Thể Tôn

Chương 111: Lê gia trận pháp



"A, lão Lý, đây là ai vậy?" lão Lý già rồi, nên làm sao có con được, vì vậy mà lão Lê mới ngạc nhiên nghi ngờ nói.

"Ha ha, đây là Tiểu Cương, là một thành viên mới của thôn Thanh Thạch chúng ta." Lý lão nhìn vừa nhìn quanh cửa hàng vừa nói.

"A?" Lão Lê nhìn chằm chằm vào Lôi Cương rồi mỉm cười gật đầu.

Lôi Cương cũng gật đầu, mỉm cười nói: "Xin được ra mắt Lê lão gia"

"Ha ha, tiểu tử nhìn xem ưng ý vật gì, cứ nói 1 tiếng". lão Lê cũng cười nói hết sức ôn hoà.

Lôi Cương do dự một chút rồi mới nói: "Lê lão, tiểu Cương không biết ngôi nhà này là do ai xây dựng vậy a?"

Lão Lê nghi hoặc nhìn Lôi Cương và nói: "Thanh Thạch trấn có lịch sử đã rất lâu đời rồi, nơi này chính là toà nhà của tổ tiên ông cha ta, làm sao vậy?" lão Lý sau khi nghe thấy cũng quay đầu lại nhìn về phía Lôi Cương một cách khó hiểu.

Lôi Cương hiểu ý cười nói: "Không có gì, chỉ là cảm giác rằng gian nhà này khá là kỳ lạ!"

"A?" Ánh mắt Lê lão sáng ngời nhìn Lôi Cương vài lần, tay khẽ động đậy, buộc chặt cái thứ lão vùa xem vào trong tuy. Tuy rằng rất nhanh, nhưng vẫn không qua khỏi đôi mắt của Lôi Cương.

Lôi Cương cũng không muốn vạch trần, quay qua nhìn quanh, thì thấy không có đồ vật gì quá quý giá, chẳng qua chỉ là cửa tiệm hạng bình thường. Điều duy nhất khiến cho Lôi Cương hiếu kỳ là không hiểu Lê lão thu vào thứ gì đó, bởi vì Lôi Cương nhìn thấy Lê lão buộc chặt cái kia chính là một cái da thú, hơn nữa phía trên nhìn lại thấy có chút quen thuộc, nên làm cho Lôi Cương kinh ngạc mãi. Lôi Cương nhìn mắt lão Lê biết không nên nói chuyện ở đây lúc này.

Lôi Cương chọn bừa một đồ vật xung quanh, cảm tạ một cái liền cùng lão Lý đi ra.

Thấy lão Lý bước vào phía sau tiểu viện, Lôi Cương liền quay lại tiệm đồ cổ Lê Gia thêm 1 lần nữa. Lúc này có vài nam nữ thanh niên ăn mặc lộng lẫy đang hào hứng đánh giá đồ ở bên trong, Lôi Cương quyết ở ngoài chờ, đợi sau khi mấy thanh niên kia mua được thứ gì đó, thích thú đi ra, Lôi Cương nhìn quanh rồi tiến vào.

"A, Tiểu Cương, sao thế?" Vẻ mặt lão Lê vô cùng kinh ngạc nhìn Lôi Cương, đôi mắt loé lên một tia cảnh giác.

Lôi Cương nhìn mắt Lê lão, nói thẳng: "lão Lê, tôi có một đồ vật định nhờ lão xem qua một chút!"

Lão Lê không khỏi hào hứng, còn một chút đề phòng cũng tiêu tan. Lôi Cương lôi ra một miếng da thú. Lê lão biến sắc, hai mắt ánh lên vẻ kinh hãi, sau đó nhìn thấy hình dạng miếng da thú trong tay Lôi Cương, thân hình không lấy gì làm cường tráng của Lê lão khẽ run rẩy. Lê lão cũng không dám trực tiếp cầm lấy, đưa mắt nhìn ra ngoài, thấp giọng nói: "Theo ta vào trong nói chuyện!"

Phòng bên trong của cửa hiệu là một căn phòng nhỏ mang phong cách cổ xưa, Lê lão cúi đầu đánh giá cẩn thận khối da thú của Lôi Cương, khuôn mặt phớt hồng nay đã trở nên đỏ rực, vẻ mặt thực sự kích động, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Cương nói: "Tiểu Cương, ngươi nói cái này giá bao nhiêu?"

Lôi Cương cười mà không nói, hai mắt nhìn chằm chằm Lê lão.

Hai má Lê lão đang đỏ rực vì kích động từ từ biến mất. Lão thở dài nói: "Tiểu Cương, nếu như ta đoán không sai, ngươi hẳn là người có tu luyện đúng không?"

Lôi Cương gật đầu khi nghe thấy câu này của Lê Lão.

Nhìn thấy sự thừa nhận trên mặt Lôi Cương, khuôn mặt Lê lão hiện lên một vẻ ngưỡng mộ, chợt thở dài nói: "Lê gia ta ngày trước cũng từng là một gia tộc tu luyện nhưng sau này bị suy tàn. Thế cho nên hiện tại ta cũng chỉ mưu sinh bằng nghề buôn bán mấy đồ lặt vặt bình thường này thôi."

"Trước ngươi đến cửa hàng ta có chút nghi hoặc đúng không? Ha ha, kỳ thực tụ linh trận này là ta tự mình bố trí, Lê gia ta trên Trung Xu giới đã từng đỉnh đỉnh nổi danh là đại gia tộc trận pháp". Lê lão chậm rãi tự thuật, sau khi biết rõ Lôi Cương đúng là người tu luyện, Lê lão cũng không muốn giấu diếm cái gì. Dù sao, tuy rằng Lê gia nay đã xuống dốc, thế nhưng đối với những người tu luyện thì cũng biết tiếng Lê gia.

Vẻ mặt Lôi Cương run lên khi nghe thấy mấy chứ đại gia tộc về trận pháp? Trước đây cơ bản Lôi Cương là chưa từng nghe qua cái gì là trận pháp. Hơi suy tư một lúc, Lôi Cương nghĩ tới tụ linh trận của cửa hàng, không cần linh thạch bố trí mà vẫn thành? trong lòng Lôi Cương cảm thấy xúc động.

"Lê gia ta cũng từng có những sự tích rất huy hoàng. Ha ha, thôi được không nói tới cũng được, không đề cập tới cũng được." Lê lão bất đắc dĩ thở dài, sự dẻo dai của lão lúc trước tới lúc này trông cũng phảng phất ít nhiều nét già nua.

"Ngươi cũng biết cái da thú này là vật gì sao?" Lê lão sau khi bình tâm trở lại, hai mắt rực cháy nhìn chằm chằm vào Lôi Cương, thấp giọng nói.

Lôi Cương lắc đầu nói: "Chỉ do ta vô tình có được, vì thấy lão có vật giống giống như vậy, cho nên mới hiếu kỳ quay trở lại đây!"

Khối gia thú này chính là thứ mà hắn lấy ra được từ hang động của thú vương ởTiểu Thập Vạn Đại Sơn , trước đây cũng không biết là vật gì, vẫn cất giữ trong người, mãi đến khi tới cửa hàng của lão mới nhớ ra.

"Lê gia nhà ta lúc trước huy hoàng là thế lại bị thiệt hại nghiêm trọng, chưa gượng dậy nổi, từ đó sa sút đến nay. Những thành quả trận pháp của các bậc tiền bối Lê gia ta cũng bị người ngoài chiếm đoạt, Tụ Linh Trận chẳng qua chỉ là thế trận cơ bản nhất của Lê gia ta khi đó. Các bậc tiền nhân sau khi bị thương nặng liền mang toàn bộ những nghiên cứu về trận pháp Lê gia cất giấu đi, mong muốn sau này hậu bối sẽ tìm ra. Họ đã ghi chép lại trên mẩu da thú chính xác vị trí cất giấu, đó chính là miếng da thú này đây, với hy vọng rằng hậu duệ một ngày kia có thể lần nữa phát triển. Đáng tiếc là ta đã phụ mất hy vọng của tổ tiên rồi à." Giọng Lê lão lạc đi. Sau đó lôi từ trong túi vải trong người ra một miếng da thú, cùng với miếng da thú của Lôi Cương để cùng một chỗ. Quả thật trên miếng da thú viết chi chít các văn tự cổ, mà trong đó làm người ta hết sức chú ý đến hình một ngọn núi.

Khuôn mặt Lôi Cương có chút cảm động, hai mắt nhìn chằm chằm Lê lão mà nói: "lão Lê, tại sao lại nói cho ta biết toàn bộ chuyện này? Lão có thể kiếm cớ lấy miếng đa thú này đi, tự mình đi tìm, may ra có thể tìm được, từ đó phát triển Lê gia nhà lão chứ?"

Hai mắt lão Lê sáng ngời vừa thêm phần u ám, nói với giọng già nua: "Nếu như ta còn trẻ như ngươi, biết đâu sẽ làm như vậy. Nhưng ta đã tám mươi tuổi rồi, già rồi, các khớp xương cũng giòn lắm, đứng không cũng còn lắc lư nghiêng ngả. Với lại nơi mai táng tổ tiên là chỗ xa xôi, ta không thể đến đó rồi. Chẳng bằng nói ngươi, để ngươi đi tìm, một ngày kia hoàn toàn có hy vọng lại lần nữa có thể phát triển trận pháp Lê gia. Có như thế ta mới dám gặp liệt tổ liệt tông!" Sau khi nói xong, tấm lưng đang thẳng của lão chợt còng xuống

Lôi Cương trong lòng hơi do dự, đánh giá vẻ mặt của lão Lê, phát hiện ra lão nói hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng, lại thay đổi ý nghĩ, thấp giọng nói: "lão Lê cũng biết ta là người tu luyện, trận pháp đối với ta cũng chẳng có tác dụng gì à!"

Khuôn mặt lão Lê cứng đờ, sắc mặt hiện lên vẻ giận dữ, quát khẽ: "ngươi có biết Lê gia ta nghiên cứu sâu về trận pháp là bao nhiêu năm rồi không? Trước không phải ngươi nghi ngờ vì sao ta bố trí đích tụ linh trận cũng không cần linh thạch, mà chỉ cần những tảng đá bình thường ư?"

Bị lão Lê vạch trần, Lôi Cương trong lòng cũng trùng xuống nhưng trên mặt thì vẫn bình tĩnh như cũ, gật đầu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

" Lúc đó bao nhiêu người tới hỏi trận pháp Lê gia nhà ta, các đại môn phái đều phải kính cẩn tới tìm các bậc tiền bối nhà ta để nhờ bố trí trận pháp cho tông môn, chính lúc đó chưởng môn phái Ma Luyện tự mình tìm tới cửa, các tiền bối trong nhà ta mới bắt đầu tiến hành sắp xếp tông môn đại trận. Ngươi không thể tưởng tượng ra trận pháp Lê gia ta hùng mạnh thế nào ư? Ôi chao, thật là tiếc a, tất cả đều là chuyện đã cũ rồi!" Lão Lê quát lên, thế nhưng đến cuối cùng nét mặt vẫn không giấu được sự mất mát và cô đơn. Một gia tộc đang mạnh mẽ mà phải xuống dốc, cho dù ai cũng không chấp nhận được a.

Lôi Cương cảm thấy rung động, khi nghe thấy chưởng phái Ma luyện tự mình tìm tới? Vậy đã đủ để chứng tỏ Lê gia trước kia huy hoàng xán lạn cỡ nào, chợt, Lôi Cương thấp giọng nói: "lão Lê, đúng là ta không biết gì rồi."

"Ôi chao, quên đi, đó cũng là chuyện đã lâu rồi, không trách ngươi được. Ngươi chờ ta mấy ngày, đợi ta nghiên cứu xem miếng da thú này ghi tên chỗ đó là chỗ nào rồi tới tìm ta nhá!" lão Lê thở dài nói.

Lôi Cương trong lòng ngập ngừng, thế nhưng thấy vẻ mặt lão Lê rất cô đơn, nghĩ trong lòng giờ nói gì cũng không hay, nên đành xin cáo lui ra về.

Sau đó, vài ngày Lôi Cương lại đi qua hàng đồ cổ. Thấy lão Lê vẫn đang tìm hiểu, còn một chút lo lắng cuối cùng của Lôi Cương cũng biến mất.

Thời gian trôi đi, chớp mắt mà đã trôi qua một tháng. Lôi Cương ngoaị trừ tu luyện, xem công việc lão Lê tiến triển như thế nào, còn lại là sống cùng lão Lý. Tình cảm của hai vợ chồng lão Lý làm cho Lôi Cương cảm thấy ấm áp. Điều làm cho Lôi Cương vui mừng chính là, một tháng ẩn dật, không thấy Phái Cương Chân tìm tới. Dù sao Lôi Cương giấu mình như người thường dân, mà phái Cương Chân không thể đến từng nhà tìm cả người chết được. Về phần lời nói của lão Lê về bảo tàng trận pháp, thực ra trong lòng Lôi Cương cũng không có quá nhiều ham muốn. Nhưng nếu đã gặp sự việc thế này, nhưng Lôi Cương cũng sẽ không bỏ qua.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv