Chơi chán?
Ý của câu này không phải anh đang xem cô là đồ chơi sao?
Rõ ràng người bắt đầu mọi chuyện là anh nhưng cuối cùng tất cả lỗi lầm đều thuộc về cô.
Tiểu Mỹ thực sự không hiểu bản thân đã làm gì sai và cũng không biết những lời Đình Triết nói ra khi nãy là sự bộc phát trong lúc tức giận hay thực sự như vậy.
Đình Triết bỏ qua mặc Tiểu Mỹ một mình trong căn phòng tắm lạnh lẽo rồi lặng lẽ rời đi.
Cánh cửa kia đã được đóng lại.
Chỉ còn Tiểu Mỹ, ngoài ra không có một ai khác. Đình Triết… cứ như vậy mà không đoái hoài đến cô.
Khuya.
Tiểu Mỹ nằm trên giường, toàn thân đều được che chở bởi chiếc chăn mỏng. Sau khi tự mình vực dậy trong phòng tắm, Tiểu Mỹ thay tạm bộ quần áo rồi nhốt mình trong phòng không xuống ăn cơm. Đầu óc cô choáng váng, chẳng nghĩ ngợi được nhiều và rồi chìm dần vào giấc ngủ sâu ngay sau khi đặt lưng xuống giường.
Tỉnh dậy với cổ họng khô rát, đến việc chuyển mình cũng trở nên khó khăn. Đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, Tiểu Mỹ mới nhận ra bản thân ngủ suốt mấy tiếng đồng hồ. Bây giờ đã là nửa đêm, trong người mệt mỏi lại thêm việc đôi chân như không có sức lực nên Tiểu Mỹ cũng không nghĩ đến việc ăn tối.
Nhưng… một điều kỳ lạ vô tình bị cô phát hiện.
Mọi ngày, nếu không thấy Tiểu Mỹ xuống lầu ăn tối Đình Triết nhất định sẽ ép cô ăn cho bằng được. Thế mà đã mấy tiếng trôi qua kể từ khi chuyện kia xảy ra, Tiểu Mỹ không thấy bóng dáng của Đình Triết hay quản gia Lương.
Không lẽ vì một hiểu lầm không đáng có mà cô bị bỏ rơi?
Bỗng, cánh cửa phòng đột ngột mở ra đồng thời vang lên một âm thanh khá lớn. Ánh sáng từ ngoài hành lang chiếu vào khiến Tiểu Mỹ nheo mắt vì chói. Cố gắng nhìn kỹ hơn một lần, Tiểu Mỹ nhận ra người trước mặt mình là Đình Triết. Anh tiến gần đến phía cô, trên tay không mang theo bất cứ thứ gì ngay cả đồ ăn nhẹ cũng không có. Xem ra đây là sự trừng phạt của Đình Triết.
Anh đang muốn bỏ đói cô!
Cảm nhận được thay đổi của giường cũng như ngửi thất mùi hương của anh. Tiểu Mỹ biết Đình Triết đang ngồi kế bên nhưng cô lại chẳng tài nào dậy nổi. Cô thực sự rất mệt, mệt đến nỗi ngay cả nói cũng khó khăn. Cả người cô nóng ran và hình như cô đang sốt. Cũng phải thôi, do thay đổi nhiệt độ đột ngột lên thêm việc bị tạt nước lạnh ban đêm khiến cô bị cảm. Có điều người đàn ông trước mặt lại không hề hay biết hoặc có thể là không quan tâm đến.
Đình Triết lặng lẽ nhìn Tiểu Mỹ rồi kéo chiếc chăn xuống. Anh không nói không rằng trực tiếp lôi cô ngồi dậy. Cả người Tiểu Mỹ mệt lả không còn sức lực để chống trả mặc cho anh thoả sức làm theo ý mình. Cô tựa đầu vào lồng ngực anh, cảm nhận mùi hương quen thuộc hằng ngày nhưng chẳng biết từ bao giờ trong lòng cô xuất hiện một nỗi lo vô hình.
Vòng tay Đình Triết ôm trọn lấy Tiểu Mỹ, những ngón tay thon dài chạm nhẹ vào làn da cảm nhận cơ thể nóng rực. Đình Triết cúi đầu hôn lên vai Tiểu Mỹ, giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai.
– Vợ, em ốm rồi!
Từng câu từng chữ Đình Triết nói ra Tiểu Mỹ đều nghe không sót một từ nhưng cô không có bất kỳ phản ứng nào khác. Cổ họng khô rát, đôi môi dính chặt thử hỏi làm sao mở miệng?
Đình Triết biết rõ Tiểu Mỹ đang ốm, vậy mà đến một câu hỏi han cũng không có. Anh bắt ép cô ngồi dậy trong tình trạng mệt mỏi, cơm không cho ăn, nước không cho uống ngay cả thuốc giảm sốt cũng không thấy. Tiểu Mỹ thực sự muốn hỏi liệu đây có phải hình phạt Đình Triết dành cho cô không?
Người đối ông ngồi đối diện khiến cô sợ hãi. Từ ánh mắt cho đến hành động đều không giống thường ngày. Tiểu Mỹ nhớ trước kia cho dù có chuyện gì xảy ra, Đình Triết chưa bao giờ to tiếng hay quát mắng. Thế mà chỉ vì một hiểu lầm không đáng có lại thay đổi nhanh đến vậy. Sự thay đổi ấy làm cô không dám tin.
Bàn tay lạnh lẽo của anh vuốt ve gò má ửng hồng vì bệnh của cô rồi nhẹ nhàng vén lọn tóc rối sang một bên. Anh cầm cổ tay cô, cẩn thận xem xét vết hằn đỏ rồi ân cần hỏi han.
– Em còn đau không?
Tiểu Mỹ lắc đầu thay cho câu trả lời. Đình Triết mỉm cười hài lòng tiếp tục nói.
– Tôi sẽ đổi gia sư cho em. Vị gia sư này rất có kinh nghiệm trong ngành y học, chắc chắn sẽ giúp ích cho em.
Từ bao giờ anh lại có quyền quyết định cuộc đời cô vậy? Việc cô học với ai, đổi người thế nào anh cũng phải thông qua sự đồng ý của cô. Tiểu Mỹ đã qua độ tuổi cần người bảo hộ, bây giờ cô được quyền quyết định.
Vội thu lại bàn tay Đình Triết đang nắm, Tiểu Mỹ khó khăn mở miệng nói.
– Em không đồng ý!
Đình Triết vì hành động bất ngờ của Tiểu Mỹ làm khó chịu bây giờ lại nghe thêm câu trả lời này khiến anh càng thêm tức giận. Tiểu Mỹ không còn là cô bé ngoan ngoãn nghe lời anh giống như trước kia nữa rồi.
– Em nói gì?
– Em không muốn đổi gia sư. Tử Hạo đang làm rất tốt, không có lý do gì để đổi người hết.
– Em dám cãi lời tôi?
– Chú đừng có vô lý. Em và Tử Hạo chỉ là quan hệ thầy trò bình thường, hơn nữa Tử Hạo còn là người được bố mời đến. Không phải muốn đổi thì tùy tiện đổi được.
Để giải thích cho Đình Triết hiểu, Tiểu Mỹ đã cố gắng hết sức mặc cho bản thân đang bị ốm. Bởi cô hiểu nếu cô không kiên quyết ngay từ đầu, anh sẽ ngày càng vô lý hơn. Chuyện đổi gia sư sẽ không dễ dàng vì Tử Hạo là người được bố cô mời đến. Việc hai người kết hôn vẫn còn chưa nói rõ ràng, nay lại thêm việc tự ý đuổi người mà bố mời đến chắc chắn sẽ càng rắc rối hơn. Tiểu Mỹ đơn thuần lo nghĩ cho tương lai xa hơn nhưng dường như Đình Triết lại không hiểu.
Từ sau khi nghe những lời biện minh của Tiểu Mỹ, Đình Triết im lặng đến đáng sợ.
Bất chợt, Tiểu Mỹ bắt gặp đôi mắt đỏ rực đang nhìn chăm chăm về phía anh đầy phẫn nộ. Đình Triết thẳng tay đẩy Tiểu Mỹ xuống giường. Chiếc áo cô đang mặc bị anh xé rách một bên không thương tiếc. Đình Triết cúi người cắn mạnh lên vai Tiểu Mỹ đến chảy máu. Bàn tay bắt đầu làm loạn trên cơ thể rồi di chuyển đến những nơi nhạy cảm.
Tiểu Mỹ bật khóc trong đau đớn gắng dùng chút sức lực yếu ớt mà kháng cự.
– Phong Đình Triết! Chú… mau dừng lại. Bỏ em ra!
– Làm ơn dừng lại!
Nhìn dáng vẻ khụy lụy của Tiểu Mỹ, khoé môi Đình Triết khẽ cong lên nở một nụ cười đầy thoả mãn.
– Em khóc cái gì? Không phải em muốn giữ thằng khốn đó bên cạnh để làm chuyện này sao? Vậy thì để tôi giúp em.
Suy cho cùng, dù Tiểu Mỹ giải thích thế nào Đình Triết nhất quyết không tin lời cô nói. Anh vẫn luôn cho rằng, mối quan hệ giữa cô và Tử Hạo là không minh bạch. Bàn tay nhỏ đặt trên ngực anh không còn sức để kháng cự, dần dần buông thõng xuống. Cô bỏ mặc tất cả bởi dù có làm gì cũng không thay đổi được những chuyện đang diễn ra.
Đình Triết chìm đắm trong cơn tức giận hoà cùng với dục vọng bùng phát bên trong cơ thể. Anh không để tâm đến cảm xúc hiện tại của cô mà chỉ quan tâm đến suy nghĩ của bản thân.
Tiểu Mỹ bị hành hạ suốt một đêm, cả người đau nhức ê ẩm. Trên cơ thể chỗ nào cũng có vết bầm tím, đỏ ửng xuất hiện trên da. Cô không biết bản thân đã cầu xin anh bao nhiêu lần nhưng chưa lần nào anh dừng lại. Trong căn phòng lúc đó chỉ còn những âm thanh ái muội cùng tiếng khóc nức nở của thiếu nữ.
Sau khi thoả mãn, Đình Triết nằm xuống giường để Tiểu Mỹ gối đầu lên tay rồi ôm cô vào lòng. Tiểu Mỹ không hiểu hành động vừa đấm vừa xoa này của Đình Triết có nghĩa gì nhưng cô bắt đầu ghê sợ người đàn ông này. Anh không còn là Phong Đình Triết mà cô biết, không còn là người luôn đối xử dịu dàng với cô.
Tiểu Mỹ hiểu bản tính ghen tuông, cuồng chiếm hữu của Đình Triết trước khi hai người kết hôn. Nhưng điều ấy chỉ dừng lại ở mức độ cho phép, anh cũng chưa từng làm chuyện khiến cô khóc. Vậy mà chỉ vì một việc không đáng, thậm chí đã nhiều lần cô giải thích nhưng anh vẫn không tin.
Ngẩng đầu lên nhìn Đình Triết, Tiểu Mỹ chỉ còn biết nén sự thất vọng vào trong.
Gần ba giờ sáng.
Đình Triết giật mình tỉnh dậy sau cơn mê dài. Điều đầu tiên anh làm khi vừa mở mắt chính là tìm kiếm người con gái nằm kế bên. Đình Triết ngồi dậy, đưa tay xoa nhẹ thái dương vài lần rồi nhìn quanh phòng một lượt. Sự im lặng, bóng tối bao trùm lấy anh còn Tiểu Mỹ sớm đã không còn ở đây. Nhớ lại những chuyện đã xảy ra, Đình Triết vội vàng mặc quần áo rồi nhanh chóng chạy đi tìm Tiểu Mỹ.
Vốn dĩ Đình Triết muốn nói chuyện đàng hoàng với Tiểu Mỹ về việc đổi người dạy học nhưng đến cuối cùng anh vẫn không thể kiểm soát được bản tính mà khiến cô khóc. Tiếng bước chân lộp cộp trên nền đất vang vọng khắp dãy hành lang dài u tối. Đình Triết đi qua các phòng, đến những nơi mà Tiểu Mỹ có thể tới. Cuối cùng, anh dừng lại trước cửa một căn phòng nhỏ, nơi có ánh đèn vàng mờ ảo hắt ra.
Đình Triết từng bước tiến lại gần, thông qua khe cửa nhỏ liền bắt gặp bóng dáng nhỏ bé đang ngồi bên trong. Anh biết bây giờ cô đang rất giận nên không dám làm lớn chuyện. Đình Triết đứng ngoài cửa chần chừ hồi lâu mới tiến vào phòng.
Cánh cửa gỗ đã cũ nên tấm bản lề cũng rỉ sét theo thời gian. Nếu có người tác động chắc chắn sẽ gây ra âm thanh. Tiểu Mỹ ngồi quay lưng về phía cửa, tuy không quay đầu nhìn lại nhưng cô khẳng định có người đang vào trong phòng.
Tiếng bước chân ngày một đến gần, được khoảng chừng vài bước thì dừng lại. Ngay sau đó, giọng nói của Đình Triết vang lên từ phía sau.
– Vợ, em đang làm gì vậy?
Tiểu Mỹ không đáp lại mà vẫn chăm chú vào việc đang làm, không hề có dấu hiệu của sự quan tâm.
– Vợ, em có nghe thấy không?
– Vợ!
Tiếng gọi “vợ” vẫn vang lên không ngừng trong căn phòng. Nhưng đáp lại Đình Triết chỉ là một sự tĩnh lặng đến vô cùng.
Bước tới kế bên Tiểu Mỹ, Đình Triết mới nhận ra cô đang ngồi bôi thuốc lên những bết bầm tím trên cơ thể. Những vết thương mà anh gây ra chỉ gì tính ghen tuông mù quáng.
Thoáng nhìn qua, anh thấy đôi mắt cô đỏ hoe, hàng lông mi dài vẫn còn ướt. Có lẽ khi nãy cô đã khóc rất nhiều. Hai gò má ửng hồng, không phải do nước mắt mà vì sự mệt mỏi của căn bệnh cảm vẫn còn. Tuy cơ thể rất yếu nhưng Tiểu Mỹ không thể ngủ với những vết thương trên cơ thể cả đêm.
Đình Triết lặng lẽ nhìn Tiểu Mỹ, anh biết bản thân vừa gây ra một lỗi lầm lớn. Chuyện của Tử Hạo, Tiểu Mỹ đã giải thích đến hai lần vậy mà cuối cùng Đình Triết vẫn gạt bỏ. Từng hành động của Tiểu Mỹ vẫn diễn ra trong âm thầm, tưởng chừng như chỉ có một mình cô trong phòng.
Ngay khi Tiểu Mỹ định đưa miếng bông tẩm thuốc chạm vào da, Đình Triết vội vàng ngăn cản. Anh lấy miếng bông từ tay cô nhưng chưa kịp bôi thuốc đã bị cô phản kháng.
Tiểu Mỹ lùi về sau vài bước hệt như đang cố tình giữ khoảng cách với Đình Triết. Cô nhìn anh bằng ánh mắt đầy uất hận nhưng sâu trong ánh mắt ấy lại chứa đựng sự đau đớn.
Dẫu biết Tiểu Mỹ đang rất giận, Đình Triết vẫn cố chấp tiến lại gần. Anh đưa tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt trên má cô.
– Tiểu Mỹ, tôi xin lỗi!
– Chú vẫn còn coi tôi là vợ sao?