Thể Tôn

Chương 204: Xóa bỏ



Không ít người tu luyện nghe được điều Quân Vô nói thì chết lặng. Đội trưởng đoàn Long lân mặc lân giáp hơn trăm năm trước đã gây chấn động không nhỏ tại Huyết Ngục. "Nghe đồn đội trưởng đoàn Long lân không phải đã chết cùng với Đồ Cuồng của Ỷ Thiên Đoàn rồi hay sao? Lẽ nào không chết? Chịu sự ảnh hưởng tự bạo của Đồ Cuồng mà vẫn không chết? "Ánh mắt mọi người trở nên kinh ngạc nhìn về phía Lôi Cương càng kính nể. Quả thật là như vậy, cái người đầy lân giáp này e rằng không chỉ đơn giản là Cương vương Thiên Giai, thảo nào có thể đánh cho Cương quân Hoàng Giai Lý Phong bị thương nặng như vậy.

Trong lúc Quân Vô do dự, vẻ mặt Địch Tuyết cũng khó giải thích khẽ kêu lên: "Quân Vô ca ca, giết hắn đi, còn do dự cái gì?"

Khuôn mặt Quân Vô hơi cứng lại, nhíu mày nhìn Địch Tuyết, rồi nhìn Lôi Cương, sắc mặt đã trở lại bình thường, cất giọng nói một cách bình thản: "Cương Ma đạo hữu, ta mặc kệ ngươi là Lôi Cương hay là Cương Ma, nhưng chuyện giữa chúng ta coi như xóa bỏ được không? Hiện giờ chúng ta nên nghĩ là làm sao ứng phó với việc vực sâu xâm lấn."

Quân Vô nói vậy khiến Địch Tuyết nhìn Quân Vô trừng trừng, đầy vẻ bất mãn. Nàng bay đến bên cạnh Quân Vô kéo hắn sang phía bên trái sẵng giọng: "Quân Vô ca ca, suýt chút nữa là hắn khiến Tuyết Nhi chết tại rừng rậm Thôn Ma, lẽ nào người lại buông tha cho hắn?"

Khuôn mặt Quân Vô co lại, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét, nhưng y cũng chỉ liếc mắt rồi thôi không nhìn Địch Tuyết mà nhìn Lôi Cương chằm chằm, đợi Lôi Cương trả lời.

Trong lòng Lôi Cương thầm cười nhạt, "Xóa bỏ sao? Ngươi đối với Lôi Cương ta thật như vậy sao?" Từ từ lân giáp trên người Lôi Cương biến mất, lộ ra dung mạo thô ráp, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt, hai mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Quân Vô nói: "Nếu Quân Vô đạo hữu có ý như vậy thì quá tốt. Từ nay về sau, ta Lôi Cương cùng ngươi Quân Vô không còn gì liên quan với nhau được không?"

Khuôn mặt Quân Vô lộ ra vẻ khôi hài, như y hơi nhíu mày nhìn chằm chằm vào Lôi Cương, cứ như muốn nhìn thấu Lôi Cương. Nếu như Lôi Cương từ chối, như vậy Quân Vô còn có thể thả lỏng cảnh giác, nhưng Lôi Cương lại nói đồng ý, khiến Quân Vô có cảm giác phải đề phòng, chẳng qua bây giờ chưa phải lúc, đành phải nói: "Như vậy thì quá tốt, thành Địch Ngược chúng ta mở rộng cửa hoan nghênh Cương Ma đạo hữu.

Địch Tuyết đứng một bên kéo tay vài lần nhưng Quân Vô vẫn không động đậy, Địch Tuyết trông đầy uất ức nhìn Quân Vô.

"Chẳng hay Cương Ma đạo hữu muốn vào trong Thành Địch Ngược hay muốn dừng lại ở đây? Nếu như muốn vào thành thì Quân Vô ta nguyện dẫn đường cho ngươi, được không?" Quân Vô quay đầu lại nhìn Địch Tuyết chậm rãi nói.

"Vậy thì phiền cho Quân Vô đạo hữu rồi!" Lôi Cương nói khuôn mặt bình thản.

Lời Lôi Cương nói khiến trong lòng Quân Vô muốn trào máu, gã chỉ tùy tiện nói vậy, không ngờ Lôi Cương lại trả lời đồng ý, gã chỉ biết cười trừ mà nói: "Mời, Cương Ma đạo hữu không cần bận tâm các quy định của Thành Địch Ngược"

Có những lời này của Quân Vô, trong lòng Lôi Cương hơi dao động, từ bây giờ hắn không còn bị cấm đoán bay lượn ở Thành Địch Ngược. Lôi Cương chậm rãi bay lên, trong lòng đầy "cảm kích" nhìn Quân Vô. Quân Vô kéo Địch Tuyết đang uất ức lẫn không cam lòng rồi nói với năm tên áo xám: "Đưa tiểu thư trở về". Quân Vô cố tình giả bộ vô ý liếc mắt qua góc tường chỗ Lý Phong, đặc biệt là bức tường phía sau Lý Phong.

Cuối cùng, Địch Tuyết thấy Quân Vô hết sức nghiêm túc, không thể làm gì khác hơn là cùng với Ngu Huân bay vào trong thành, trước khi đi không quên trừng mắt hung tợn nhìn Lôi Cương. Lôi Cương có vẻ không để ý thấy chuyện này vì hai mắt còn đang lặng lẽ đánh giá Quân Vô.

Điều khiến Lôi Cương ngạc nhiên chính là Quân Vô sau hơn trăm năm đã đạt đến Cương quân Hoàng giai rồi, xem ra cũng đã tu luyện tử tế, tốt nhất là tại thời điểm yên tĩnh của khe sấm chớp mưa bão phải đạt tới Cương quân, lúc đó càng nắm chắc khả năng chiếm được thiết quyển. Nghĩ tới lúc tốt đẹp đó, Lôi Cương tươi cười theo chỉ dẫn của Quân Vô bay vào trong Thành Địch Ngược.

Rất nhiều người tu luyện giương mắt ngẩn ngơ nhìn hai người, lúc trước thì phản ứng quá gay gắt như là kẻ thù, giờ thì lại giống như là bạn bè tốt của nhau vậy.

Khi bay trên bầu trời của Thành Địch Ngược, trong lòng Lôi Cương cảm thấy giật mình. Thành Địch Ngược không hổ danh là vị trí chủ thành tuyệt nhất Huyết Ngục, không có một thành nào có thể so sánh với nó. Lôi Cương phóng tầm mắt nhìn lại chỉ thấy vô số những kiến trúc cổ xưa được sắp xếp uy nghiêm chỉnh tề, trên đường lớn tấp nập người với với đủ mọi loại âm thanh liên miên không ngừng. Thứ khiến Lôi Cương tập trung chính là bảo tháp cao chạm tầng mây phía trước. Lôi Cương thầm nghĩ trong lòng đó là bảo tháp tu luyện của Thành Địch Ngược mà hắn đã từng nghe kể qua. Nghe đồn tại đó tốc độ tu luyện cao hơn ở Huyết Ngục gấp mười lần, Lôi Cương cũng muốn vào đó cảm nhận xem như thế nào.

"Nhìn thấy tu vi của đạo hữu tinh tiến cực nhanh, khiến kẻ khác cũng phải líu lưỡi. Chỉ hơn trăm năm ngắn ngủi mà từ Huyền giai đạt đến Thiên giai, trong toàn Huyết Ngục này cũng chỉ có mấy người thôi!" Nét mặt Quân Vô đầy hàm ý sâu xa nhìn Lôi Cương khôi hài nói.

Trong lòng Lôi Cương cười nhạt nhưng khuôn mặt hiện lên dáng vẻ tươi cười nói: "Haha, đó là nhờ phúc của Quân Vô đạo hữu khiến cho Cương Ma gặp họa hóa phúc mới đạt được tu vi như ngày nay!" Giọng nói Lôi Cương bình thản đến cực điểm chẳng có vẻ gì là cảm động. Nguồn truyện: Truyện FULL

Bộ dạng tươi cười của Quân Vô bỗng nhiên bị kìm lại, nhưng lập tức được khôi phục. Y quay đầu nhìn Lôi Cương chăm chú nói: "Cương Ma đạo hữu, đó đều là chuyện cũ rồi, không nên nói đến nữa. Bây giờ chúng ta cốt yếu là đồng lòng cùng nhau chống lại sự tấn công của vực sâu!"

"Haha, nếu đạo hữu cho là như vậy, Cương Ma ta cũng không phải hạng hẹp hòi, vậy coi chuyện đó là quá khứ đi!" Lôi Cương thản nhiên nói.

Trên đường đi, Quân Vô cùng Lôi Cương chuyện trò đủ thứ cứ như bạn bè vô cùng thân thiết. Quân Vô đưa Lôi Cương đến một khu vực sang trọng không có đường lớn tấp nập người mà chỉ có vài người qua lại. Tất đều ngẩng đầu ưỡn ngực, hết sức kiêu ngạo xem ra thân phận không tầm thường.

"Cương Ma đạo hữu, ở đây là nơi ở tạm của thôn Ngu Gia, Quân Vô đưa đường tới đây thôi" Quân Vô cười nhạt nói.

Lôi Cương gật đầu, sắc mặt đầy cảm kích nói: "Đa tạ Quân Vô đạo hữu, vậy Cương Ma sẽ đi tiếp xuống phía dưới" Lôi Cương cũng không nói nhiều liền đáp xuống đất. Sau cùng đi vào trong một con đường nhỏ, xuất thần thức tìm kiếm Ngu Đao.

Quân Vô lãnh đạm chăm chú nhìn Lôi Cương rời đi, khi không còn trông thấy khuôn mặt tươi cười của Lôi Cương thì sắc mặt gã ngưng trọng, nhìn vào hướng Lôi Cương biến mất mà nói: "Xóa bỏ là do ý nguyện của nhà ngươi, còn phải xem Quân Vô ta có đồng ý hay không đã." Liền sau đó, khuôn mặt gã lại hiện lên vẻ tươi cười mà bay đi.

Khi Quân Vô đi khỏi, Lôi Cương hiện ra ở một góc tường, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú hướng Quân Vô bay đi nói: "Ta ngược lại muốn thấy ngươi không đồng ý như thế nào" rồi Lôi Cương liền xoay người rời đi.

Lôi Cương dùng thần thức cảm nhận được khí của Ngu Đao, nhưng lại lại không có kết quả. Lôi Cương thầm nghĩ trong lòng lẽ nào Ngu Đao khôi phục lại rồi? Tại sao mình lại không cảm nhận được? Trong khi Lôi Cương đang kinh ngạc thì một bóng nữ tử áo hồng xinh đẹp xuất hiện phía trước, hai mắt chăm chú nhìn Lôi Cương một cách phức tạp, lại cũng ẩn chứa một mối thù hận không cam tâm.

Lôi Cương ngẩng đầu nhìn, đi về phía bên trái, dường như không muốn nói chuyện với nữ tử đó.

"Chờ một chút..." một âm thanh trong trẻo vang lên, Lôi Cương dừng lại trên không trung, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía nữ tử nói: "Đạo hữu, có việc gì thế?"

Ngu Huân bị Lôi Cương nhìn chằm chằm thì không dám nhìn thẳng vào hắn, khuôn mặt đang cười chợt hồng hào hẳn lên, hai mắt ngưng tụ nhìn về phía Lôi Cương nói: "Cương Ma, chuyện trước đây, ta kiêu ngạo quá mức, xin lỗi!" Nói xong, Ngu Huân liền xoay người chạy vội đi, để lại bóng lưng áo hồng.

Khóe miệng Lôi Cương hơi khẽ nhấc, lắc đầu. Hắn cũng không lưu tâm lắm, rồi đi dạo xem tình hình Thành Địch Ngược.

Một lúc lâu sau, Lôi Cương đứng dưới ngẩng đầu lên chăm chú nhìn vào tòa ngũ tọa bảo tháp đứng vững vàng trên đỉnh núi.

"Tò mò muốn xem bảo tháp, Ngũ tọa bảo tháp tượng trưng cho ngũ hành trong trời đất, thảo nào Thành Địch Ngược có thể lợi dụng bảo tháp lôi kéo vô số cao thủ…" Lôi Cương lầm bẩm nói, sau đó nhìn quanh bốn phía, rồi đột nhiên biến mất.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv