- Thôn trang? Vì sao hai vị đạo hữu lại lo lắng muốn rời đi như vậy? - Đúng lúc này, trong không trung chợt vang lên một tiếng cười âm trầm. Lôi Cương và Ly Hồn giật mình. Trong nháy mắt, Ly Hồn lấy ra một thanh linh kiếm tỏa ra ánh sáng màu đen. Lôi Cương cũng lấy Hư Kiếm cầm trong tay.
Không trung âm u từ từ xuất hiện một nam tử mặc áo mặc đen. Khuôn mặt của y bình thường nhưng đôi mắt âm độc khiến cho người ta cảm thấy rất áp lực. Tấm áo choàng màu đen to như vậy, lại có từng làn khói đen quấn xung quanh.
- Tiền bối! Tại sao lại ngăn cản chúng ta? - Sắc mặt Ly Hồn hết sức vững vàng, lên tiếng nói một cách lạnh lùng. Thanh linh kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng rực rỡ, dường như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tấn công. Đối với cường giả Kiếp Cương địa cấp vượt xa tu vi Kiếp Cương hoàng cấp của y. Ly Hồn cũng chẳng nghĩ tới Lôi Cương. Trước mặt cường giả Kiếp Cương địa cấp, cảnh giới Cương Anh chẳng khác gì con kiến. Có điều thanh Hư Kiếm khổng lồ cũng khiến cho Ly Hồn phải để mắt.
Nam tử âm độc đó vừa xuất hiện, Lôi Cương liền cảm nhận được một mùi máu tanh xộc tới. Hiển nhiên là số người tu luyện chết trong tay gã không phải ít. Một thứ uy thế hùng mạnh như có như không tản ra xung quanh khiến cho Lôi Cương cảm thấy rất áp lực.
- Giao giới chỉ ra đây. Nếu không các ngươi biết rõ hậu quả.
Gã nam tử âm độc nhếch miệng cười để lộ hàm răng trắng bóng. Khí thể trên người y bùng nổ, bao phủ lấy Ly Hồn. Đối với Lôi Cương, sau khi để ý thanh Hư Kiếm của hắn, gã chẳng thèm để ý nữa. Một tên Cương Anh huyền cấp không đáng để cho y chú ý.
Cảm nhận khí thế của người đó, Ly Hồn biến sắc. Trong mắt y lóe lên một tia sáng rồi lập tức truyền âm:
- Tiền bối! Tại hạ giao giới chỉ cũng được. Nhưng hy vọng tiền bối có thể giúp tại hạ giết hắn. Nếu không, cho dù tại hạ có phải làm cho Đạo anh nổ tung cũng không giao giới chỉ ra. Tới lúc đó, chắc chắn tiền bối cũng chẳng có lợi.
Nam tử âm độc nghe thấy vậy liền nhìn Lôi Cương rồi lại nhìn Ly Hồn chằm chằm mà truyền âm, nói:
- Ngươi đang uy hiếp ta?
- Tại hạ không dám. Hoàn toàn là chuyện bất đắc dĩ mà thôi. - Ánh mắt Ly Hồn trở nên âm trầm. Muốn giải trừ được lời thề máu thì chỉ có một cách đó là làm cho Lôi Cương hồn bay phách lạc.
Nam tử âm độc hơi do dự. Thực ra, chỉ cần Ly Hồn và Lôi Cương giao giới chỉ mà không cần phải chém giết là tốt nhất. Tuy nhiên, mặc dù Ly Hồn chỉ có tu vi Kiếp Cương hoàng cấp nhưng nếu nổi điên lên thì bản thân mình cũng khó ngăn cản. Y lại nhìn về phía Lôi Cương, thấy hắn chỉ có tu vi Cương Anh huyền cấp liền truyền âm nói:
- Được! Hy vọng tới lúc đó ngươi sẽ giao ra. Nếu không... Hừ!
Gương mặt Lôi Cương tái mét nhìn người nam tử âm độc và Ly Hồn. Sự thay đổi trong mắt của người nam tử và việc Ly Hồn đứng yên cùng với ánh sáng từ thanh kiếm của gã càng lúc càng nhạt, Lôi Cương đều nhìn thấy hết. Trong mắt hắn lóe lên sát khí. Thần thức nhanh chóng chìm vào trong Nê Hoàn cung. Ly Hồn đang đứng trước chợt hét lên. Mặc dù Lôi Cương không thể xác định được Ly Hồn và người đó có âm mưu gì hay không nhưng hắn hiểu rằng Huyết Ngục là một nơi như thế nào. Vì vậy mà hắn cứ đề phòng trước.
- Ngươi định làm gì? - Ly Hồn tái mắt nhìn Lôi Cương chằm chằm mà quát lên. Nét mặt gã thể hiện một sự vô tội và khó hiểu.
- Tiền bối! Nếu người muốn giới chỉ thì ta có thể khống chế y giao giới chỉ cho người. - Lôi Cương nói với giọng lạnh lùng, ánh mắt thì nhìn người nam tử chằm chằm, chẳng thèm đê ý tới khuôn mặt trắng bệch của Ly Hồn.
- Ngươi...
Ly Hồn sôi máu, chỉ vào Lôi Cương mà không nói được nên lời. Ly Hồn không thể ngờ được rằng Lôi Cương lại phát hiện ra ý định của mình.
- A! Càng lúc càng thú vị. Nếu ta đoán không nhầm thì ngươi đã ký lời thề máu với hắn phải không?
Vẻ mặt người nam tử vui mừng, nhìn Ly Hồn mà nói.
- Nếu ngươi có ý định gì thì cho dù ta có chết cũng phải đưa ngươi chôn cùng. - Âm thanh của Lôi Cương vang lên trong đầu Ly Hồn khiến cho gã giật mình, trán chảy đầy mồ hôi còn nét mặt thì hết sức bất đắc dĩ.
- Một tên cường giả Kiếp Cương không ngờ lại ký lời thề máu với một tên Cương Anh. Đúng là chuyện hiếm thấy. - Nam tử âm độc nở nụ cười âm hiểm. Ánh mắt y nhìn Ly Hồn có chút đùa cợt. Điều đó khiến cho gương mặt của Ly Hồn tím bầm.
- Nhưng lão phu tình nguyện giết một tên tiểu tử Cương Anh chứ không muốn liều mạng với một cường giả Kiếp Cương. - Nam tử âm độc cười lạnh một tiếng. Y nhanh chóng di động, vung cây phủ khổng lồ bồ về phía Lôi Cương. Công kích quá mạnh giống như một con sóng thủy triều lao về phía Lôi Cương.
- Cùng giết y. Nếu không, trước khi ta chết cũng phải lôi ngươi theo. - Âm thanh của Lôi Cương vang lên trong đầu Ly Hồn.
Ly Hồn run người. Ánh sáng trên thanh linh kiếm tỏa ra rực rỡ, bắt buôc tấn công về phía người nam tử. Một ngọn lửa màu trẳng khổng lồ nhanh chóng vọt tới mục tiêu.
Nam tử âm độc hừ lạnh một tiếng, phát ra một cái lồng cương khí bao phủ toàn thân. Y như một bóng ma xuất hiện bên cạnh Lôi Cương, vung búa chém ngang người hắn. Sau khi người đó biết Lôi Cương và Ly Hồn ký lời thề máu liền tấn công hắn một cách mạnh mẽ. Y biết trước khi chết, chắc chắn Lôi Cương sẽ làm cho Ly Hồn phải chôn cùng. Bởi vậy mà y làm thế này cũng là một mũi tên trúng hai con chim. Ly Hồn đúng là một lão quái vật sống ngàn năm, nhìn thấy vậy liền hiểu được ngay dụng ý của người đó. Gã nhanh chóng phát ra những đạo công kích khủng bố về phía đối phương. Trong lòng lại thầm ân hận vì hành động của mình.
- Hừ! - Lôi Cương hừ lạnh một tiếng rồi biến mất. Khi hắn xuất hiện, trên người đã có một lớp vảy bao phủ toàn bộ. Mà lúc này, lớp vẩy đó có màu vàng đạm hơn trước, dường như đã tiến hóa. Lôi Cương cũng không ngờ được vào thời điểm nguy hiểm thế này mà lại còn có thể gọi được nó ra.
- A?
Nam tử âm độc bổ một búa vào khoảng không liền nhìn về phía Lôi Cương với ánh mắt ngạc nhiên và vui mừng. Y lại vung búa, đánh tan sự công kích của Ly Hồn. Ngay sau đó, ánh mắt của y sáng ngời, lên tiếng lộ rõ sự tham lam:
- Lân giáp? Không ngờ lại có lân giáp bản mệnh. Chẳng lẽ ngươi nuốt thú hạch mà có được thiên tính của linh thú?
Ly Hồn cũng không thể tin được mà nhìn về phía lớp lân giáp bao phủ trên người Lôi Cương.
- Tiểu tử! Ta không giết ngươi. Hơn nữa, ta cũng có thể giúp ngươi giết hắn. - Nam tử đó không hề công kích, ánh mắt nhìn bộ lân giáp của Lôi Cương như đang âu yếm một thứ gì đó. Ly Hồn biến sáng, vung kiếm lên mà quát:
- Hỏa trận.
Thanh kiếm đen đột nhiên hóa thành mười thanh kiếm bằng lửa. Không ngờ, trong tích tắc bố trí trên đầu người nam tử đó một cái trận pháp. Những ngọn lửa màu trắng ầm ầm bắn về phía người nam tử.
Làm sao mà Ly Hồn không biết được mình đang ở thế yếu. Chỉ sợ, điều đầu tiên mà người này muốn đó là giết mình.
Lôi Cương cười lạnh khi thấy lại có người coi trọng thân thể mình. Thanh Hư Kiếm trong tay hắn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, quát lên một tiếng trong lòng: "Khai Thiên! Thức thứ mười chín." Từ thanh Hư Kiếm tỏa ra một thứ lực lượng cuồng bạo về phía nam tử. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
- Hừ! - Nam tử hừ lạnh một tiếng. Hỏa trận do Ly Hồn bố trí bị cái lồng cương khí ngăn cản. Còn y thì hoàn toàn khinh thường đối với công kích của Lôi Cương. Mà lúc này, nam tử âm độc cũng không có ý định làm cho Lôi Cương bị thương. Y sợ sẽ phá hoại thân thể hoàn mỹ của hắn. Vì vậy mà cây búa lớn quay lại, đột nhiên đánh vào sau gáy của Ly Hồn. Ly Hồn biến sắc. Tu vi của nam tử đó cao hơn gã hai bộc. Vốn gã không phải là đối thủ vậy mà lúc này y lại quyết định giết gã thì làm sao mà Ly Hồn có thể ngăn cản? Ly Hồn gần như móc hết tất cả linh khí bảo mệnh của mình, ngăn cản một đòn cực mạnh của người nam tử.
Lôi Cương lẳng lặng đứng trên không trung, nhìn hai người đang chém giết bên dưới. Hắn suy nghĩ nếu lúc này, Ly Hồn bị nam tử đó giết chết thì chắc chắn bản thân hắn sẽ phải chịu sự uy hiếp. Cho dù bây giờ, người đó không làm hắn bị thương nhưng có lẽ sau này sẽ nhốt hắn lại cho tới khi đoạt được thân thể mới thôi.
Lôi Cương nảy ra ý định trốn nhưng với những hiểu biết cơ bản về Huyết Ngục, hắn hiểu rằng, cho dù có thể qua được một kiếp này nhưng sau đó thì sao? Chỉ sợ lại càng có thêm nhiều người khác tới dòm ngó thân thể của hắn. Còn bây giờ, hắn lại cần có Ly Hồn đưa hắn vào trong thôn để nâng cao thực lực. Ngay lập tức, Lôi Cương gia nhập vào cuộc chiến của hai người.