Khi Vạn Cẩn Phàm tỉnh lại, thấy Trúc Hạ còn canh giữ ở mép giường nhìn nàng, vẻ mặt của hắn lo lắng sốt ruột.
"Làm sao lại không ngủ? Trời sáng ngươi còn phải đi luyện công, nếu là tinh lực không tốt sẽ ra sai, lại bị nàng ta đánh đập." Vạn Cẩn Phàm suy yếu kéo tay hắn, cảm động với việc hắn đối xử rất tốt với mình, không có chút điều kiện nào.
"Ta không sợ bị đánh." Trúc Hạ vẫn chưa thích ứng với việc thân cận cùng Vạn Cẩn Phàm như vậy, tuy nói hai người cũng có chút thời gian cùng chung chăn gối, nhưng là chỉ cần tiếp xúc thân mật một chút sẽ khiến hắn không biết theo ai.
"Thật khờ." Vạn Cẩn Phàm đem tay đang muốn lui về của hắn cầm chặt chút, nói: "Ta không có việc gì. Nhanh chóng lên giường ngủ đi, bất cứ lúc nào chúng ta cũng phải bảo tồn tốt thực lực."
Trúc Hạ nhìn sự kiên định trong mắt nàng, biết là không thể từ chối, chỉ phải cởi áo ngoài lên giường, cẩn thận nằm ở bên cạnh nàng, giúp Vạn Cẩn Phàm dịch tốt chăn sau lưng.
Vạn Cẩn Phàm nhìn hai mắt lo lắng của Trúc Hạ, nhàn nhạt cười cười, nàng nghĩ, ở thời điểm nàng thống khổ cùng tuyệt vọng nhất, có thể có một người như vậy luôn ở bên cạnh nàng, quả thật nàng là một người hạnh phúc.
Trúc Hạ bị nàng cười đến ngượng ngùng, vội vàng cúi đầu.
Vạn Cẩn Phàm nhẹ nhàng phất sợi tóc tán loạn trên trán Trúc Hạ xuống, nói: "Trúc Hạ, nếu ngày nào đó ta biến thành ma quỷ giết người trong miệng mỗi người, ngươi còn muốn đi theo ta hay không?"
Trúc Hạ cảm thấy cái trán của mình đang nóng lên, đối với Vạn Cẩn Phàm nói, xưa nay hắn nghe theo, ngay cả chính hắn cũng không biết là vì sao: "Muốn."
"Vậy.. Nếu có một ngày dáng vẻ của ta biến thành khó coi, trở nên người không giống người, quỷ không giống quỷ, ngươi còn có theo ta hay không?" Vạn Cẩn Phàm nghĩ đến, nàng bắt đầu rất để ý Trúc Hạ.
"Muốn." Trúc Hạ nói xong, liền hỏi nói: "Tiểu thư, có phải xảy ra chuyện gì hay không, vì sao ngươi phải biến thành dáng vẻ, còn.. Còn.."
"Trúc Hạ, nếu có một ngày ta làm sự việc thiên lí bất dung (*), ngươi còn có theo ta hay không?" Vạn Cẩn Phàm cảm thấy nàng có thể cảm ơn trời cao, chỉ cần hai điều trở nên, là một người bình thường cũng sẽ không ở lại bên cạnh nàng.
(*) Thiên lý bất dung: Chỉ việc làm mà đạo trời không thể bao dung, tha thứ cho được.
"Ta không biết tiểu thư muốn làm cái gì, nhưng là ta không muốn tiểu thư chịu khổ." Trúc Hạ nghĩ nghĩ, ngẩng đầu kiên định nói với Vạn Cẩn Phàm: "Trong lòng tiểu thư nhất định có rất nhiều nỗi khổ, nếu người khác cảm thấy ngươi thiên lí bất dung, Trúc Hạ nguyện ý cùng nhau không tha thứ cho thiên hạ với người."
"Đúng vậy.. Thiên hạ này cũng không tha thứ ta, ta hà tất phải bao dung thiên hạ này." Vạn Cẩn Phàm bi thương tự giễu bản thân, ôm đầu Trúc Hạ vào trong ngực: "Về sau ta làm bất kỳ cái gì, chỉ cần ngươi tha thứ cho ta là được, Trúc Hạ, đừng rời khỏi ta."
"Trúc Hạ không rời khỏi tiểu thư." Đôi tay Trúc Hạ bắt lấy vạt áo của Vạn Cẩn Phàm, như là cảm nhận được bi thương cùng tuyệt vọng trong lòng nàng, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
"Trúc Hạ.." Vạn Cẩn Phàm nâng đầu của hắn lên, nghiêm túc hỏi: "Ngươi nói với ta, chẳng sợ về sau xuống địa ngục chịu cực hình đau khổ, ngươi cũng đối với ta không rời không bỏ. Ngươi nói đi, nói là không rời không bỏ ta đi."
Trúc Hạ bị Vạn Cẩn Phàm điên cuồng như vậy dọa sợ tới mức không nhẹ, nhưng vẫn gật đầu nói: "Không rời không bỏ."
Vạn Cẩn Phàm cũng không biết là nên khóc hay nên cười, rõ ràng ngoài miệng muốn cười, chính là nước mắt lại không chịu khống chế rơi xuống, làm cho Trúc Hạ cho rằng là nàng bị bệnh gì, vội vàng hỏi: "Tiểu thư, tiểu thư, ngươi nơi nào không thoải mái sao?"
"Ha hả.." Nước mắt làm nhòe đi đôi mắt củaVạn Cẩn Phàm, nàng cảm thấy tay Trúc Hạ ở trên mặt nàng lau qua lau lại, tầm nhìn của nàng sẽ rõ ràng và mờ đi một lúc, nhìn cái mặt đối diện có lẽ ngay cả thanh tú cũng không tính này, nàng thật sự thích. Vừa dốt lại ngốc, thế nhưng rất kiên cường, rất cố chấp, như vậy là đủ rồi. Chỉ cần dốt với Vạn Cẩn Phàm nàng, chỉ cần ngốc với Vạn Cẩn Phàm nàng, chỉ cố chấp với Vạn Cẩn Phàm nàng thì cái gì cũng đều đủ rồi.
"Tiểu thư, ngươi đừng làm ta sợ." Đôi tay run rẩy của Trúc Hạ tràn đầy nước mắt Vạn Cẩn Phàm, hắn không biết là sự việc gì làm Vạn Cẩn Phàm thương tâm như vậy, hắn hy vọng nàng khỏe mạnh vui sướng.
"Làm sao lại ngu như vậy.." Một bàn tay của Vạn Cẩn Phàm bắt lấy cổ tay Trúc Hạ, một bàn tay chế trụ cái ót của hắn, cúi đầu hôn xuống.
Trúc Hạ hoảng sợ trừng lớn đôi mắt, nhìn gương mặt phóng đại của Vạn Cẩn Phàm, ngay cả thở cũng không dám thở. Trong miệng có chứa hương vị mặn mặn, hắn biết đó là nước mắt của Vạn Cẩn Phàm, còn có một cỗ mùi hương của hoa hải đường, quanh quẩn ở trong hơi thở, thẳng tắp chui vào trong lòng, làm hắn đột nhiên có chút say mê.
Vạn Cẩn Phàm ngẩng đầu nhìn bộ dáng ngốc nghếch kia của hắn một cảm giác dịu dàng trào dâng trong lòng, đem hắn ôm vào trong ngực, nói: "Chỉ cần sau này ngươi đều ở bên người ta, cho dù là ngũ hành cực hình ta cũng không sợ, đời này, cho dù là để tiếng xấu muôn đời, cũng đều không sao cả."
"Về sau tiểu thư sẽ rất tốt, chuyện gì đều không làm khó được tiểu thư." Trên mặt Trúc Hạ là một mảnh đỏ ửng, hắn nghĩ là hắn có thể hy vọng xa vời.
* * *
Trúc Hạ không nghĩ tới tất cả những gì hắn học là dùng để ám sát giết người.
Hữu hộ pháp Nại Hầm ngồi ở một bên phía trên cự thạch, mặt không chút thay đổi nhìn đệ tử phía dưới tàn sát lẫn nhau, mùi máu tươi tràn ngập khiến nàng hưng phấn.
Lần đầu tiên Trúc Hạ tới nơi huyết luyện này, lập tức đã bị sợ tới mức chết khiếp. Việc này.. Việc này.. So với bãi tha ma còn khiến người ta ghê tởm hơn. Toàn bộ phòng ngay cả trần nhà cũng tẩm đầy huyết sắc, màu sắc đỏ sậm kiêu ngạo khiến người ta chấn động, kia phải giết bao nhiêu người mới có thể đem trần nhà nhuộm thành thâm hồng như vậy.
Rất nhiều người còn chưa chết hẳn, thống khổ nằm rạp xuống trên mặt đất, chân tay run rẩy, toàn thân máu chảy đầm đìa, giống như mới bò từ một cái huyết trì hung hiểm ra đây. Một ít người còn có chân tay lành lặn còn có thể đứng, trong tay đều cầm vũ khí sắc bén, toàn thân tản ra hơi thở khát máu điên cuồng.
Nại Hầm ném cho Trúc Hạ một thanh chủy thủ, nhàn nhạt nói: "Đi thôi, chỉ có sống sót mới có thể trở thành đệ tử chân chính của ta."
Trúc Hạ từ trên mặt đất tích máu loãng sâu nửa tấc lấy ra một thanh chủy thủ, toàn bộ tay cùng chủy thủ lập tức lây nhiễm máu tanh.