Giữa đêm khuya, trong căn phòng tăm tối tĩnh lặng, ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ, vầng sáng bạc trải xuống hai người đang ngủ trên giường, thiếu nữ nằm co người ngủ ở phần giường trong, ôm lấy chính mình tựa tư thế nằm của một đứa bé nằm trong bụng mẫu thân, cô đơn buồn bã.
Nam tử ngủ ở phần giường ngoài mở mắt, thấy trước ngực trống không, rồi nhìn sang thiếu nữ đang nằm co người lại, đôi mắt đen láy thoáng hiện nét phức tạp.
"Cái ta muốn, là trọn đời trọn kiếp, cùng ta thành đôi......"
"Nhưng người, vĩnh viễn không có cách nào cho ta......"
Trọn đời trọn kiếp, cùng ngươi thành đôi sao?
Ánh mắt sâu thẳm như có hàng ngàn hàng vạn thứ cảm xúc đan xen, nhưng rồi lại khôi phục bình tĩnh, thấy đôi mày thanh tú trên dung nhan thanh lệ của thiếu nữ khẽ chau lại, có cái gì đó thoáng lướt qua, hình như là đau lòng.
Liễu Vận Ngưng, Liễu Uẩn Nịnh, Liễu Vận Ngưng, Liễu Uẩn Nịnh.
—- Người y hiện tại đang thích, rốt cục là ai?
Người y thích, rõ ràng là nữ tử tại yến hội, nhưng cảm giác hiện tại mà y đối với Liễu Vận Ngưng là gì? Tại sao sau khi nghe nàng bi ai nói: "Cái ta muốn, là trọn đời trọn kiếp, cùng ta thành đôi." thì lòng y lại cảm thấy đau đớn?
Sự bi thương trong mắt nàng, khiến y nghẹn ngào, khiến y khó thở.
Nhưng tại sao y lại luôn có ảo giác rằng Liễu Vận Ngưng mới là nữ tử tại yến hội năm đó? Tại sao y lại luôn cảm nhận được khí chất và sự hấp dẫn của nữ tử tại yến hội trên người Liễu Vận Ngưng?
Đến cuối cùng là vì cả hai quá giống nhau, hay y đã nghĩ sai chỗ nào?
Ánh trăng sáng bạc chiếu xuống hai người, soi rõ sự phức tạp trong mắt y, chăm chú nhìn dung nhan thanh lệ kia, y đưa tay ra, ôm chặt lấy thân hình mảnh mai kia vào lòng, cảm nhận hơi ấm từng chỗ từng chỗ trên cơ thể nàng, khẽ vỗ lưng nàng, lòng thầm cảm thấy thỏa mãn.
—- Y không hề biết, ôm một người lại cảm thấy thỏa mãn đến vậy. Cho nên, mặc kệ thế nào, y cũng sẽ không buông tha nàng, dù rằng y không thích nàng!
Y ôm chặt thân hình nhỏ nhắn vào lòng, ánh mắt nhìn dung nhan thanh lệ dịu dàng đến nỗi ngay cả bản thân cũng chẳng nhận ra.
Tầm mắt chậm rãi, chậm rãi dời xuống đôi môi nàng, khi dừng trước đôi môi đỏ mọng ấy, ánh mắt y trở nên sâu thẳm, yên bình.
Đợi đến khi y hồi thần thì đã mút lấy đôi môi nàng, nhấm nháp, đầu lưỡi tham nhập, thiếu nữ đang ngủ không hề phòng bị sự xâm lược của y, dễ dàng bị y khuất phục, thừa cơ tiến quân thần tốc, lúc chạm đến lưỡi nàng thì lại rụt về, nhưng rất nhanh, y xâm nhập trở lại, lần này không còn là thăm dò nữa, mà ngang ngạnh ép buộc cái lưỡi thụ động của nàng hoạt động, quấn lấy nó.
Thiếu nữ trong lòng cảm thấy khó thở, nụ hôn thân mật như cuồng phong bão táp kéo nàng khỏi giấc mơ, hàng lông mi rung rung, nàng bị lôi về hiện thực.
Vừa mở mắt ra, ý thức còn đôi chút mơ hồ, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Hiên Viên Kỳ, đôi mắt đen láy ấy nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt của nàng, ngay cả một biến đổi nhỏ cũng không nguyện buông tha.
Đôi mắt trong vắt như được phủ một lớp sương mờ, ngẩn người nhìn y, Hiên Viên Kỳ đang ôm chặt lấy nàng, như muốn nàng sáp nhập vào cơ thể y, lực tay lớn như tính bẻ gãy thắt lưng nàng.
Ánh mắt mơ màng trở nên rõ ràng, Liễu Vận Ngưng mở bừng mắt, gượng gạo nhìn khuôn mặt gần mình trong gang tấc, ngơ ngác mặc y xâm lược, cái lưỡi nóng bỏng không ngừng công thành đoạt đất, cứ mãi cuồng loạn càn quét trong miệng nàng.
Môi lưỡi xâm nhập, ngay cả cơ thể Hiên Viên Kỳ cũng dính chặt vào người nàng, càng bức bách nàng lại cảm thấy không đủ, càng gấp gáp ôm nàng.
"A......"
Liễu Vận Ngưng không thở được, muốn đẩy y ra xa một chút nhưng hoàn toàn vô ích, ngược lại càng bị chèn ép.
Liễu Vận Ngưng có hơi mơ màng, cảm giác như eo sắp bị bẻ gãy đến nơi, hơi thở của y thông qua miệng truyền vào tứ chi trăm hài của nàng, rút hết toàn bộ khí lực của nàng.
Lúc Liễu Vận Ngưng thấy mình sắp chịu không nổi nữa, cuồng phong mưa bão lại dừng lại, Hiên Viên Kỳ thoáng rời khỏi môi nàng, nhìn nàng chằm chằm một hồi, mới buông nàng ra.
Liễu Vận Ngưng chiếm được cơ hội để thở, nhưng đầu lại không còn khí lực để tự hỏi, thở hổn hển, hai mắt nhìn y vô hồn, Hiên Viên Kỳ kéo chăn, vỗ vỗ lưng nàng, thấp giọng nói: "Ngủ đi!"
Liễu Vận Ngưng ngẩn ra, lúc nâng mắt nhìn lên, Hiên Viên Kỳ đã nhắm mắt lại.
Vỗ về đôi môi có hơi đau của mình, nàng thấy hoang mang vô cùng.
Một cơn gió lạnh thổi vào phòng, Liễu Vận Ngưng nhịn không được rùng mình, lúc định ôm lấy chính mình, Hiên Viên Kỳ lại giang tay, kéo nàng vào lòng, trong nháy mắt, hơi thở ấm áp bao trùm lấy nàng.
Nàng lại ngẩn ra, thân thể cứng còng, bị y ôm vào lòng như thế, có chút phòng bị.
Hiên Viên Kỳ không để ý đến nàng, vẫn nhắm mắt, Liễu Vận Ngưng chờ đợi, rồi không kiềm được cơn buồn ngủ, ý thức lơi lỏng dần.
Đợi hô hấp của người trong lòng ổn định trở lại, Hiên Viên Kỳ mới mở mắt, hai mắt lóe sáng.
Trái tim luôn đập vững nhịp, giờ phút này lại đập nhanh hơn bao giờ hết.