Vạn Cẩn Phàm đẩy ra cửa lớn đã loang lổ vết sơn son, đập vào mắt nàng chính là một cái sân cổ xưa giản dị, so với vương phủ trước kia quả thực là khác nhau như trời với đất. Nơi này so sánh với đế đô nàng sinh sống mười bảy năm qua không khí đều có vẻ đơn giản.
Vương nữ lại như thế nào, khi nàng cởi một thân kim phấn hoa bào, cũng chỉ là một người dân bá tánh bình thường. Hiện giờ Tề vương nữ của Cát vương triều cũng chỉ là so người thường sống tốt hơn một chút. Nói như thế nào đây, nàng ít nhất cũng là con cháu hoàng thất bị đá ra. Trước khi đi, vì không để cho nàng sống quá mức khó coi ném mất mặt mũi hoàng gia, nên đã cung cấp đầy đủ cho nàng chi tiêu cả đời này. Hơn nữa, Tam tỷ Vạn Cẩn Quân còn bí mật phái người gửi không ít vật, đồ dùng cho nàng.
Nghĩ đến Vạn Cẩn Quân, trong lòng Vạn Cẩn Phàm chua xót như bị chẹn họng. Đó là một người ưu tú cỡ nào, tựa hồ trời cao đem sở hữu hậu trạch đều ban cho nàng, mỹ mạo, trí tuệ, quyền thế, cùng với một đống lớn tim của nam tử, trong đó, cũng bao gồm người mình yêu thầm tận xương kia.
Nàng và Vạn Cẩn Quân tiếp xúc không nhiều lắm, bởi vì hai người sinh hoạt hoàn toàn ở hai thế giới không giống nhau. Tuy nói đều là hoàng nữ, nhưng Vạn Cẩn Quân giống như là ngôi sao lóa mắt trên bầu trời, mà nàng, khó khăn lắm chỉ là ánh sáng đom đóm thôi.
Lần này bị giáng xuống làm dân thường không hề có dấu hiệu báo trước. Nàng còn ở trong phòng đọc sách uống trà, thì bị một đạo thánh chỉ nhốt vào thiên lao. Sau khi nàng xuất hiện ở trước mặt mọi người một lần nữa, nàng cũng đã là một người dân bá tánh bình thường. Một đống lớn chứng cứ từ không thành có, vô số ánh mắt khinh thường căm hận, cùng với biểu tình thất vọng của mẫu hoàng trên Kim Loan Điện. Tất cả đều khiến cho chân tay nàng luống cuống, tuyệt vọng muốn chết, nàng không biết trận tai họa ngập đầu này từ đâu mà đến.
Nàng có nghe nói qua Đại tướng quân Tả Dạ Nhiên của Thương quốc nhưng chỉ trong giới hạn nghe nói qua mà thôi. Người kia ở trên chiến trường giống như Tử Thần, sao có thể có giao tình với nàng - Cát quốc hoàng nữ là loại người chỉ đọc sách thánh hiền. Nguyên nhân trận tai họa này chính là nghe nói vị tướng quân đó có ý đồ mưu phản bắc cầu thông đồng cùng bản thân mình, muốn điên đảo Thương vương triều, mà chính bản thân mình lại nghĩ sẽ mưu đồ soán vị.
Thật là chuyện vớ vẩn, nàng một thư sinh tay trói gà không chặt, lấy đâu ra dã tâm đoạt quyền giết chủ. Nàng chỉ cầu khi còn sống trên đời có thể bình an, những âm mưu tính kế đó, ngươi lừa ta gạt, trước nay nàng đều xin miễn thứ cho kẻ bất tài, tránh nói mà đi. Chính là, ngươi vốn vô tâm, hắn lại không chịu bỏ qua.
Còn nhớ rõ xe ngựa chở nàng vội vàng dời khỏi kinh thành lúc nửa đêm, né tránh mọi người, tiễn đưa nàng chỉ có ánh trăng và ánh sao, kỳ thật trước nay nàng đều chỉ có một mình.
Vạn Cẩn Phàm cười khổ sờ sờ kim thú môn hoàn, ngửa đầu nghẹn ngào thở dài. Trận vu oan giá họa này, nàng còn không biết rõ ràng là ai ra tay đã bị đưa đến trấn Sung Phán xa xôi này. Nghe nói, nếu không phải Tam tỷ Vạn Cẩn Quân toàn lực bảo vệ nàng, nói không chừng hiện tại nàng đã đầu rơi xuống đất.
Bị chính tình địch của mình bảo vệ tính mạng, mặc dù là tỷ tỷ cùng mẹ khác cha, nhưng chuyện này vẫn khiến tim nàng đau như bị đao xẻo. Từ nhỏ, phụ quân luôn hâm mộ Hoằng thị quân sinh ra một người con gái ưu tú như vậy, cũng không ngừng một lần khen ở trước mặt nàng vị hoàng tỷ lóa mắt này. Rốt cuộc khi nàng mười bốn tuổi phải dọn ra hoàng cung, nàng có chính vương phủ của mình, không cần phải nghe người chung quanh nói với nàng về vị hoàng tỷ nhân trung long phượng này.
Nhưng lần đầu tiên nàng yêu thích một người, thế nhưng trong lòng hắn cũng chỉ có Vạn Cẩn Quân. Nàng lặng lẽ ở nơi xa nhìn xem hình bóng hắn, mà hắn lại trộm đứng ở một góc xem bộ dáng hoàng tỷ của nàng khí phách hăng hái. Nàng ý đồ tiếp cận, ý đồ thay thế được vị trí hoàng tỷ, nhưng hắn lại uyển chuyển cự tuyệt nàng, rồi về sau, mỗi lần hắn thấy nàng đều sẽ cố ý tránh thoát.
Mặc dù xung quanh bên người Vạn Cẩn Quân được nhiều sắc đẹp vây lấy, còn nàng giữ mình trong sạch nhưng đôi mắt các nam nhân lại chưa từng dừng lại ở trên người nàng. Các quốc gia ở ngoài, các nam tử đều nghe nói qua hoàng nữ Cát quốc có một người tên Vạn Cẩn Quân, còn trong Cát quốc, các nam tử cũng chỉ biết một người Vạn Cẩn Quân. Ngay cả ở trong lòng mẫu hoàng, sợ rằng cũng chỉ có một người là tam nữ nhi đi.
Ha ha.. Rốt cuộc Vạn Cẩn Phàm nàng tính là cái gì..
Bước chân chậm rãi đến gần tòa nhà nho nhỏ này, đẩy ra cánh cửa phòng khách, nhìn bên trong bố trí đơn giản, Vạn Cẩn Phàm dường như đã có mấy đời.
Nơi này.. Chính là địa phương về sau mình sinh hoạt đi..
"Vương nữ.. Ngài còn.. Vừa lòng sao?" Giọng nói già nua của quản gia Hà thẩm truyền đến.
Vạn Cẩn Phàm thong thả quay đầu lại, cười nhạo một tiếng: "Vương nữ? Ha hả.. Hà thẩm đừng có gọi ta bằng danh hiệu buồn cười này nữa, vẫn nên gọi ta là tiểu thư đi."
".. Vâng." Chỉ một thoáng Hà thẩm giống như lại già nua vài tuổi, trong mắt lóe lệ quang.
Vạn Cẩn Phàm kéo tay Hà thẩm xem, nhìn mu bàn tay giờ đã có nếp uốn da thịt, trong mũi đau xót, nói: "Hà thẩm, mấy ngày nay vất vả ngươi.. Phụ quân đi rồi, duy nhất còn ở bên người ta chỉ có mỗi ngươi."
"Vương.. Tiểu thư, lão phụ nhìn phụ quân ngươi lớn lên, nhìn ngươi lớn lên, nhiều năm như vậy, như thế ta nào bỏ đi được." Hà thẩm rơi xuống vài giọt nước mắt, bà duỗi tay lau sạch, mới nói: "Trước tiên tiểu thư ở trong phòng nhìn xem, ta ra bên ngoài mang đồ vật dọn vào nhà."
Vạn Cẩn Phàm cười khổ lắc đầu, dẫn đầu đi ra ngoài, nói: "Ta cùng đi với thẩm, hiện tại ta không phải vương nữ thân kiều thể quý gì cả, chỉ là một người bình dân áo vải, việc làm mất sức này đó, ta vẫn sớm ngày thích ứng cho tốt thì hơn."
"Tiểu thư.." Hà thẩm giữ chặt tay nàng, lời này nghe được nàng lại lần nữa chua xót đến rớt nước mắt.
Vạn Cẩn Phàm bẻ ra tay nàng, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
* * *
Vào ban đêm, Vạn Cẩn Phàm lấy quần áo trong tay nải ra, từng chút gấp để vào trong ngăn tủ.
Một chiếc khăn lụa từ một kiện quần áo trong rơi xuống dưới, Vạn Cẩn Phàm nhặt lên, nhìn mặt trên thêu thùa, mới nhớ tới đây là khăn được làm từ tay người nàng thầm yêu. Chiếc khăn này chỉ sợ là đồ vật duy nhất mình giữ của hắn đi.
Trong đầu nhớ tới khuôn mặt đẹp như ngọc kia, thật sự làm tim người rung động. Nhưng hết thảy đều đã uổng công, không có thân phận vương nữ, sở hữu yêu hận tình thù đều là bỏ đi. Người như vậy, đối với nàng bây giờ mà nói, ngay cả nhìn thôi cũng là một điều xa xỉ.
Vẫn là quên đi thôi, lấy thân phận bây giờ của nàng, nếu nói tình yêu, đều thật chê cười. Huống chi, trong lòng hắn cũng không có bản thân mình.
Nhìn nến đặt trên án đang bắn ra ánh hoa đèn nổ tung, nhảy ở trong mắt Vạn Cẩn Phàm là sắc thái điên cuồng. Nàng, bây giờ là hàng thật giá thật hai bàn tay trắng..
Nhẹ nhàng nâng tay, bàn tay cầm khăn lụa đưa qua chỗ ánh lửa, sau đó thấy ánh nến tham lam nhanh chóng liếm lại đây, không lưu tình chút nào cắn nuốt mảnh tiêu vân cẩm được tinh chế thành khăn lụa này.
Cuối cùng, án trên đài chỉ còn lại có một ít tro tàn. Vạn Cẩn Phàm mặt mày ủ ê nhìn bụi phấn còn sót lại kia. Nàng rướn cổ phùng má thổi một hơi, bụi tro bay lả tả phiêu tán trên mặt đất, giống như tim của nàng đã chết lặng vậy.
Kiếp này sinh ra, Vạn Cẩn Phàm ta đần độn đi tới, mơ mơ màng màng sống, không có người hiểu biết.