Đại hoàn đan không hổ là đan dược trung phẩm cấp ba, đối với cơ thể bị thương, nó nhanh chóng trị hết một cách kinh ngạc. Mấy vết thương đầy máu bị gã trung niên đánh, dùng dược hiệu đại hoàn đan lại có hiệu quả ngay, tình trạng vết thương khỏi hẳn. Sau khi cương khí hồi phục sung mãn, Lôi Cương thu Tụ Linh trận, vận hành ẩn tức thuật, mau chóng chạy trốn cách xa nơi này. Có lẽ phải rời khỏi Cương Châu.
Bây giờ, Lôi Cương không còn như trước đây. Trải qua sự giả dối, giết chóc trong vùng đất Cấm Cương, sự cảnh giác của Lôi Cương đã tăng lên rất nhiều. Lôi Cương biết cái mạng của mình chỉ có một. Càng nhìn nhiều người tu luyện bị chết, Lôi Cương càng cảm nhận được sinh mạng của con người yếu ớt tới mức độ nào. Cho dù là người tu luyện cũng không ngoại lệ. Nếu gặp phải một người tu luyện có tu vi cao hơn thì cũng chỉ có một con đường chết.
Đúng như dự đoán, sau khi Lôi Cương rời đi được nửa khắc, thì gã trung niên xuất hiện tại vách núi. Sau khi quan sát bốn phía xung quanh, y lẩm bẩm nói:
- Rõ ràng cảm nhận được hơi thở của hắn ở nơi này, vậy mà sao hắn lại không có ở đây?
Trên khuôn mặt y đầy vẻ tức giận, bị Lôi Cương chém đứt cánh tay, đối với y đúng là điều sỉ nhục. Lúc này y nóng lòng mang Lôi Cương ra cho năm ngựa phanh thây.
Y hề bỏ cuộc, lại lao điên cuồng về phía trước. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Lúc này, hư kiếm trên lưng Lôi Cương dính đầy mồ hôi, chiếc áo choàng đen gần như bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp. Lôi Cương thở hổn hển nhưng vẫn sử dụng ẩn tức thuật, chỉ dựa vào sức mạnh của thân thể để mang hư kiếm trên lưng chạy trốn. Điều khiến cho Lôi Cương vui vẻ chính là làm như thế này hiệu quả của việc khổ luyện so với tĩnh tọa tốt hơn nhiều. Lôi Cương cảm nhận được trong cơ thể mình một phần dẻo dai, sức mạnh và mức độ nhanh nhẹn đều tăng lên.
Lôi Cương đã chạy trốn đến biên giới Cương Châu rồi, nhưng việc truy sát của phái Cương Châu vẫn không hề buông lơi. Sau khi hơi bình phục, Lôi Cương liền tìm một chỗ ẩn nấp để bắt đầu tu luyện. Lúc trước, Lôi Cương bị gã trung niên ép buộc nên đã tu luyện thành công chiêu thức khai thiên thứ mười sáu, nhờ vậy mà lớp màng ngăn cản cũng tự động được khai thông.
Bốn cuốn sắt lơ lửng trước mặt, Lôi Cương cẩn thận nhìn chằm chằm bốn cuốn sắt. Trong đầu hắn nhớ lại lời người đàn ông đã nói trong thời gian diễn ra ở đại hội giao lưu.
- Khai thiên, là do ta quan sát diễn biến thời kỳ hỗn độn mà thành, từng chiêu, từng thức, từng bước một cho tới cuối khiến cho ngũ hành trong trời đất đều tụ tập
Lôi Cương không biết thân phận người sáng tạo ra Khai Thiên, nhưng Lôi Cương hiểu, người này có lẽ đã đạt tới đỉnh của việc tu luyện rồi. Mình có được Khai Thiên, đã là cơ duyên lớn lắm rồi. Sau đó người đó còn nói, từ chiêu thức thứ mười sáu, trên mỗi viên Hắc Huyền nguyên thạch đều có ý cảnh của y.
Ý cảnh là cái gì? Lôi Cương trầm tư, lần đầu tiên hắn nghe thấy những từ đấy. Sau khi khẽ nhíu mày, Lôi Cương bắt chéo chân, ngồi xuống, tĩnh tâm tập trung suy nghĩ, dùng thần thức từ từ tiếp cận cuốn sắt.
- Ầm…
Lôi Cương chỉ có cảm giác đầu óc mình nổ tung, rồi hắn đã thấy mình đang ở trong một không gian tối đen như mực.
- Ngươi đến rồi.
Trong không gian tối đen bỗng nhiên có một tiếng nói ấm áp vang lên. Từ trong bóng tối từ từ hiện ra một đạo ánh sánh, một người đàn ông không rõ hình dáng từ xa đi tới. Lôi Cương vô cùng khiếp sợ, bởi đó chính là gã đàn ông này. Mỗi khi gã đi, từng bước đều làm cho trời đất rung chuyển. Cuối cùng gã đàn ông cũng đi đến trước mặt cách Lôi Cương mười trượng. Trời đất xung quanh chẳng khác gì bên ngoài. Lôi Cương cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh. Phải biết rằng, trong không gian, trời đất cứ tự nhiên xuất hiện theo mỗi bước chân của người đàn ông đó.
- Ngươi đã ngộ được chiêu thức khai thiên thứ mười sáu rồi, như vậy là tốt lắm, tiếp theo cảm thụ chiêu thức ý niệm đi. Ngươi nên ghi nhớ, trên mỗi khối đá đen, đều có ý niệm của ta, người đạt được toàn bộ khối đá đen phía sau mới có thể chính thức lĩnh hội được Khai thiên. Cảm thụ tốt đi. Lần trước cũng may là ý niệm bốn khối đá đen cứu ngươi, nhưng nó cũng đã hao sức đi nhiều rồi, hãy lĩnh hội tốt bốn khối đá đen này cùng ý niệm.
Giọng nói người đàn ông vang vọng trong không trung, nhưng khuôn mặt lại rất mờ nhạt, căn bản là Lôi Cương không thấy rõ.
- Trời có Âm Dương Ngũ Hành hóa thành vạn vật! Âm là không, dương là sấm chớp kết hợp lại rồi thoát ra Ngũ hành, tám mươi thức của Khai thiên hàm chứa nghĩa Ngũ hành, đủ để khai thiên tích địa. Lúc này, tu vi của ngươi vẫn không đủ để lĩnh hội áo nghĩa Ngũ hành, nên cảm thụ ý cảnh trước. Chiêu thức khai thiên thứ mười bảy có thể bỏ qua, chủ yếu là ý cảnh của ta, tiếp đó phải tự ngươi đi qua ý cảnh của ta, việc lĩnh ngộ ý cảnh là của ngươi. Nhưng ngươi phải cải thiện sức khỏe của mình, thì thật sự mới có thể tu luyện thành công khai thiên.
Cùng với giọng nói của người đàn ông, trời đất lại tối đen, nhưng không ngừng diễn hóa, như thể đang trình bày đạo lý vậy.
Trong lúc đó, Lôi Cương bình tâm cảm thụ được trời đất biến đổi và việc trình bày ý cảnh của gã đàn ông, hắn từ từ nhắm hai mắt lại.
Lúc này gã đàn ông trung niên vô cùng căm tức, tên tiểu tử này như thể đang đùa giỡn mình. Mỗi lần mình cảm thụ được hắn, nhưng khi đến vị trí đó thì lại không có dấu vết nào. Chẳng lẽ hắn giấu kín hơi thở của mình? Hay là tu vi của hắn cao hơn so với mình? Nhưng ý thứ hai này liễn bị y bác bỏ, nếu mà tu vi của hắn cao hơn mình, sao hắn phải chạy trốn? Nhưng mà ý thứ nhất, giấu hơi thở của chính mình, chỉ có bậc cường giả cương anh như mình mới có thể làm được. Hơn nữa, lúc này, hình như hắn đã biến mất rồi.
Đột nhiên thần sắc gã đàn ông trung niên biến đổi, y nhe răng cười, toàn thân như thể bắn về phía trước.
- A, hơi thởi của tiểu tử lại vừa biến mất?
Cơ thể người đàn ông trung niên lơ lửng trên một ngọn núi cao. Y nhìn xuống khe sâu phía dưới, ngạc nhiên nói. Trong lòng y hơi sốt ruột và tức giận. Y ngồi xuống phân tán thần thức cảm thụ hơi thở của Lôi Cương.
Chậm rãi mở hai mắt, gã đàng ông trung niên kinh ngạc nhìn xuống dưới khe sâu, không hiểu vì sao, y cảm nhận được có đe dọa từ khe sâu này. Sau khi suy tư, y chậm rãi bay xuống dưới.
Khi đến mặt đất, gã đàng ông trung niên kinh ngạc quan sát bốn phía, muốn tìm xem mối đe dọa mình cảm thụ được là gì. Cuối cùng hai mắt y sáng lên, nhe răng cười nhìn Lôi Cương đang xếp bằng ở cây đại thụ phía dưới.
- Tốt lắm, tiểu tử, giờ mà vẫn còn tu luyện. Khặc khắc. Thế thì người hãy tu luyện mãi mãi đi!
Truy đuổi gần một tháng, cuối cùng, tìm được Lôi Cương khiến cho cơn căm phẫn trong lòng y, nhanh chóng bùng lên. Y âm thầm đi đến chỗ Lôi Cương.
- Không đúng!
Gã đàng ông trung niên đang bước chợt dừng lại, ngạc nhiên nhìn xung quay, không hiểu sao trong lòng lại có dự cảm không tốt. Y cảnh giác nhìn bốn phía, nhưng cũng không có gì bất thường xuất hiện, vì vậy y mới lại tiếp tục đi đến chỗ Lôi Cương. Mỗi bước đi y đều dừng lại, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng, y khẽ lẩm bẩm:
- Rốt cuộc là cái gì?
Y lắc đầu, muốn bỏ đi dự cảm không tốt trong lòng kia, y rút linh kiếm, loáng một cái đã tới chỗ Lôi Cương.
- A!
Sắc mắt gã đàn ông trung niên biến đổi lớn, linh kiếm sắp đâm về phía Lôi Cương, vậy mà cơ thể y lại đột ngột bị giữ chặt trên không trung. Gã đàn ông trung niên kinh sợ, tất cả không gian dường như có một sức mạnh vô hình nào đó giữ chặt lấy y.
- Tên tiểu tử này, rốt cuộc lại làm cái gì nữa?
Vẻ mặt gã đàn ông trung niên không ngừng biến đổi, nhìn Lôi Cương chằm chằm. Cơ thể y ở trên không trung, nhưng lại không thể nhúc nhích được.
Lúc này Lôi Cương vẫn chìm vào trong ý cảnh. Bốn cuốn sắt này vừa đúng từ chiêu thức khai thiên thứ mười bảy đến chiêu thức khai thiên thứ hai mươi, vừa lúc chúng liên hợp lại làm cho Lôi Cương lĩnh hội được bốn chiêu thức.
Bóng dáng vị tiền bối ban nãy từ từ hiện ra trong đầu Lôi Cương, không ngừng công kích, hạ một kích xuống, cực kỳ đơn giản, thế nhưng lại khiến cho Lôi Cương ngạc nhiên mãi. Bởi vì cuối cùng Lôi Cương cảm giác một nhát kiếm chém xuống như ẩn chứa cái gì đó. Bỗng nhiên, Lôi Cương biến sắc, chợt nghĩ tới lần Thiên Lôi đánh Hỏa Hiết và sấm sét trong không trung. Mặc dù cả hai đều là vì lôi, nhưng Lôi Cương cũng cho rằng, tuy Thiên Lôi đánh vào Hỏa Hiết một lực lớn nhưng dù sao cũng vẫn thiếu một cái gì đó như thể không có linh hồn.
- Đúng! Linh hồn, lẽ nào… Theo như lời vị tiền bối này, ý cảnh là linh hồn sao?
Lôi Cương cảm giác mình càng suy nghĩ càng mơ hồ, đầu đầy sương mù, điều gì đó đoán mãi không ra.
- Ha ha! Tiểu tử! Người phải hiểu ý cảnh trước, mới có thể ngộ được áo nghĩa, có thể hiểu thấu áo nghĩa đến tận cùng mới có được long lực. Mỗi một loại đều có một ý cảnh. Trên ý cảnh là áo nghĩa. Trên áo nghĩa lại là long lực hùng mạnh của thời kỳ hỗn độn. Còn trên long lực thì không ai đạt được. Tiểu tử, nhớ kỹ, đừng cố lý giải ý cảnh, cảm giác này thực ra rất bé. Tu luyện tốt đi. Con đường của ngươi thực sự vẫn còn rất dài, rất dài.
Trong đầu Lôi Cương văng vẳng âm thanh của vị tiền bối nọ.
Lôi Cương tỉnh táo, không cố lý giải ý cảnh nữa.
Dần dần, cuối cùng Lôi Cương cũng hiểu được ý cảnh tinh xảo kia, hắn từ từ mở hai mắt ra.
Bỗng nhiên, Lôi Cương biến sắc, nhìn như có linh kiếm đâm tới nhãn cầu của mình. Toàn thân hắn vội vã lùi lại, lạnh lùng nhìn Ý Xế từ trên không trung rơi xuống.