Thể Tôn

Chương 166: Cuộc chiến thần hồn



Lôi Cương cũng chẳng đứng quan sát, mà tạo ra lân giáp, tăng thêm một lớp cương khí, lớp nội kình, không ngừng vận hành "Tử hồn thần trảm" ngưng tụ lực lôi điện, Nếu như không phải hắn còn cần lĩnh ngộ được lực ngũ hành, Lôi Cương đã bố trí thêm trên chính người mình một đạo trận pháp. Với cuộc chiến của các cường giả, chỉ sợ một chấn động cũng làm mình hồn phi phách tán. Lôi Cương chỉ có thể đem hết khả năng ra để giữ lấy mạng của mình.

"Khoan đã. Đối với lực ngũ hành thì hiện mình có thể cảm nhận được hệ Mộc, có thể bố trí được trận pháp hệ mộc hay không?" Lôi Cương mặc dù có tìm ra cách như vậy, cũng không dám áp dụng ngay vào lúc này. Không chừng trong lúc hắn đang lĩnh ngộ trận pháp, thì chết không nhắm mắt, chỉ có thể đợi đến khi tránh được kiếp nạn này rồi tìm hiểu.

Cây sinh mệnh cùng Huyền Mộc lão ma đã lâm vào chiến đấu, lúc này Lôi Cương mới phóng mắt nhìn lại. Nhưng lại phát hiện sắc mặt Cây sinh mệnh đã tái nhợt, mà Huyền Mộc lão ma lại luôn cười gằn, vẻ mặt cuồng ngạo, khí thế toàn thân càng cuồng bạo, cuồn cuộn ép về phía Cây sinh mệnh.

Hắc chiến phủ của Huyền Mộc lão ma có uy lực vô cùng kinh khủng, mỗi lần chém xuống trực tiếp xuyên qua công kích của Cây sinh mệnh, oanh kích lên người. Dần dần Cây sinh mệnh như không chịu nổi, liên tục rút lui, cuối cùng phải lùi tới phía sau cây đại thụ mới thôi.

Trong lòng Lôi Cương âm thầm kêu khổ, nếu như Cây sinh mệnh thất bại, như vậy kế hoạch ngay tức khắc sẽ bị phá hỏng, mà sống chết của chính mình cũng bị Huyền Mộc lão ma nắm được, mệnh mình không còn trong tay mình nữa. Ngay lúc Lôi Cương đang lo lắng, lão nhân do Cây sinh mệnh biến thành đột nhiên biến mất, mà cây đại thụ cao ngất trời phía sau lúc này chậm rãi biến hóa, cuối cùng hóa thành một người cây khổng lồ, hai bàn tay to lớn oanh kích Huyền Mộc lão ma.

Không gian không ngừng vang lên tiếng gió rít vù vù, mà bên ngoài liên tục vọng tới tiếng gầm gừ của tiên thú. Cây sinh mệnh kết hợp đại thụ hiển nhiên trở nên mạnh mẽ hơn, mà những vết thương Huyền Mộc lão ma công kích vào Cây sinh mệnh lại biến mất không còn dấu vết gì. Với lực sinh mệnh dầy đặc, trong nháy mắt tất cả vết thương đều được trị hết. Vẻ mặt Huyền Mộc lão ma bình tĩnh, cũng không có gì lo lắng, liên tục công kích Cây sinh mệnh. Mà hắc chiến phủ cũng tản ra sát khí, tất cả đều nhắm vào Cây sinh mệnh. Không gian trong nháy mắt bị bao phủ bởi một làn khói đen, ngưng tụ ra vô số chiến phủ, không ngừng công kích Cây sinh mệnh.

Nội tâm Lôi Cương tùy theo sự chiến đấu của hai người mà thay đổi, hô hấp trở nên dồn dập, sự hồi phục sinh lực nhanh chóng của Cây sinh mệnh không duy trì được bao lâu. Lực sinh mệnh đang hừng hực cũng giảm đi rất nhiều.

"Ngao…" Cây sinh mệnh đột nhiên huýt một hồi sáo dài, trong không gian nổi lên một trận gió lốc. Lôi Cương kinh hãi phát hiện linh khí trong không gian bỗng nhiên điên cuồng tụ tập về phía Cây sinh mệnh. Mấy đạo linh khí trong nháy mắt hình thành một nguồn linh khí lớn quay xung quanh Cây sinh mệnh, mà Huyền Mộc lão ma cũng không dám tiếp cận đến gần. Ngay khi Lôi Cương còn đang nghi hoặc, Huyền Mộc lão ma cũng ngừng công kích, ngồi xuống, hai tay không ngừng bắt các loại thủ quyết.

"Tiểu tử, chờ lát nữa lão gia hỏa này bạo phát, ngươi dùng toàn lực hấp thu linh khí hệ Mộc cho ta, càng hấp thu nhiều càng tốt!!" thanh âm nghiêm trọng của Huyền Mộc lão ma vang lên trong óc Lôi Cương, đồng thời cũng mang theo ý cảnh cáo.

"Lôi Cương, chuẩn bị đi, phóng ra thần hồn của ngươi, Huyền Mộc lão ma cũng sẽ phóng ra thần hồn của hắn dể thôn phệ Thần hồn của ta để loại trừ được tử khí trên người. Lão phu sẽ dốc toàn lực đánh một đòn, thành hai bại chính là lúc này đây!" Thanh âm trầm thấp của Cây sinh mệnh cùng lúc vang lên trong óc Lôi Cương.

Tim Lôi Cương không khỏi đập nhanh hơn, hai người này đều muốn liều mạng sao? Lôi Cương biết, Cây sinh mệnh không phải là đối thủ của Huyền Mộc lão ma, như vậy càng lâu, càng đối với Cây sinh mệnh bất lợi a, Lôi Cương có hơi run, thần thức thôi động thần hồn, chuẩn bị phóng xuất.

"Hấp!!"

"Xuất Thần hồn ra!!"

Tiếng hai người quát khẽ vang lên trong óc Lôi Cương, Huyền Mộc lão ma vừa nói được một chữ "Hấp", toàn thân trong nháy mắt trở nên lờ mờ, ngưng tụ thành một bóng người bé nhỏ có màu tím đen. Mà Cây sinh mệnh cùng lúc hét lớn, một người nhỏ bé màu nâu từ trong đại thụ chui ra, thần hồn của hai cường giả cùng tấn công lẫn nhau.

Lôi Cương cố gắng áp chế trái tim như muốn vọt ra ngoài, cưỡng chế hô hấp, hai mắt cũng chằm chằm nhìn thần hồn hai người, trong lòng vô cùng khiếp sợ Huyền Mộc lão ma lại có thể làm cho thân thể hòa cùng thần hồn làm một… Đây là cảnh giới gì?

"Ầm…" Hai đại thần hồn hung dữ công kích nhau. Mà lúc này, thần hồn của Huyền Mộc lão ma bỗng nhiên hóa thành một làn khói, trong nháy mắt cùng bao vây lấy thần hồn của Cây sinh mệnh.

"Mau hấp thụ a!!" Một tiếng thét chói tai chợt quát lên, thanh âm của Huyền Mộc lão ma tràn đầy sắc bén, thậm chí là đầy sát khí. Thấy Lôi Cương còn chưa nhúc nhích, sát khí Huyền Mộc lão ma bốc lên. làn khói đen bao vây lấy Cây sinh mệnh mà cũng không thể nuốt trọn Cây sinh mệnh, trong không gian vô số linh khí hệ mộc từ trong rừng Thôn Ma cũng bốc lên.

Lúc này Lôi Cương mới hiểu được vì sao Huyền Mộc lão ma muốn mình cảm thụ được khí hệ mộc, chính là muốn mình phá hủy sự bùng phát Cây sinh mệnh.

Còn chưa đến lúc đó, Lôi Cương không ngừng nói với chính mình, thần hồn trong cơ thể càng rục rịch, chậm rãi chuẩn bị xuất ra mà giáng một đòn thật mạnh.

"Lôi Cương, chuẩn bị nhé!!" Một tiếng nói tang thương vang lên.

Làn khí đen của Huyền Mộc lão ma bỗng nhiên bị kiềm hãm, dường như hiểu được điều gì, khí đen càng bạo phát mạnh mẽ, cơ hồ bao vây lấy thần hồn của Cây sinh mệnh nhưng lại phân ra một tia phóng tới Lôi Cương.

"Ầm!!" Một âm thanh trầm thấp vang ra, linh khí hệ mộc trong lúc đó bỗng gia tăng lên nhanh chóng. Vốn chúng tràn ngập sức sống thì bây giờ lại trở nên sắc bén vô cùng, điên cuồng biến thành sát khí hướng Huyền Mộc lão ma phóng đến.

Đúng lúc này!! Lôi Cương hét lớn trong lòng, từ trong cơ thể bắn ra một người bóng người bé nhỏ màu tím. Quanh thân người đó có bốn con tiểu long. Trong nháy mắt nó hóa thành một tia sáng, trực tiếp phóng tới trùm lên khí đen. Mà làn khí đen gặp phải nó liền bị bốn con tiểu long cùng lúc nuốt chửng, bỗng nhiên. Mùa tím nhỏ bé trong nháy mắt lan ra, cuối cùng hòa cùng sắc nâu và sắc đen tạo ra một trận đại chiến.

Thần thức của Lôi Cương điên cuồng chiếm đoạt thần thức của Huyền Mộc lão ma, bốn con tiểu long kia đánh đâu thắng đó, không gì có thể cản nổi, bỏ qua thần hồn màu nâu của Cây sinh mệnh, cứ nhằm thẳng thần hồn tử hắc sắc của Huyền Mộc lão ma mà nuốt. Nguồn: http://thegioitruyen.com

"Ngao…"

"Ngao…"

"Ngao…"

"Ngao…"

Bốn tiếng long ngâm đột nhiên từ thần hồn của Lôi Cương vang lên, dường như thần hồn đang mạnh lên do được hấp thu mà kích động.

"Làm sao có thể? Long lực??" Từ trong thần hồn tử hắc sắc Huyền Mộc lão ma rít lên như không thể tin được.

Bỗng nhiên lúc đó, thần hồn Huyền Mộc lão ma bỗng trở nên vô cùng ác liệt, liều mạng tấn công thần hồn của Cây sinh mệnh. Toàn bộ thần hồn tấn công Cây sinh mệnh nhưng lại né tránh thần hồn của Lôi Cương.

"Vù vù…" Một âm thanh trầm thấp vang lên, thần hồn của Cây sinh mệnh bị thần hồn của Huyền Mộc lão ma đánh thủng một lỗ, mà thần hồn màu tím đen của Huyền Mộc lão ma lại hóa thành một tia sáng bắn lên trời.

"Tiểu tử!! Chuyện hôm nay bản ma sẽ ghi nhớ trong lòng!!" Từ trên bầu trời, thanh âm giận dữ của Huyền Mộc lão ma vang lên. Mà quả cầu màu tím đen cũng biến mất không thấy hình bóng.

Nhìn bốn con tiểu long còn đang muốn thôn tính thần hồn của Cây sinh mệnh, Lôi Cương lo lắng, vội vã thu hồi thần hồn trở lại trong cơ thể.

"Hài tử!! Không cần thu hồi, để bốn con tiểu long của ngươi nuốt lấy lão phu đi, mệnh của lão phu đã chẳng còn được bao lâu nữa!!" Giữa lúc Lôi Cương đang thu hồi, thanh âm già nua của Cây sinh mệnh vang lên trong đầu Lôi Cương. Lúc này, thanh âm của Cây sinh mệnh vô cùng già nua như hiểu thấu vạn vật trong nhân gian.

Lôi Cương cảm thấy đau xót, thần hồn không ngừng hướng về phía thân thể bay tới. Mà thần hồn của Cây sinh mệnh cũng theo sát thần hồn của Lôi Cương, xâm nhập vào trong cơ thể của Lôi Cương.

"Hài tử, đó chính là điểm lão phu nói có lợi cho ngươi. Hấp thu lão phu, một người có lực hệ Mộc tinh thuần, đối với việc tu luyện của ngươi là cách tốt nhất để cải thiện thể chất, là thứ thuốc bổ tốt nhất." Trong đầu Lôi Cương vang lên lời nói của Cây sinh mệnh, Lôi cương mở hai mắt, nhìn về phía thân ảnh phiêu hốt bất định của Cây sinh mệnh, trong lòng đau xót, nói: "Tiền bối, người hà tất phải làm vậy?''

"Hài tử, đừng suy nghĩ chuyện này… Trước khi lão phu phát động hấp thu một cách cuồng bạo đã biết mệnh lão phu không còn được bao lâu nữa. Hãy cứ hấp thu mộc lực của lão phu. Hơn nữa, người cần tu luyện cho tốt. Huyền Mộc lão ma đã chạy thoát, nhưng thần hồn của hắn lúc này đã bị thương nặng, ít nhất cũng phải mất một nghìn năm mới có thể khôi phục, mà ngươi cũng cần đến khoảng thời gian đó để cật lực tu luyện. Hơn nữa… Thôn tính lão phu lực….thuần…tính…mộc…. Đến lúc đó, ngươi liền có thể tự do….ra vào rừng Thôn Ma….càng….có thể…khống chế…." Cây sinh mệnh còn chưa nói xong, thân ảnh phiêu hốt bất định dã hóa thành hàng ngàn hàng vạn mảnh nhỏ, bay trong không trung.

Lôi Cương khom người, quỳ xuống đất, hai khóe mắt ngân ngấn nước, nhìn theo hàng ngàn hàng vạn tia sáng của Cây sinh mệnh, cung kính dập đầu quỳ lạy.

"Tiền bối, Lôi Cương xin thề, nhất định sẽ lấy mạng Huyền Mộc lão ma, báo thù cho người!" Thanh âm Lôi Cương vô cùng kiên định thấp giọng nói.

Cây đại thụ chọc trời đột nhiên phát ra một tiếng động. Vốn đó là một cây đại thụ cao chọc trời, lúc này bỗng nhiên co rút lại, cuối cùng biến thành một cái cây nhỏ, có ba phiến lá, đứng trên mặt đất. Chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, liền khẽ lắc lư theo.

Hơn thế nữa, cùng lúc đó, bên ngoài rừng Thôn Ma, một vị lão nhân cùng với hơn chục tên nam tử trung niên sắc mặt nghiêm trọng cùng điên cuồng tấn công kết giới.

Lão nhân đầu lĩnh người gầy như bộ xương khô, sắc mặt cũng mơ hồ hiện ra vẻ phẫn nộ cùng oán hận.

"Long Bích trường lão, kết giới sẽ nhanh chóng bị phá vỡ thôi, tất cả chúng ta sẽ cùng nhau đi vào hay chỉ một mình người?" Một gã nam tử trung niên vô cùng cung kính cúi đầu nói, không dám ngẩng đầu nhìn vào trưởng lão.

"Thế nào, lẽ nào các ngươi sợ chết?" Long Bích cười lạnh nói.

"Không dám, đệ tử thề sống chết cũng đi theo trưởng lão." Nam tử Trung niên rùng mình, vội vàng lên tiếng.

"Hừ" Long Bích hừ lạnh một tiếng, lập tức hai tay cùng bắn ra hào quang phóng về phía kết giới. Ngay lập tức kết giới đột nhiên vỡ nát. sắc mặt Long Bích tức thì biến đổi, định phóng đến khe hở.

"Hô…" Một trận cuồng phong kéo tới, hơn mười người nam tử trung niên chỉ thấy được một tia sáng màu đen nhào tới trước mặt, liền bất tỉnh nhân sự, mà thân thể Long Bích trường lão cũng bất động, khuôn mặt oán hận cùng tràn đầy dữ tợn, nhìn vào khe hở, Long Bích trường lão hừ lạnh một tiếng, nhìn đến mười mấy tên nam tử trung niên đã ngã xuống, miệng lập tức mở rộng ra. Hơn mười ánh hào quang đạm tử sắc từ trong cơ thể bọn chúng chui ra, đều bị trường lão hút vào trong cơ thể.

"Long Bích" lần nữa cười gằn nhìn vào khe nứt, lẩm bẩm nói: "Lôi Cương! Khá lắm! Khá lắm!" Nói xong, thân thể biến mất .


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv