Lúc này, Lôi Cương nhũn người quỳ rạp trên mặt đất, những khớp xương như bị tháo rời ra, Lôi Cương chạy trốn thành công, thế nhưng lúc trung niên nam tử ly khai, một luồng thần thức bao phủ Lôi Cương, thiếu chút nữa khiến thể anh của hắn vỡ tung.
"Hô…" Lôi Cương cố gắng hô hấp,lần này hoàn toàn khác với ngoại thương, nếu như chỉ là bị thương ngoài da mà nói thì tối đa cần một viên Đại hoàn đan liền trị khỏi.Thế nhưng, lúc này, Thể Anh của hắn bị thương nặng, việc chữa trị hết sức khó khăn. Cũng may, thể anh của hắn không giống như những người khác, không thì dưới công kích thần thức của trung niên nam tử, đã hồn phi phách tán.
Trong lòng Lôi Cương tràn ngập một sự căm hận, tu luyện đến tận bây giờ, Lôi Cương chưa bao giờ có một ý định giết người mạnh như vậy.
Thiếu nữ áo lam, nam tử trung niên, khô mộc lão nhân, nam tử tuấn lãng, nghĩ đến họ, trong lòng Lôi Cương đầy sự oán hận. Rồi lập tức hắn chìm vào hôn mê.
Mà cùng lúc đó, bên ngoài rừng Thôn Ma, có năm bóng người xuất hiện.
"Phụ thân, sao không giết hắn luôn?" Địch Tuyết có chút bất mãn lầm bầm nói.
Nam tử trung niên nhẹ nhàng cười, nói: "Địch Tuyết, trong rừng Thôn Ma có nhiều điều quỷ dị lắm, nếu như ta ra tay sợ rằng sẽ khiến những thứ kinh khủng trong đó chú ý. Đến lúc đó, muốn trốn cũng không thể. Bất quá, thần thức của ta vẫn tập trung trên người tiểu tử đó, trong nháy mắt làm bị thương nặng Cương anh của hắn, nếu không hồn phi phách tán thì cũng bị mãnh thú thôn phệ a!"
Khuôn mặt Địch Tuyết thay đổi, vô cùng thân thiết lôi kéo tay của nam tử trung niên, vẻ mặt cực kì vui vẻ.
Hai gã khô mộc lão nhân nhìn nhau, trong mắt hiện lên tia dị sắc.
"Địch thúc thúc, lẽ nào trong rừng Thôn Ma thực sự có những tồn tại khủng bố sao? Tu vi của Địch thúc thúc là một trong năm người mạnh nhất của toàn bộ Huyết Ngục Thâm Uyên a!" Tên nam tử tên Quân Vô kinh ngạc hỏi.
"Tiền ngũ? Ha ha, thời viễn cổ, ở Huyết Ngục Thâm Uyên những cường giả Cương tiên đều có không ít, mà hiện tại thì sao? Cao nhất cũng không quá Cương hoàng. Còn toàn bộ những cường giả thời viễn cổ ấy đều biến mất một cách thần bí. Ngươi còn cho rằng tu vi của thúc thúc có khả năng xếp vào tiền ngũ sao? Hơn nữa, trong Rừng Thôn Ma đã từng có cường giả Cương hoàng táng thân, nếu như chúng ta mạnh mẽ xuất thủ, sẽ phải đối mặt với những thứ hết sức đáng sợ." Nam tử trung niên chậm rãi trả lời.
Quân Vô biến sắc, sắc mặt hơi tái đi, lâm vào trầm tư.
Bỗng nhiên, sắc mặt Địch Tuyết trắng bệch, lôi kéo tay phải của nam tử trung niên, thanh âm khẽ run nói: "Phụ thân! U Huyền Chiến Giáp của Tuyết Nhi còn đang ở trong Rừng Thôn Ma!"
"Ha ha! Sau này ta sẽ cho ngươi chọn một bộ chiến giáp khác là được!" Nam tử khẽ cười nói, phảng phất như tất cả mọi thứ trong mắt hắn đều rất tầm thường. Bỗng nhiên, sắc mặt nam tử trung niêmn thay đổi, xanh mặt trầm giọng nói: "Ngươi nói chiến giáp gì?"
"Khi Tuyết nhi thành niên, phụ thân đã đưa U Huyền Chiến Giáp cho Tuyết nhi mà!" Địch Tuyết nhìn sắc mặt ngày càng tồi tệ của phụ thân, hắng giọng nói mà trống ngực đập thình thịch.
Hai mắt nam tử trung niên bắn ra những tia quang mang sắc bén, vung tay phải lên, thấp giọng nói: "Hai vị trưởng lão cùng dùng lực, mở kết giới của Rừng Thôn Ma lần nữa nào!"
Tuy rằng kết giới của Rừng Thôn Ma khả dĩ có thể thông suốt, thế nhưng đi vào thì dễ đi ra thì khó. Vì vậy mà nam tử trung niên cố tình tạo ra một cái khe, như vậy để tiện việc đi ra.
Ba người cùng lấy ra linh khí của mình. Một vị khô mộc lão nhân dùng một thanh kiếm mỏng tỏa ra quang mang ba màu, mà một vị khác dùng một cây gỗ trông có vẻ phổ thông, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy những quang mang rực rỡ lưu động trên thân của nó. Nam tử trung niên thì lấy ra một cây đại đao ánh kim sắc rực rỡ, mà khi đại đao vừa xuất hiện lại làm linh khí của hai lão nhân run lên, phảng phất như đang sợ hãi.
"Uỳnh…" Nam tử trung niên dẫn đầu, đánh một đao vào kết giới, hai gã khô mộc lão nhân song song cùng động thủ. Cả ba người điên cuồng công kích kết giới.
Quân Vô kinh ngạc nhìn ba người, thấp giọng nói: "Địch Tuyết muội muội, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? U Huyền Chiến Giáp là cái gì?"
Lúc này nội tâm của Địch Tuyết đang hết sức rối loạn, nhìn phụ thân, Địch Tuyết biết rằng mình đã gây ra đại họa. Vì vậy mà khi nghe Quân Vô hỏi, Địch Tuyết vội vàng nói: "Quân Vô ca ca, ta không biết… khi phụ thân đưa U Huyền Chiến Giáp cho ta, đã bảo rằng phải giữ gìn nó cẩn thận… Ta… Ta…"
Sắc mặt Quân Vô dần dần trở lại như cũ, nhìn vào mắt Địch Tuyết, trong mắt y có chút gì đó khác lạ.
"Đinh…" Một âm thanh vang lên, dưới sự công kích của ba vị cường giả đỉnh cấp, kết giới của Rừng Thôn Ma lần thứ hai xuất hiện một cái khe.
"Hống…" Nam tử trung niên đang định đi vào, thì không ngờ từ trong khe lại tản ra một luồng khí tức hết sức kinh khủng. Một tiếng rống giận của viễn cổ mãnh thú vang lên khiến cho nam tử trung niên cùng hai lão nhân cùng rút lui. Sắc mặt ba người tái nhợt.
Trong nháy mắt cái khe tựu khép lại. Sắc mặt nam tử trung niên càng thêm tồi tệ hơn, y hút một ngụm lãnh khí, sát khí từ trong hai mắt bắn ra bốn phía, vẻ mặt hết sức khẩn trương cùng tức giận nhìn về phía Địch Tuyết.
"Chát…" Trên khuôn mặt mịn màng, trắng trẻo của Địch Tuyết xuất hiện hình một bàn tay đỏ ửng.
"Không phải ta đã dặn ngươi phải giữ gìn cẩn thận sao? Ngươi có biết U Huyền Chiến Giáp là…" Nam tử trung niên chợt quát. Khí thế trên người y tỏa ra mãnh liệt khiến hai gã khô mộc lão nhân cùng Quân Vô đều phải lui lại, còn Địch Tuyết càng có vẻ lung lay sắp đổ.
"Địch thúc thúc! Địch Tuyết muội muội còn thiếu kinh nghiệm. Có gì thì chậm rãi nói chuyện!" Quân Vô lại càng hoảng sợ, vội vàng nói.
Ánh mắt nam tử trung niên chậm rãi dời về phía Quân Vô, lông mày hơi nhíu lại.
"Đi!!" Nam tử trung niên hừ lạnh một tiếng. Dẫn đầu rời đi.
Lôi Cương hôn mê nằm trên mặt đất. Lúc này thể anh của hắn đã bị thương nặng, chỉ có thể chờ cho nó tự khôi phục lại, cũng phải cần một khoảng thời gian tích tụ.
Lúc này trong Rừng Thôn Ma, tiếng gầm của mãnh thú liên miên không dứt, từng đợt từng đợt khí thế khủng khiếp từ sâu trong Rừng Thôn Ma truyền đến. Nhưng ở ngoại vi Rừng Thôn Ma những động vật phổ thông lại không bị ảnh hưởng gì, vẫn vô tư vô lo sinh hoạt. Lôi Cương chỉ cách Rừng Thôn Ma có khoảng trăm mét, có mấy con linh thú nhìn chằm chằm Lôi Cương đang nằm trên mặt đất, thế nhưng có một điều kinh ngạc là… đám linh thú này không tiến lên nửa bước để công kích. Nếu Lôi Cương lúc này tỉnh lại, sợ rằng sẽ bị chúng làm cho hoảng sợ, bởi vì tất cả đều là ngũ giai trung phẩm linh thú a.
Mãnh thú càng ngày càng nhiều, có hơn mười con.
Chẳng biết qua bao lâu, đám mãnh thú đứng ở đó… lại tự động tách ra một con đường nhỏ. Một cái bóng phiêu dật từ từ đi ra. Thoáng nhìn thì thấy đó là một thanh niên tuấn tú, khuôn mặt luôn có một nụ cười nhàn nhạt, chỉ có điều nụ cười đó đem lại cảm giác tà ác. Gã thanh niên đó khiến cho đám mãnh thú khác hết sức e ngại. Y đi thẳng về phía Lôi Cương. Trong hai mắt tinh quang bắn ra bốn phía. Sau khi liếc mắt nhìn qua thân thể Lôi Cương, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm rạng rỡ.
Chẳng biết qua bao lâu, đám mãnh thú đứng ở đó… lại tự động tách ra một con đường nhỏ. Một cái bóng phiêu dật từ từ đi ra. Thoáng nhìn thì thấy đó là một thanh niên tuấn tú, khuôn mặt luôn có một nụ cười nhàn nhạt, chỉ có điều nụ cười đó đem lại cảm giác tà ác. Gã thanh niên đó khiến cho đám mãnh thú khác hết sức e ngại. Y đi thẳng về phía Lôi Cương. Trong hai mắt tinh quang bắn ra bốn phía. Sau khi liếc mắt nhìn qua thân thể Lôi Cương, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm rạng rỡ.
"Hống…" Người thanh niên phát ra một tiếng thú rống, một con ngũ giai trung phẩm mãnh thú bay lên lao về phía Lôi Cương. Nó giơ cự trảo nhấc hắn lên. mà nhóm hơn mười linh thú cùng với thanh niên thì từ từ chậm rãi đi vào sâu trong Rừng Thôn Ma đi đến. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Lôi Cương không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ cảm thấy bản thân bị bao phủ trong một bóng tối vô tận. Hắn cố gắng giãy dụa, rốt cuộc, cũng nhìn thấy một tia sáng, hắn liền chui vào.
Lôi Cương chậm rãi mở mắt ra, bỗng nhiên giật mình, cảnh giác bốn phía, khi thấy bản thân hắn đang nằm trong một căn phòng hình tròn, những hạt châu khảm trong phòng tản ra quang mang trong suốt. Toàn bộ gian phòng chỉ có một cái bàn cùng với những vật dụng bình thường, vượt qua dự liệu của Lôi Cương.
"Đây là đâu?" Lôi Cương thầm nghĩ, mà linh khí ở đây nhiều tới mức khiến nội tâm hắn khiếp sợ. Lôi Cương chậm rãi đứng lên, phát hiện thương thế đã khỏi hẳn.
"Là ai đã cứu mình?"
Ôm nghi hoặc trong lòng, Lôi Cương chậm rãi đi ra khỏi gian phòng.
Đi ra khỏi cửa, Lôi Cương ngây người khi thấy gian phòng này lại ở chỗ trống trải trên thân một cây đại thụ khổng lồ. Lôi Cương quan sát bốn phía, phát hiện ở phía dưới là một khu rừng rậm, thi thoảng lại có tiếng gầm gừ của mãnh thú truyền tới đây.
"Ha ha, ngươi tỉnh rồi!" Một âm thanh chợt vang lên khiến cho Lôi Cương kinh hãi. Hắn không thể cảm nhận được người này. Ngay tức khắc một thanh niên tuấn tú từ trong thân cây đại thụ chậm rãi đi ra, cười cười nhìn Lôi Cương.
Lôi Cương quay đầu lại nhìn, chẳng biết tại sao trong lòng hắn lại xuát hiện một cảm giác nguy hiểm. Cái cảm giác đó nhanh chóng lan khắp toàn thân Lôi Cương. Lôi Cương nhìn vào đôi mắt trong vắt của người thanh niên, mà cảm thấy kinh nghi, chẳng lẽ cảm giác của hắn lệch lạc? Suy tư một lát, Lôi Cương cung kính nói: "Đa ta tiền bối cứu mạng."