Trúc Hạ dường như nhìn thấy một ngôi sao chói lọi trong đêm đen đủi này, Vạn Cẩn Phàm dùng đôi mắt sáng đến trong suốt của nàng gắt gao nhìn hắn, có loại xúc động nghĩa vô phản cố (*) từ trong lòng hắn bừng lên, kiên định gật đầu, thấy chết không sờn.
(*) Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không được chùn bước
Vạn Cẩn Phàm dùng sức ôm hắn một chút, sau đó năm ngón tay nắm chặt tay hắn, nói: "Không cần buông tay ta ra." Nói xong dùng lực đem Trúc Hạ kéo mạnh thả người nhảy vào trong nước sông mãnh liệt.
Nước sông vẫn rít gào như cũ, thuyền nương ở đuôi thuyền còn đang ra sức chèo lái. Tuy rằng nàng chán ghét loại thời tiết hỏng bét này, nhưng là khách đi thuyền cho không ít, chỉ là đôi nam nữ này nhìn qua làm sao cũng cảm thấy kỳ quái, nàng nghĩ nếu trở về bẩm báo quan phủ, nàng có thể đụng vận khí kiếm lời ít tiền hay không.
Mọi thứ trong đêm dường như thật nhỏ bé, vị thuyền nương này cũng không biết, thuyền này, sông này, sẽ vĩnh viễn đưa nàng mai táng.
* * *
Quả thật thân thể Vạn Cẩn Phàm rất yếu, chờ sau khi hai người lên bờ, nàng đã bị giày vò đến sắp chết.
Trúc Hạ cẩn thận đỡ nàng đi dọc theo quan đạo, hy vọng có thể mau chóng tìm được thôn xóm hoặc thành trấn, mời đại phu trị liệu cho nàng. Sốt cao không hạ, ho khan còn khụ ra máu, toàn thân lạnh băng đến dọa người.
Ở cái dã ngoại xa xôi này, người đi đường rất ít, hiện nay mặt trời chói chang vào đầu, đêm qua hai người liều chết bảo vệ tánh mạng, đã sớm kiệt sức, lại thêm việc đến nay cũng chưa ăn gì, quả thực là đến bước đường cùng.
Trúc Hạ nhìn Vạn Cẩn Phàm càng ngày càng suy yếu, gian nan cất bước, hắn nghĩ chẳng lẽ lửa không thiêu chết, nước không chết đuối, cuối cùng vậy mà là bị đi chết? Đây quả thực quá khiến người ta nực cười.
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa "lộp cộp". Trúc Hạ mừng rỡ, vội vàng buông ra Vạn Cẩn Phàm, chạy đến giữa đường, chuẩn bị ngăn người đang tới lại.
Đợi tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, Trúc Hạ nhìn nữ nhân ngồi trên lưng ngựa ăn mặc quái dị, toát ra hơi thở người sống chớ gần, do dự một lúc, vẫn là quyết định hô lớn: "Vị cô nương này, khẩn cầu ngươi một sự việc. Tiểu thư nhà ta thân mang bệnh nặng, cần y cứu kịp thời, xin mượn ngựa tiểu thư dùng một chút. Tiểu nhân cảm kích khôn cùng."
Nữ nhân hơi rung chiếc chuông trong tay một chút, vòng kim loại đủ loại màu sắc cũng lục lạc dáng vẻ cổ quái ở dưới ánh mặt trời, rực rỡ lóa mắt. Đôi mắt nữ nhân đảo qua đảo lại ở trên người Trúc Hạ và Vạn Cẩn Phàm, nhìn một lúc mới mở bờ môi tím thẫm của nàng: "Cút ngay."
Trúc Hạ bị mặt trời chói chang phơi đến váng đầu hoa mắt, nghe thấy âm thanh lạnh như hàn băng của nữ tử, ngay lập tức giật mình một cái, như là hạ cái quyết tâm gì, khi nữ nhân kia đi hai bước rồi, nói: "Cầu cô nương cứu tiểu thư nhà ta, nếu là ngươi cứu tiểu thư nhà ta, muốn ta làm cái gì đều có thể, ta rất biết làm việc, cái gì cũng biết làm."
Nữ tử ngẩng cao đầu, ghìm dây cương theo ngựa lắc lư một chút, trên người phát ra âm thanh "Leng keng leng keng". Một con sâu ba đầu sắc thái sặc sỡ thịt mum múp, từ trong ống tay áo của nữ tử mấp máy đi ra, sau đó lại là một con trùng giáp xác to khoảng ngón trỏ màu đen từ trên cổ nữ tử chui ra, tiếp theo khóe miệng vươn ra một cây gai dài, hung hăng chui vào da thịt nữ tử.
Trên mặt nữ tử mang theo giận tái đi, lấy ra một cây ngọc quản rất nhỏ dài một tấc, đặt ở bên môi thổi một cái, hai con sâu hoảng sợ run rẩy thân mình, vội vàng rụt trở về.
Trúc Hạ xem đến trợn mắt há hốc mồm, da đầu tê dại hồi tưởng tất cả quỷ dị vừa rồi, nhưng hắn không bị dọa chạy, mà là nuốt nước miếng xuống, cẩn thận khẩn cầu nói: "Cô nương, cầu xin ngươi, cứu tiểu thư nhà ta."
Nữ tử cười hì hì, âm thanh sắc nhọn giống như dây thép đánh ở trên nồi sắt, chói tai lo lắng, "Cũng được, ngươi uống viên thuốc này đi, nếu sau một chén trà nhỏ không chết, ta sẽ cứu tiểu thư nhà ngươi."
Trúc Hạ gắt gao nhìn viên thuốc màu hồng phấn trong tay nữ tử, nhớ tới một màn quỷ dị vừa rồi, trong lòng buồn nôn, nhưng nghĩ đến Vạn Cẩn Phàm sắp mất mạng, nhắm mắt lại, đi đến trước mặt nữ tử tiếp nhận thuốc viên, không chút do dự nuốt xuống.
Nữ tử nghiêng đầu vỗ tay cười, "Thật thú vị, thú vị, hiện tại còn có thể thấy chó trung thành cam tâm vì chủ tử mà chết, ha ha.. Tiểu tử, nha đầu này lớn lên ngược lại cũng không tồi, không phải là ngươi đối với nha đầu này có cái tâm tư gì đi."
"Không có, tiểu thư từng đã cứu tánh mạng ta, hiện tại ta trả cho nàng cũng là nên như thế." Trúc Hạ vừa nói xong, liền vội vàng dùng tay bóp chặt yết hầu, cảm thấy giống như có thứ gì muốn từ trong cổ họng bò ra, da gà toàn thân nổi lên, loại cảm giác này thật sự quá ghê tởm.
"A.. Nhanh như vậy đã thấy hiệu quả.." Nữ tử híp mắt, rất là hưng phấn nhìn phản ứng của Trúc Hạ, bắt đầu phe phẩy cái chuông trong tay.
Trúc Hạ chỉ cảm thấy trong bụng đau xót, cảm thấy có đồ vật kỳ quái ở trong thân thể chính mình dùng lưỡi dao sắc bén đang xé rách thân thể của mình, toàn thân quặn đau đến lợi hại, đau đến không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
"Ha ha ha, thật thú vị, thú vị.." Nữ tử dừng rung chuông trong tay, tiếp theo lại cất tiếng hát, giọng hát thảm thiết động lòng người, mang theo một tia nghi ngờ.
Trúc Hạ xụi lơ ngã trên mặt đất, ánh mắt tán loạn nhìn nữ tử, cảm giác bản thân giống như đang dần dần chết đi.
Trong ống quần của nữ tử trượt xuống một con rắn nhỏ, trắng đến sáng long lanh, phun lưỡi rắn đỏ tươi, chậm rãi bò tới trên cổ Trúc Hạ, mở hàm răng sắc nhọn ra, hướng chỗ mạch máu cắn xuống.
Thân thể tuyết trắng của con rắn nhỏ có máu tươi đang lưu động, dần dần liền nhuộm thành một con huyết xà, màu sắc đỏ tươi đến chói mắt.
Nữ tử vừa lòng triệu hoán con rắn nhỏ trở về, đối với Trúc Hạ nói: "Không tồi, không tồi, thấy rất ít người có tư chất tốt như vậy, tiểu thư nhà ngươi ta đáp ứng cứu."
Trúc Hạ cảm kích hướng nàng cười, liền nhắm mắt lại, bắt đầu chờ đợi tử vong.
Nhưng mà không bao lâu lại nghe được nữ tử nói: "Không chết được. Ta chính là Hữu hộ pháp của Âm Dương giáo, về sau mạng hai ngươi chính là của ta, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của ta!"