Hôm nay Mạnh di nương mặc một bộ y phục đỏ được dệt hoa văn mẫu đơn, trên tóc cài trâm phượng được làm bằng vàng. Bà ta muốn áp đảo mọi người, khiến tân nương tử phải lép vé.
Nhưng tướng mạo bà trông dịu dàng nên làm như vậy khiến nhan sắc không quá nổi bật mà ngược lại gây cho người ta cảm giác quá tỏ vẻ.
Trái lại Phùng di nương diện y phục màu hồng nhạt, cổ áo được thêu hoa sơn chi hoa, trên đầu cũng chỉ cài một cây trâm được chạm khắc đám mây, hai đóa đồ đồng tráng men tiểu hoa, tóc mai sau đè ép một đóa màu đỏ chót đống sa hoa lụa, nhưng nhìn lại là nhu uyển động lòng người.
Mạnh di nương thấy tuổi nàng còn trẻ, gương mặt lại xinh đẹp nên trong lòng như đánh đổ một lu dấm.
Cô nương tuổi mười sáu như một đóa hoa sen ngát hương, non nớt. Dù không son cũng chẳng phấn nhưng lại rất đẹp.
Khó trách buổi sáng hôm nay Phùng di nương tới thỉnh an trễ như vậy, nhất định do Khương Thiên Hữu tối hôm qua...
Bà ta cực lực đ è xuống những cảm giảm ghen ghét và chua xót nhận lễ của Phùng di nương.
Bởi vì cùng thân phận thiếp thất nên Phùng di nương chỉ cần uốn gối hành lễ với Mạnh di nương. Nàng đoan trang, hào phóng nói câu bái kiến tỷ tỷ rồi đứng lên.
Trên mặt Mạnh di nương có ý cười, kêu một tiếng muội muội. Sai Huệ Hương mang lễ gặp mặt chính tay bà chuẩn bị tới sau đó vui vẻ giữ tay Phùng di nương lại.
Tay nàng mịn màng, có thể thấy dù chỉ là con thứ nhưng không bị đối xử quá tệ bạc.
"Ta vừa nhìn đã thích muội, quả nhiên vừa quen đã thân." Trên mặt Mạnh di nương mỉm cười, nhìn qua có vẻ dịu dàng: "Sau này chúng ta là tỷ muội thân thiết. Nếu muội rảnh rỗi thì đến trò chuyện với ta. Ta thật lòng hoan nghênh muội tới."
Khương Thanh Uyển biết trước mặt Mạnh di nương thường tỏ ra thân thiết nhưng lại hay đâm sau lưng người khác. Nàng lo lắng Phùng di nương bị lừa gạt nên để ý kỹ phản ứng của nàng ta.
Chỉ thấy Phùng di nương khách khí cảm tạ, trên mặt cũng không quá xúc động, nét mặt tự nhiên như thường. Bây giờ nàng mới biết vị di nương này cũng không ngốc, trong lòng cảm thấy yên tâm.
Đối với Diêu thị mà nói, cục diện tốt nhất chính là Mạnh di nương và Phùng di nương kìm chế lẫn nhau, như vậy bà mới có thể yên ổn.
Phùng di nương qua bái kiến Tôn di nương và Chu di nương. Hai vị di nương này đều là người trung thực, khách khí kêu một tiếng muội muội, cũng đều tặng lễ gặp mặt, sau đó tất cả cùng ngồi xuống dùng trà, nói chuyện.
Ngồi chưa được một lúc, hai vị di nương cũng là người có ánh mắt nên đứng dậy bái biệt Khương lão thái thái bái.
Khương lão thái thái cho rằng Tùng Hạc đường là nơi các bà không có tư cách bước vào chẳng qua hôm nay là ngày đầu tân nương vào cửa nên mới phá lệ. Nên hai người cũng không nán lại quá lâu. Hơn nữa đối mặt với Khương lão thái thái, hai bà cảm thấy như đang ngồi bàn chông, còn không bằng đi về sớm.
Khương lão thái thái gật đầu đáp ứng. Sau đó Phùng di nương muốn trở về. Mạnh di nương ở lại cũng không ổn đành phải cáo từ.
Bốn người mới đi không xa khỏi Tùng Hạc đường đã có nha hoàn vội vàng chạy tới.
Mạnh di nương thấy vậy nên quát nha hoàn kia đứng lại: "Ngươi chạy loạn cái gì? Nơi này là để ngươi chạy loạn sao?"
Nha hoàn kia vừa thấy Mạnh di nương liền dừng bước. Nàng ta không kịp hành lễ với bà, thở hồng hộc nói: "Di nãi nãi, việc lớn không tốt."
Đúng lúc Mạnh di nương đang khó ở, một bụng lửa giận không có chỗ phát ti3t. Nghe vậy bà ta tát một cái khiến nha hoàn kia ngã sang bên.
"Hôm qua là ngày đại hỷ của lão gia và Phùng di nương, sao ngươi lại chạy tới nói việc không tốt? Khác gì nói Phùng di nương xui xẻo. Nàng vừa đến đã xảy ra việc lớn. Đánh ngươi đâu có sai, có khi còn phải đánh cho chết."
Bà ta quay đầu cười với Phùng di nương: "Muội muội, mong ngươi đừng trách móc. Thời gian trước ta bận bịu chuẩn bị tiệc hỷ nên khó tránh khỏi việc lơ là quản giáo đối với hạ nhân trong phủ. Ngày đại hỉ vậy mà lại hốt hoảng báo xảy ra chuyện. Muội nói xem liệu nàng có đáng bị phạt hay không?"
Điều này như gián tiếp nói với Phùng di nương mặc dù cùng thân phận nhưng hiện tại Mạnh di nương vẫn đang phụ trách nhiều việc trong phủ nên không thể xem thường.
Phùng di nương không biết điều này. Ánh mắt nàng sáng lên tuy vậy lời nói vẫn rất ôn hòa: "Nha hoàn nói sai tất nhiên nên phạt nhưng tỷ tỷ cẩn thận đừng để mình đau tay."
Đúng là giọt nước cũng không lọt.
Mạnh di nương nhìn nàng một cái, sau đó quay sang nha hoàn trước mặt, nhíu mày quát hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Nha hoàn bị cái tát lúc trước dọa sợ, quỳ trên mặt đất nhưng trong lòng khủng hoảng. Nghe thấy Mạnh di nương hỏi, nàng ta nhanh chóng trả lời: "Bẩm, bẩm di nãi nãi. Là người Tôn gia tới thông báo lão gia họ chết rồi. Đêm hôm qua sau khi ông ta uống rượu mừng của phủ chúng ta trở về nhà thì chết. Bọn họ nói muốn đòi công đạo, còn đang đốt giấy tang náo loạn trước sảnh."
Mạnh di nương giật mình, vội hỏi: "Tôn gia nào? Hắn là lão gia nhà ai?"
Tối qua, người tới chúc mừng không nhiều nhưng cũng chẳng tính là ít, bà ta sao có thể biết rõ ràng từng người? Cũng không biết Tôn gia là người như thế nào.
Nha hoàn nghĩ rồi mới trả lời: "Nô tỳ nghe được bọn họ nói ông ta giữ chức trấn phủ. Cũng là người trong nha môn với lão gia."
Thần sắc trên mặt Mạnh di nương nhanh chóng thay đổi. Đám người bên cạnh Phùng di nương cũng dần biến sắc.
Trong trấn phủ chỉ huy sứ của kinh vệ đều là ngũ phẩm trở lên, mặc dù chức quan không cao nhưng dù sao vẫn là mệnh quan triều đình.
Chết sau khi uống rượu mừng của phủ họ.
Mạnh di nương nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phùng di nương. Trong lòng bà ta suy nghĩ người này đúng là điềm xấu, mới tiến phủ đã phát sinh ra chuyện như vậy.
Nhưng lão thái thái lại rất để ý những chuyện như vậy, nếu có thể lợi dụng chuyện này tạo ra sóng gió để lão thái thái không thích Phùng di nương. Đến lúc đó Phùng di nương không phải tùy ý để bà ta chỉnh rồi sao?
Nghĩ vậy mặt bà ta giả vờ tỏ vẻ hoảng hốt, nói với nha hoàn kia: "Phát sinh chuyện lớn như vậy? Điều này đúng là khó lường."
Bà ta sai nha hoàn mau đến bẩm báo với lão thái thái.
Bên cạnh đó, lén gọi Huệ Hương đến sảnh trước xem ai là người nhà Tôn gia rồi mời bọn họ tới hậu viện gặp Khương lão thái thái.
Phùng di nương cũng đoán được dự định trong lòng bà ta, sắc mặt nàng trắng bệch, tim nhảy loạn thình thịch. Nhưng đây là đại sự, tân nương tử như nàng sao có thể mở miệng nói gì? Nàng chỉ có thể đứng xem xét diễn biến.
Tôn di nương và Chu di nương chỉ cầu tai bay vạ gió không vướng vào mình nên đứng ở một bên, không nói câu nào.
Diêu thị và Khương Thanh Uyển vẫn chưa đi, họ vẫn đang nói chuyện với Khương lão thái thái. Nghe được nha hoàn bẩm báo việc Tôn trấn phủ chết, người Tôn gia đốt giấy tang náo loạn khiến sắc mặt Khương lão thái thái và Diêu thị đều biến sắc.
Khương Thanh Uyển cũng rất kinh ngạc.
Nếu nàng nhớ không lầm, phụ thân Tôn Ánh Huyên - Tôn Hưng Bình không phải cũng là trấn phủ chỉ huy sứ của kinh vệ sao? Người này cũng họ Tôn, chẳng lẽ Tôn Hưng Bình chết rồi?
Ngẫm lại trước kia Tôn Hưng Bình cười nói tới khi nàng tiến cung, nữ nhi của hắn có thể gả cho Thôi Quý Lăng. Khi sắc mặt hắn vô sỉ nhận con rể mình là trưởng sử của vương phủ, Khương Thanh Uyển đã cảm thấy người này thật đáng chết.
Trong lòng nàng có mấy phần mong chờ người kia là Tôn Hưng Bình.
Khương lão thái thái và Diêu thị giật mình kêu lên.
"Bây giờ phải làm sao mới ổn đây?" Trước kia Diêu thị chưa từng gặp chuyện như vậy nên trong lòng bà cảm thấy việc chết người là một chuyện lớn. Huống hồ người đó chết sau khi uống rượu mừng từ phủ mình về. Dù sao trấn phủ cũng thuộc hàng ngũ phẩm. Ngay lập tức bà bắt đầu hoang mang lo sợ: "Liệu họ có đi báo quan hay không?"
Tuy hiện tại bà là phu nhân của Vĩnh Xương bá, nhưng trước kia chỉ là nông phụ ở vùng nông thôn Cam châu nên trong thâm tâm vẫn luôn sợ hãi quan phủ. Bà cảm thấy nếu kiện, đặc biệt kiện cáo về tính mạng con người, thua thiệt vẫn luôn là những người dân thường.
Dù Khương lão thái thái cũng kinh hoảng, nhưng so với Diêu thị thì trấn định hơn rất nhiều. Bà ta quát bảo Diêu thị im lặng: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Người bên ngoài còn chưa loạn, mà ngươi đã đã cuống hết cả lên."
Nghĩ một lát bà sai người đi mời con mình tới. Đồng thời cũng cho người đi xem nhà Tôn gia có ai, mời họ vào nói chuyện với bà.
Biết tính nhi tử mình nóng nảy, không biết cách nói chuyện. Mỗi lúc không vừa ý, hắn sẽ mắng chửi, đánh người. Như vậy chỉ thêm kết oan gia.
Khương lão thái thái cũng không muốn làm lớn chuyện này. Nếu phải để quan phủ giải quyết, cho dù kết quả như thế nào thì mặt mũi Vĩnh Xương bá phủ trong kinh cũng chẳng còn.
Chuyện này có thể lặng lẽ hóa giải là tốt nhất. Dù là tốn kém nhiều ngân lượng cũng không sao.
Hai nha hoàn trong phòng lập tức chia nhau đi mời Khương Thiên Hữu và người của Tôn gia. Thời gian chưa đến một tuần trà, nha hoàn đã quay lại, bẩm báo với Khương lão thái thái: "Lão thái thái, người Tôn gia đang ở ngay bên ngoài."
Mạnh di nương cũng đi theo tới chỗ Khương lão thái thái.
Mặc dù Vĩnh Xương bá phủ không quá lớn nhưng khoảng cách từ trước sảnh đến Tùng Hạc đường khá lớn, nha hoàn trong thời gian ngắn cũng chưa thể đến ngay.
"Sao ngươi đi nhanh như vậy?" Khương lão thái thái nhíu lông mày hỏi nàng, "Người ở ngoài có đúng là ngươi tới trước sảnh mời đến không?"
Nha hoàn nhanh chóng bẩm: "Thưa lão thái thái, nô tỳ không đi đến sảnh. Đi được nửa đường, nô tỳ gặp được các nàng. Hỏi rõ biết được là người Tôn gia nên nô tỳ mời họ tới gặp ngài."
Nửa đường gặp gỡ ư? Là ai để người Tôn gia đi vào bên trong?
Mạnh di nương thấy vậy bèn bước lên phía trước một bước, trên mặt cười: "Thưa lão thái thái, thiếp thân và các vị muội muội đi ra ngoài thì nghe được nha hoàn hoảng hốt bẩm chuyện này, thiếp thân nghĩ rằng lão thái thái sẽ muốn gặp người Tôn gia để hỏi rõ ràng mọi chuyện. Vì vậy mới tự chủ trương sai nha hoàn kêu người Tôn gia tới. Cũng thuận tiện cho ngài hỏi thăm."
Bà ta nghĩ tranh công trước mặt Khương lão thái thái. Nhưng đâu biết rừng càng già càng cay, sao Khương lão thái thái lại không biết nội tâm bà ta tính toán gì?
Ánh mắt Khương lão thái thái sắc bén như đao nhìn thoáng qua bà ta, lạnh lùng nói: "Chỉ sợ ngươi thấy thiên hạ chưa đủ loạn."
Trong lòng Mạnh di nương run lên. Bà ta không dám nói nữa, cúi đầu đứng ở một bên.
Khương lão thái thái chừng bà ta một lát rồi mới nhìn người tới. Họ đều là nữ tử, còn có một tiểu nam hài tóc trái đào, nam tử vẫn ở phía sảnh nên bà không bảo đám người Diêu thị, Khương Thanh Uyển tránh mặt. Khương lão thái thái sai nha hoàn mời ngườ Tôn gia vào. Lại cho Mạnh di nương và mấy vị di nương khác cùng Khương Thanh Ngọc, Khương Thanh Vân ra ngoài. Chỉ giữ lại Diêu thị và Khương Thanh Uyển ở trong phòng.
Ánh mắt Khương Thanh Uyển nhìn qua tấm bình phong thấy được hai nữ tử mặc áo tang đi đến. Sau họ có mấy nha hoàn cài khăn trắng bên eo. Còn có nha hoàn ôm một tiểu nam hài bốn, năm tuổi.
Vị nữ tử đi đầu kia vừa ngẩng lên, mặt trứng ngỗng, dáng người cao gầy, không thể nghi ngờ đây đúng là Tôn Ánh Huyên.