– Có phải anh muốn người phụ nữ khác sinh con cho anh không?
– Không, Tiểu Mỹ… anh chỉ muốn có con với em. Con của hai chúng ta.
– Vậy mà anh để em uống thuốc tránh thai sao?
Anh nói yêu cô, muốn có con với cô nhưng lại cho cô uống thuốc tránh thai. Tình yêu của anh thực sự rất kỳ lạ!
Đôi mắt đẫm lệ của Tiểu Mỹ nhìn Đình Triết không rời. Dù đã tự dằn lòng anh sẽ không nói cho cô biết lý do thực sự là gì nhưng cô vẫn muốn biết, vẫn muốn nghe anh giải thích. Đến cuối cùng thứ còn sót lại trong căn phòng lạnh lẽ này lại là sự im lặng. Nở một nụ cười đầy chua chát, Tiểu Mỹ tự chế giễu bản thân vì đã quá mong chờ, quá hi vọng để rồi thất vọng.
Cô không nhìn anh nữa, ánh mắt dịu dàng thường ngày không còn xuất hiện trên gương mặt ấy. Quay người sang hướng khác, cô tựa gối trở về với dáng vẻ ban đầu buồn bã và thất vọng. Anh lặng lẽ tiến đến ôm cô vào lòng an ủi:
– Tiểu Mỹ! Bây giờ chúng ta chưa thể sinh con được. Đợi thêm một khoảng thời gian nữa, chúng ta nhất định sẽ có con. Được không?
Tiểu Mỹ chỉ nghe không đáp, những giọt nước mắt vẫn dài trên gò má.
Tại sao phải đợi thêm một khoảng thời gian?
Tại sao lại không có lý do chính đáng?
Những câu hỏi ấy liên tục lặp đi lặp lại trong đầu Tiểu Mỹ không thôi. Và có lẽ cho đến những ngày tháng sau này, khi nhớ lại cô vẫn sẽ tự hỏi như vậy.
Căn phòng dần trở về với sự tĩnh lặng vón có.
Đình Triết ôm Tiểu Mỹ vào lòng, hơi ấm từ anh tỏa ra phần nào khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn trong ngày đầu thu. Do mệt mỏi vì khóc quá nhiều, Tiểu Mỹ ngủ quên lúc nào không hay. Đình Triết quay sang bên cạnh thấy cô ngủ thì không dám đánh thức. Anh lặng lẽ cất bát cháo đã nguội lên bàn đợi tới khi cô tỉnh sẽ hâm lại. Kéo chiếc áo mỏng cao hơn giữ ấm cổ cho cô, anh cẩn thận bế cô về giường.
Nhẹ nhàng đặt Tiểu Mỹ xuống, Đình Triết cũng nằm xuống kế bên. Sau những chuyện đã xảy ra, anh tham lam muốn giây phút yên bình này kéo dãi mãi mãi. Giây phút mà cô không phải đau buồn, không phải khóc hay lo lắng. Tuổi 18 của Tiểu Mỹ không êm đềm, vui vẻ ngược lại còn gặp nhiều chuyện trắc trở.
Vén lọn tóc dài sau vành tay, gương mặt khả ái thu gọn trong đáy mắt. Đình Triết mỉm cười không kiềm lòng mà hôn nhẹ lên môi Tiểu Mỹ. Trước kia những hành động thân mật thế này, anh muốn cô sẽ không từ chối nhưng bây giờ, dù chỉ đơn thuần là muốn ngắm vợ mình ngủ, anh cũng phải làm trong âm thầm. Tiểu Mỹ chắc chắn đang rất giận, giận vì anh cho cô uống thuốc tránh thai. Thế nhưng Đình Triết không thể làm khác. Nếu cô mang thai ở thời điểm này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và không thể tiến hành phẫu thuật cần thiết.
Bây giờ nghĩ lại Đình Triết mới nhận ra quyết định kết hôn là một sai lầm. Anh không nghĩ chuyện lấy Tiểu Mỹ là sai, cái sai ở đây là thời điểm. Khoảng thời gian hai người kết hôn là một điều ngu ngốc giống như bố anh từng nói. Chỉ vì sợ mất Tiểu Mỹ và bản tính cuồng chiếm hữu, anh đã hối thúc chuyện cưới hỏi. Cuộc hôn nhân này làm gián đoạn việc học của Tiểu Mỹ, thay vì đến trường cô phải học riêng với gia sư tại nhà và đó đã là một điều bất tiện. Anh đến với cô khi chưa giải quyết rõ ràng mọi chuyện với tình cũ để rồi gây nên một hiểu lầm không đáng có. Và bây giờ giữa hai người lại xuất hiện một mâu thuẫn nhỏ chưa thể giải quyết. Cô gái nhỏ của anh đã vì anh mà chịu nhiều tổn thương!
Thức dậy khi ánh đèn trong phòng không được bật, nguồn sang duy nhất chiếu rọi từ mặt trăng bên ngoài cửa sổ. Tiểu Mỹ khẽ chau mày tỉnh giấc, vì hơi ấm tđang bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé mà thu mình lại theo quan tính. Rồi Tiểu Mỹ chợt nhận ra hơi ấm ấy không phải từ chiếc chăn đang đắp mà từ người đang ôm cô vào lòng. Tiểu Mỹ có hơi bất ngờ khi thấy Đình Triết nằm kế bên. Cô nhớ trước khi chìm sâu vào giấc ngủ, nơi hai người ngồi là sàn nhà lạnh lẽo, còn cô chỉ mới tựa đầu vào vai anh. Cố di chuyển nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, Tiểu Mỹ lặng lẽ rời khỏi vòng tay Đình Triết. Thế nhưng cái dây áo c.h.ế.t tiệt lại vướng phải cúc áo anh kéo cô ngược trở lại. Tiểu Mỹ bối rối gỡ chỗ bị mắc nhưng càng làm lại càng rối thêm. Khuôn mặt cô trở nên cau có, bàn tay run rẩy mất kiểm soát vì mãi không thể thoát ra.
Lúc này Tiểu Mỹ mới phát hiện vào vệt m.á.u đỏ trên áo Đình Triết. Cô đưa tay nhẹ nhàng sờ vào vệt đỏ dài thì biết đây là vệt m.á.u đã khô. Chẳng cần hỏi lý do cô cũng biết nguyên nhân khiến anh bị thương. Lana nào tức giận đập phá đồ đạc, anh cũng tự làm bản thân chảy m.á.u không phải ở chỗ thì cũng ở tay. Có thêm một vết thương mới, Tiểu Mỹ chỉ còn biết thở dài.
Bỗng, cô khựng lại vài giây nghĩ giá như cô có thể đoán được lý do anh cho cô uống thuốc tránh thai giống chuyện bị thương thì tốt biết mấy.
Rong ruổi với những suy nghĩ viển vông trong đầu, Tiểu Mỹ không hề hay biết Đình Triết đã tỉnh. Một giọng nói trầm ấm bất ngờ vang lên.
– Em dậy rồi sao?
Tiểu Mỹ giật mình ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Đình Triết. Cô vội vàng xoay người ngặt nỗi chỗ rối ở cúc áo vẫn còn chưa giải quyết nên kéo cô lại. Bàn tay nhỏ lúng túng gỡ rối nhưng bất thành để rồi một bàn tay khác chạm vào, chỉ với vài thao tác đơn giản chỗ bị rối nhanh chóng được gỡ. Chẳng còn thứ gì níu giữ, Tiểu Mỹ ngồi dậy cách xa Đình Triết một khoảng.
Cô là đang cố tình giữ khoảng cách với anh!
Đình Triết hiểu rõ thái độ hiện tại của Tiểu Mỹ, anh không trách cũng không giận bởi anh không còn tư cách đó. Bị người mình yêu xa lánh. Đình Triết vẫn luôn mỉm cười dịu dàng trong từng câu chữ.
– Em đói chưa? Anh xuống hâm lại cháo cho em
– Em không muốn ăn!
Khó khăn lắm Tiểu Mỹ mới nói với Đình Triết vài lời chỉ vỏn vẹn bốn chữ cùng thái độ lạnh nhạt. Biết là cô giận nhưng anh không thể để cô đói rồi không uống thuốc. Liệu trình phải uống đủ thì sức khỏe mới tốt lên được.
Đình Triết bước xuống giường, cầm bát cháo nguội lạnh để trên bàn. Bước đến ngưỡng cửa, anh quay đầu nói.
– Ngồi im trong phòng, anh hâm lại cháo rồi mang lên cho em.
– Em không ăn! Anh có hâm lại em cũng không ăn!
Bỏ ngoài tai những lời càu nhàu của Tiểu Mỹ, Đình Triết trực tiếp mở cửa bước ra ngoài. Bàn tay Tiểu Mỹ giơ lên trong không trung như có ý định giữ lại, đôi môi khẽ mở vừa chuẩn bị nói thêm thì anh đã đi mất. Bất lực, Tiểu Mỹ buông thõng tay xuống thở dài. Cô đã kiên quyết đến như vậy mà anh vẫn cứng đầu làm theo ý mình vậy thì cô cũng nhất định không nghe lời.
Khoảng chừng 10 phút sau, cánh cửa phòng mở ra. Từ bên ngoài, Đình Triết bước vào trong trên tay bưng một bát cháo nóng hổi nghi ngút khói mang theo hương thơm. Lại gần giường, anh thấy tấm chăn mỏng phủ lên người cô kín đến nỗi không có một khe hở. Anh bật cười, chắc vì không muốn ăn cháo anh nấu nên cô mới làm vậy. Giận thì giận nhưng tính cách vẫn là một đứa trẻ không lớn.
Ngồi xuống kế bên cạnh, Đình Triết nhẹ nhàng kéo chăn xuống nhưng ngay sau đó một bàn tay nhỏ xuất hiện kéo ngược trở lại ban đầu. Anh thở dài bất lực, lắc đầu chịu thua cô vợ nhỏ.
– Tiểu Mỹ, dậy ăn một chút rồi uống thuốc!
– Không ăn, không ăn! Em đã nói không ăn mà.
– Không ăn thì sao uống thuốc được. Em không muốn khỏi bệnh sao?
Từ bên trong chăn không còn phát ra tiếng nói nữa. Tiểu Mỹ im lặng cho bản thân thời gian suy nghĩ, Đình Triết ở bên cũng không nói gì thêm.
Chừng vài phút sau, anh bắt đầu thấy chiếc chăn di chuyển cuối cùng cô cũng chịu ngồi dậy. Khóe môi Đình Triết khẽ cong lên để lộ ý cười, đưa bát cháo về phía cô, anh còn chưa kịp làm gì thì Tiểu Mỹ đã nhanh tay cầm bát cháo. Cô cúi đầu xuống, chậm rãi ăn từng muốn cháo trong sự im lặng mà không cần đến sự giúp đỡ từ anh. Cô thông suốt rồi, mọi chuyện dù có thế nào, có giận anh ra sao thì sức khỏe rất quan trọng.
Đình Triết lặng lẽ nhìn Tiểu Mỹ dùng bữa, mặc dù bản thân từ sáng tới giờ chưa bỏ cái gì vào bụng nhưng lại không thấy đói. Có lẽ khoảnh khắc nhìn người mình yêu no đủ cũng làm cho bản thân không cảm thấy mệt mỏi.
Sau một khoảng thời gian khá dài, Tiểu Mỹ cũng chỉ ăn được một nửa bát cháo. Dù cháo là món dễ ăn nhưng cô lại khó chịu và đầy bụng. Mỗi lần ngửi mùi đều cảm thấy buồn nôn. Đưa bát cho cho anh bằng hai tay, Tiểu Mỹ không nhìn Đình Triết lấy một cái hậm hực nói.
– Em không ăn được nữa!
Đình Triết cầm bát cháo đặt xuống chiếc bàn bên cạnh giường rồi quay sang nhìn cô. Tiểu Mỹ cúi gằm mặt xuống, không nói một lời mà định quay lưng lại. Đình Triết vội giữ cô bằng một tay, tay còn lại nhẹ nhàng năng cầm cô lên. Ngón cái xoa lên bờ môi mềm lau đi vệt cháo vẫn còn dính bên trên.
– Không ăn hết cũng được, nghỉ ngơi một chút đi. Lát nữa còn uống thuốc.
Tiểu Mỹ nhẹ nhàng gạt tay Đình Triết ra khỏi người. Lấy tạm khăn giấy trên bàn, lau qua miệng một lượt rồi nằm xuống chùm chăn kín mít. Anh không nói thêm lặng lẽ mang bát cháo rời khỏi phòng.
Cánh cửa phòng đóng lại vang lên một âm thanh khá lớn.
Tiểu Mỹ nằm trên giường trầm tư suy nghĩ về những điều Đình Triết vừa nói. Anh nhắc nhở cô uống thuốc, cô lại tự vấn không biết trong số thuốc đó ngoài điều trị thiếu máu có thuốc tránh thai hay không. Trong lòng cô bây giờ hiện lên biết bao suy nghĩ, rối rắm không thể tìm ra cách giải quyết hợp lý. Từ khi biết sự thật, cô vẫn luôn tỏ thái độ lạnh nhạt với anh còn anh, một câu lớn tiếng cũng không có.
Nhớ lại chuyện bát cháo khi nãy, Tiểu Mỹ không biết Đình Triết đã ăn tối hay chưa. Anh thuộc kiểu người cuồng công việc, có khi đến giờ cơm trưa sẽ bỏ đói mình vậy đến tối lại không ăn chẳng mấy chốc mà mất sức. Cô giận thì giận anh thật nhưng bản tính vẫn luôn lo lắng cho anh. Đôi lúc muốn quan tâm, hỏi han mà nhớ lại vỉ thuốc tránh thai, cô lại ngập ngừng.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bất chợt mở ra. Vẫn là bóng dáng quen thuộc với chiếc khay đựng bằng gỗ. Nhưng lần này không phải đồ ăn mà là thuốc. Tiểu Mỹ biết điều vừa nhìn thấy liền lập tức ngồi dậy. Đợi cho đến khi Đình Triết đặt mấy viên thuốc đã sắp sẵn theo đơn xuống giường thì cầm lên uống.
Trước khi uống, cô quay sang hỏi anh.
– Anh bỏ thuốc tránh thai vào rồi đúng không?
Mấy loại thuốc không nhãn mác lại thêm vài viên thuốc có hình dạng gần giống nhau, Tiểu Mỹ nhìn chẳng phân biệt được đâu là thuốc tránh thai đâu là thuốc bổ máu.
Mỗi lần cô nhắc đến chuyện này, trong lòng Đình Triết cảm thấy rất khó chịu như thể đang có vật sắc nhọn cứa mạnh vào trái tim anh khiến nó rỉ m.á.u. Dù vậy nhưng ngoài mặt anh vẫn vui vẻ, lắc đầu trả lời.
– Không có thuốc tránh thai trong đây đâu. Em uống đi!
Tiểu Mỹ gật đầu trực tiếp uống hết số thuốc trên tay. Nhìn cô ngoan ngoãn uống thuốc, anh thở phào nhẹ nhõm bởi ít ra cô còn quan tâm đến sức khoẻ của chính mình. Nếu cô cự tuyệt nhất quyết không uống thuốc, anh cũng chỉ đành dùng biện pháp mạnh.
Uống xong, Tiểu Mỹ đặt mạnh cốc nước xuống bàn khiến nó vang lên một âm thanh khá lớn. Cô lạnh nhạt nói.
– Em uống thuốc rồi đấy. Vừa lòng anh chưa?
– Uống rồi là tốt. Uống vào sẽ nhanh chóng hết bệnh.
– Căn bệnh này ảnh hưởng đến việc mang thai sao?
– Anh không phải bác sĩ nên không thể trả lời cho em biết nhưng mang thai ảnh hưởng đến những thứ khác.
– Những thứ khác? Là thứ gì?
Tiểu Mỹ lập tức băn khăn trước những lời Đình Triết nói.
Nhận ra sự lơ đễnh, bất cẩn của bản thân trong lời nói Đình Triết cười trừ vội vàng tìm lý do chống chế.
– Ảnh… ảnh hưởng… ý anh là bệnh thiếu máu ảnh hưởng đến tim. Đúng rồi, nó ảnh hưởng đến tim. Chẳng phải lúc ở bệnh viện trưởng khoa đã giải thích rồi sao.
– Không phải! Anh không nói bệnh thiếu máu, anh nói mang thai ảnh hưởng đến những thứ khác.
– À ừ, đúng rồi. Mang thai sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ nhất là khi em đang mắc bệnh thiếu máu. Đợi đến khi căn bệnh này thuyên giảm chúng ta sẽ tính tiếp. Em nghỉ ngơi đi, anh mang những thứ này xuống dưới nhà.
Đình Triết lúng túng dọn dẹp đống bừa bộn trên giường rồi hấp tấp rời khỏi phòng. Tiểu Mỹ nhìn theo bóng anh khuất dần, ánh mắt chứa đầy sự nghi ngờ. Chẳng có một cơ sở nào nói người thiếu máu không được mang thai, bởi nhiều người họ thiếu máu khi mang thai vẫn có thể bổ sung bằng nhiều cách. Những lời Đình Triết nói khi nãy càng khiến Tiểu Mỹ thêm nghi ngờ. Nhưng dù sao có hỏi anh cũng không trả lời nên cô cũng không quan tâm nhiều đến nữa.
Ở dưới lầu, rời khỏi tầm mắt Tiểu Mỹ, Đình Triết mới thở phào nhẹ nhõm. Anh tự đánh bản thân một cái thật đâu để trừng phạt chuyện lỡ miệng ăn nói thiếu suy nghĩ. Suýt chút nữa đã bị lộ bí mất, cũng may mắn là anh kịp thời dừng lại nếu không Tiểu Mỹ đã biết được mọi chuyện.
Thu gọn lại mấy món đồ lộn xộn trên bếp, Đình Triết tăng tốc hoàn thành để lên trên phòng.
Chợt, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên khiến Đình Triết phải dừng hành động đang làm. Lau vội tay vào chiếc khăn bên cạnh, nhìn qua tên người gọi trên màn hình anh vội vàng bắt máy.
– Con nghe thưa bố!
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm của một người đàn ông trung niên.
– Giờ này vẫn còn thức à?
– Con không thức thì sao nghe điện thoại của bố được. Bố gọi con giờ này có chuyện gì không?
– Không quá quan trọng đâu chỉ để thông báo cho hai đứa biết ngày mai bố sẽ về.
– Dạ?
Đình Triết không giấu nổi sự ngạc nhiên của mình mà bất ngờ lớn tiếng. Ngày mai bố anh về nhưng anh lại chưa chuẩn bị được gì. Hơn nữa, ông lại về đúng thời điểm giữa anh và Tiểu Mỹ đang xảy ra xích mích. Nếu để ông biết được chắc chắn sẽ lớn chuyện.
Phong Lăng ở đầu dây bên kia không nghe thấy tiếng Đình Triết trả lời liền tiếng hỏi.
– Con có nghe bố nói gì không đấy?
Thu lại dáng vẻ lơ đễnh, Đình Triết gật gù.
– Vâng, con vẫn đang nghe.
– Thế thì tốt.
Phong Lăng ngừng lại vài giây rồi mới tiếp tục.
– Mà lần này bố không về một mình, mẹ con sẽ về cùng với bố.
– Cả mẹ cũng về sao hả bố? Nhưng không phải mẹ nói tháng sau mới về sao?
– Chuyện này bố không biết, đột nhiên mẹ con thay đổi kế hoạch.
– Nếu vậy thì phải báo trước cho con một tiếng chứ?
– Mẹ con nói muốn về nhà sớm nhất có thể để nhìn mặt cô con dâu lâu ngày không gặp lại. Chắc là bà ấy nhớ Tiểu Mỹ lắm!