Lôi Cương ngẩn người, nghi hoặc liếc mắt nhìn Lý Đức. Suy nghĩ kỹ một chút, Lôi Cương thấy mình không hề biết người này. Chẳng lẽ, Long Lân đoàn lại có đoàn trưởng mới?
- Nghe đồn đoàn trưởng của Long Lân đoàn chẳng phải là Cương Ma hay sao? Ngươi biết Cương Ma? - Âm thanh kinh ngạc của Lôi Cương vang lên trong đầu Lý Đức.
- Ha ha! Tất nhiên. Nếu không thì làm sao mà ta có thể đưa ngươi vào được Long Lân đoàn? - Âm thanh của Lý Đức có chút kiêu ngạo. Dường như qua lời nói của y thì rất quen với Cương Ma.
Lôi Cương cảm thấy buồn cười nhưng do muốn biết rõ ràng có chuyện gì xảy ra nên cứ để mặc như thế. Lôi Cương gật đầu, nói:
- Đây là năm trăm viên thượng phẩm linh thạch. Chỉ cần ngươi có thể giúp ta vào được Long Lân đoàn, ta sẽ giao cho ngươi nửa còn lại. - Lôi Cương vừa truyền âm nói vừa từ từ đi về phía Lý Đức. Trong mắt Lý Đức thoáng hiện một chút gì đó tham lam nhưng nét mặt vẫn thản nhiên, dường như không thèm để ý tới điều đó. Nếu như Lôi Cương không biết rõ thì vẫn cứ tưởng rằng người này không có hứng thú đối với linh thạch. Sau khi Lôi Cương lấy một cái giới chỉ đưa cho Lý Đức, y nhìn một chút rồi cười nói:
- Nếu đã có thành ý như vậy thì số linh thạch ta cũng không cần phải kiểm tra. Mời đi theo ta.
Lôi Cương cười lạnh. Rõ ràng là thần thức của Lý Đức đã chui vào trong giới chỉ. Nhưng y vẫn nói như vậy là muốn làm cho mình cảm động. Dưới sự hướng dẫn của Lý Đức, Lôi Cương vòng qua thành trấn của Long Lân đoàn rồi vào qua một cái cửa ngách.
- Trần lão ca! Vị này chính là đệ tử mới tới. Giúp ta dẫn kiến một chút nhé. - Sau khi đi vào trong một căn phòng, thấy một nam tử trung niên đang ngồi xếp bằng, Lý Đức nở nụ cười nịnh nọt lên tiếng lấy lòng.
Nam tử trung niên đang ngồi xếp bằng từ từ mở mắt. Ngay lập tức ánh mắt y sáng ngời mà nhìn Lôi Cương rồi nói:
- Ừm! Trước tiên cứ dẫn hắn sang phòng bên ở vài ngày. Mấy ngày nữa ta sẽ báo lên cho. - Ánh mắt nam tử trung niên như đang cười mà nhìn Lý Đức. Trong mắt y thoáng lóe lên một tia sáng khiến cho Lý Đức kinh hồn bạt vía lập tức lấy từ trong giới chỉ ra một cái giới chỉ mà Lôi Cương đã đưa cho mình.
Lôi Cương đứng bên nhìn một cách lạnh lùng rồi nói:
- Đạo hữu! Chẳng phải ngươi nói đưa ta đi gặp đoàn trưởng Cương ma hay sao?
- Khốn kiếp! Đoàn trưởng là người mà ngươi muốn gặp thì gặp hay sao? - Nam tử trung niên đột nhiên quát lên. Y trừng mắt nhìn Lôi Cương. Nhưng Lôi Cương cũng nhận ra được nét mặt của y hoàn toàn là sự giả vờ. Hơn nữa y còn trừng mắt với Lý Đức dường như muốn lập uy. Lý Đức tức giận nhìn Lôi Cương rồi nói:
- Đạo hữu! Ta nghĩ ngươi thực lòng muốn vào Long Lân đoàn nên mới dẫn kiến cho ngươi. Trưởng đoàn đâu phải là người chúng ta muốn gặp thì gặp. chẳng phải chúng ta đã nói là ta sẽ tiến cử cho ngươi vào được Long Lân đoàn hay sao?
Lôi Cương hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Trước đó ngươi đã nói là có quen với đoàn trưởng Cương Ma. Như vậy ta mới đưa cho ngươi một ngàn thượng phẩm linh thạch để ngươi dẫn kiến cho ta.
Lôi Cương có một kết luận rằng nam tử trung niên này là người trong Long Lân đoàn nhưng muốn nhân việc dẫn tiến đệ tử để thu lợi.
Gã nam tử họ Trần giận dữ, trầm giọng nói:
- Đạo hữu! Đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt. Ngươi đang cố tình gây sự có phải không? Nếu thế thì cầm linh thạch của ngươi rồi cút ra khỏi Long Lần đoàn. - Trần ca lấy giới chỉ ném cho Lôi Cương, trong mắt y có đầy sát khí.
Lý Đức tham lam nhìn giới chỉ một lúc rồi nói một cách nuối tiếc:
- Ôi! Nếu đã như vậy thì Long Lân đoàn không chào đón ngươi. Xin cứ tự nhiên.
Lôi Cương nhếch mép cười, nhìn hai người với ánh mắt lãnh đạm mà nói:
- Hôm nay nếu không đưa ta đi gặp Cương Ma, ta sẽ không đi mà còn làm mọi chuyện ầm ĩ lên. Ta muốn xem cuối cùng là ai dám lộ mặt thu người. Một ngàn linh thạch! Kiếm chác thật lời đấy.
Trần ca trợn mắt, ngây người nhìn Lôi Cương. Lời nói của hắn khiến cho Trần ca trở nên cảnh giác. "Chẳng lẽ hắn là người của Long Lân đoàn?" Nghĩ vậy khiến cho Trần ca cảm thấy kinh hoàng nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh nói:
- Đạo hữu! Không biết giữ chức gì ở trong Long Lân đoàn?
Trần ca vừa dứt lời, Lý Đức liền hoảng sợ, mở to mắt mà nhìn Lôi Cương.
Lôi Cương cũng không trả lời ngay mà nhìn Trần ca chằm chằm rồi nói:
- Ai cho ngươi làm thế này? Đứng có nói với ta rằng ngươi nghĩ ra chuyện đó.
Trong mắt Trần ca xuất hiện sát khí. Thoáng cái, y đã xuất hiện trước mặt Lôi Cương. Thanh linh kiếm trong tay y chặt ngang người đối phương. Đồng thời, Lý Đức đức bên cạnh cũng lấy linh khí mà giáp công.
- Hừ! - Lôi Cương hừ lạnh một tiếng, chẳng hề ngăn cản. Hai đạo công kích cùng chém vào bụng và lưng của hắn. Cái bàn ở trong phòng bị nổ tung nhưng Lôi Cương vẫn đứng yên. Thân thể hắn chỉ hơi cử động, trên hai tay ngưng tụ chút lân giáp ngăn cản đòn công kích rồi tự lui đi. Đây là một chút thu hoạch của Lôi Cương trong mấy năm qua. Lúc này, lân giáp không cần phải để Lôi Cương gọi ra mà khi gặp uy hiếp nó sẽ tự động ngưng tụ.
Lý Đức dụi mắt, ngơ ngác nhìn hai tay của Lôi Cương. "Vừa rồi mình có nhìn nhầm không? Tay của người này không ngờ lại hóa thành lân giáp?" Trong lúc Lý Đức đang ngơ ngác thì Trần ca biến sắc, thân mình run rẩy, gương mặt tái nhợt, quỳ rạp xuống đất mà nói:
- Trần Ly bái kiến đoàn trưởng.
Lý Đức dại người nhìn Trần Ly rồi lại nhìn nét mặt thản nhiên của Lôi Cương mà run người. Gã lui lại vài bước, run rẩy lên tiếng:
- Trần ca! Ngươi...có nhận lầm không? Đây...đây là đoàn trưởng Cương Ma của Long Lân đoàn?
Nghĩ tới câu nói của mình lúc trước, gương mặt của Lý Đức có chút ửng hồng.
Trần Ly toát mồ hôi đầm đìa không dám trả lời chỉ quỳ rạp trên mặt đất mà run lẩy bẩy.
Lôi Cương kinh ngạc nhìn Trần Ly không biết mình để lộ sơ hở ở chỗ nào mà để cho gã liếc mắt một cái đã nhận ra mình. Lôi Cương liền nói:
- Làm sao mà ngươi nhận ra ta?
- Lớp lân giáp kỳ dị của đoàn trưởng đại nhân, trước đây Trần Ly may mắn được nhìn thấy. Vốn thuộc hạ cảm thấy khí tức của người có sự quen thuộc nên khi nhìn thấy lớp lân giáp trên hai tay người, Trần Ly liền đoán ra là đoàn trưởng. - Âm thanh của Trần Ly có chút run run nhưng không giấu được sự kích động và sùng bái.
Lôi Cương chỉ biết cười khổ. Lân giáp của hắn mặc dù có thể bảo vệ bản thân nhưng không ngờ lại làm bại lộ tung tích của mình. Lôi Cương nhìn Trần Ly một lúc rồi nói:
- Đứng lên rồi nói đi. Tại sao phải làm như vậy? Tiến cử đệ tử là chuyện tốt, vì sao lại thu phí?
Một ngàn thượng phẩm linh thạch chính là phí mà một Kiếp Cương phải nộp cho thành Địch Ngược.
Trần Ly từ từ đứng lên. Lúc này, gã cũng không dám ngồi nữa. Nét mặt của y đầy sự phức tạp nhìn Lôi Cương rồi nói:
- Đoàn trưởng! Ngài không biết rằng trong mấy năm qua, nhân số của Long Lân đoàn lớn mạnh nhưng số lượng tiến vào bảo tháp trên núi rất hạn chế. Trước kia, mỗi một ác nhân chỉ cần thu được hai ngàn linh thạch thì nay phải cần tới năm nghìn. Mà chúng ta lại không săn được con mồi cho nên Trần Ly phải làm thế này.
Lôi Cương cảm thấy nghiêm trọng. Năm ngàn thượng phẩm linh thạch mới được vào trong bảo tháp tu luyện? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
- Ai đưa ra quyết định này? - Lôi Cương trầm giọng nói.
Trần Ly kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Lôi Cương, nói:
- Đoàn trưởng không biết việc này? Đây là quyết định của trưởng lão Luyện Huyền và trưởng lão Quách Kỳ Vân. Quyết định đó nhằm khích lệ thành viên trong đoàn. Nhưng cho dù như vậy thì....
Lý Đức nghẹn họng nhìn hai người nói chuyện với ánh mắt trân trối. Trong lòng y hết sức kích động và bồn chồn. Y không ngờ chính mình lại đi dụ đoàn trưởng của Long lân đoàn. Phải biết rằng, trong mấy năm qua, trong cả Huyết Ngục đều bàn tán về vị đoàn trưởng thần bí của Long Lân đoàn. Không ngờ người đó lại còn trẻ đến vậy. Hơn nữa, y còn nói... Gương mặt của Lý Đức đỏ ửng, lo lắng mà nhìn Lôi Cương.
Lôi Cương gật đầu, nói:
- Chuyện này ta sẽ thu xếp. Cùng lắm thì xây thêm một ngọn bảo tháp. Lần này ta tha cho ngươi, nhưng sau này không được như thế nữa. Hãy tu luyện cho tốt. Bảo tháp chỉ dành cho những người có năng lực mới được đi vào. Đó chính là lý do mà ta xây bảo tháp.
Trần Ly vội vàng gật đầu. Khi gã ngẩng đầu lên thì phát hiện Lôi Cương đã biến mất. Trần Ly thở hắt ra một cái. Lúc này, y như đang chìm trong mộng.