu kiếm màu đỏ bên tay phải y đột ngột biến mất. Lôi Cương chỉ còn cảm thụ thấy một cổ đe dọa chết người bao phủ lên người mình, hắn nhanh chóng thụt lùi lại.
- Ầm…
Khí huyết trong cơ thể Lôi Cương sôi sục, nhìn đan điền bùng nổ ra thành một cái động cỡ nắm tay. Trong lòng hắn hoảng hốt, cốt giáp như vậy mà bị đánh bại sao? Khi Lôi Cương còn đang khiếp sợ, thì tiểu kiếm màu đỏ kia đột ngột hóa thành mấy trăm tiểu kiếm, điên cuồng công kích hắn. Nhưng hai tay lão nhân kia không ngừng đập như thể đang khống chế tiểu kiếm màu đỏ này.
Sau khi cốt giáp bung ra thành một cái động, thì cũng đột ngột thu về trong cơ thể, mà mấy trăm tiểu kiếm màu đỏ cứ chi chit ùn ùn kéo đến công về phía Lôi Cương.
- Chiêu thức Khai Thiên thứ ba mốt!
Lôi Cương quát thầm, hư kiếm trong tay sáng rực lên, khí thế hùng mạnh khiến không gian phát ra tiếng ông ổng. Trong nháy mắt, tiểu kiếm màu đỏ này như thể trở nên bất động trong mắt Lôi Cương. Sau khi hư kiếm khoét ra một cái lỗ hổng, thì trong nháy mắt, một đòn công kích mạnh mẽ bao phủ lấy lão nhân mặc áo đen và năm gã trung niên.
- Bang bang, ầm…
Một tiếng nổ long trời lở đất vang dội, đồng tử Lôi Cương co rụt lại, cương khí và nội kình trong cơ thể trong nháy mắt tiêu hao, thức Khai Thiên kinh hãi thứ ba mươi bốn càng mạnh mẽ. Lôi Cương thu hư kiếm về, tận lực phi nước đại hướng về phương Bắc. Vào lúc này, Lôi Cương cũng không dám xuất ra kim nhũ hỗn mộc để phục hồi cương khí và nội kình trong cơ thể.
Sau khi mũi kiếm và ánh sáng tiêu tan, thì khuôn mặt dữ tợn của lão nhân hiện ra, bộ trang phục màu đen đã bị nghiền nát. Mà ở phía sau lưng lão, có năm năm gã trung niên thì bốn gã rơi từ trên không trung xuống mặt đất, cơ thể không ngừng bị tách ra, còn một gã còn lại, thì hai mắt tròn vo, trừng trừng nhìn về phía trước, rồi cơ thể đột nhiên đổ sập.
Máu tươi nhất thời vấy đầy người lão nhân, khuôn mặt dữ tợn của lão nhìn chằm chằm vào trong không gian, trong mắt đầy vẻ tức giận.
- Lăn ra đây!!!
Lão nhân chợt phẫn nộ quát, tiểu kiếm màu đỏ trên không trung lại đột nhiên tập trung, rồi biến hóa, vọt về tứ phía.
Sau hồi lâu, khuôn mặt dữ tợn của lão nhân dần dần biến mất thay thành khuôn mặt u ám nhìn về bốn phía, tay phải lão khẽ động, vô số đạo điểm đen hiện lên, rồi ngưng tụ thành một tiểu kiếm màu đỏ cỡ bàn tay.
- Tiểu bối, trời đất mênh mông, lão phu chắc chắn sẽ làm ngươi hồn phi phách lạc!
Lão nhân gằn từng chữ một, cúi đầu nhìn xác của mấy gã trung niên trên mặt đất, tay phải giơ lên, một đạo ánh sáng bắn xuyên vào mặt đất. Mặt đất ầm ầm nổ tung, lão nhân từ từ biến mất, những thi thể cũng biến khỏi mặt đất không còn dấu vết nào.
Lôi Cương thở mạnh, sau khi chạy như điên mấy canh giờ liền hắn mới dừng lại quan sát xung quanh. Tiếp theo Lôi Cương lấy ra một cái lọ màu nâu, rót ra một giọt thạch nhũ kim màu nâu, rồi nuốt. Lôi Cương chỉ cảm thấy một luồng sức sống ấm tràn ngập từ miệng chảy vào yết hầu cho đến phần bụng. Trong kinh mạch trống không, thì cương khí và nội kình điên cuồng ngưng tụ, hồi phục sung mãn trong nháy mắt. Nhưng kim nhũ hỗn mộc này như thể vẫn chưa tiêu biến hết, mà còn chảy vào trong đan điền. Thần thức Lôi Cương chìm vào trong đan điền thì phát hiện ra, cái cây nhỏ kia cũng sáng rực lên, phát ra thứ ánh sáng màu nâu, vô cùng kỳ dị.
Lôi Cương thu thần thức về, nhìn về bốn phía để chắc chắn rằng lão nhân không đuổi theo thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Lão nhân này vô cùng mạnh mẽ, thức Khai Thiên thứ ba mươi tư công kích dũng mãnh vào trong cơ thể lão, vậy mà phần lớn bị bắn ngược vào người năm gã trung niên. Sự cường mạnh của lão nhân khiến cho nội tâm Lôi Cương thán phục, nhưng hắn cũng hiểu rõ, rất khó để giết được lão nhân này, nên chỉ thừa cơ chạy trối chết. Điều khiến trong lòng Lôi Cương lo lắng chính là, không gian này có cấm chế huyền bí khiến cho thần thức không có cách nào mà điều tra, nên chỉ e rằng, lão nhân có lẽ đã đuổi theo rồi.
Lôi Cương thở mạnh, nhìn ra bốn phía mơ hồ cảm giác được một cổ cảm giác kỳ lạ. Hai mắt hắn liếc xuống phía dưới, khuôn mặt lộ vẻ xúc động. Ở phía dưới, một đôi mắt lớn đang chăm chú nhìn hắn, báo hiệu điềm xấu.
Lôi Cương biến sắc, trong đầu hắn bắt đầu xuất hiện ý nghĩ bỏ đi, thế nhưng thấy huyệt động đen thui ở phía sau con mãnh thú này, thì hắn lại suy nghĩ.