– Vợ à, em định bỏ chồng mình ở đây mà đi luôn sao?
Cái ôm ấm áp đến quen thuộc làm Tiểu Mỹ nhớ ra bên ngoài căn phòng ấy còn có một người chờ đợi. Hai má Tiểu Mỹ ửng hồng vì ngượng ngùng, thầm nghĩ chắc Đình Triết sẽ không giận vì chuyện này đâu nhỉ?
Tiểu Mỹ mỉm cười, lắc đầu đáp.
– Em xin lỗi! Chú đợi em có lâu không ạ?
– Không lâu, bao lâu tôi cũng chờ được. Giải quyết xong rồi đúng không?
– Vâng, nhưng mà… có phải sau khi Hân Nghiên làm phẫu thuật xong chú sẽ không liên lạc với cô ta nữa đúng không?
– Đúng! Không liên lạc, không gặp lại nữa.
Ánh mắt Tiểu Mỹ lộ rõ ý cười, gương mặt cũng trở nên rạng rỡ hơn. Đây chính là điều mà cô muốn, không dây dưa với Hân Nghiên cuộc sống của hai người sẽ trở về như trước. Đình Triết cũng không phải nói dối để đến bệnh viện. Thời gian qua, những lời nói đó đã làm anh mệt mỏi rồi.
Nhìn cô gái nhỏ trong lòng. Đình Triết bất giác mỉm cười. Ngày thường Tiểu Mỹ hiền lành chẳng lớn tiếng với ai bao giờ vậy mà nghe cuộc nói chuyện giữa cô với Hân Nghiên, Đình Triết không nghĩ đây lại là cô vợ nhỏ của mình. Những lời mà Tiểu Mỹ nói, Đình Triết nghe rõ từng câu từng chữ. Và có lẽ đó cũng chính là những điều mà cô luôn giấu trong lòng sau khi biết được sự thật.
Sự xuất hiện của Hân Nghiên đã làm cuộc sống của anh xáo trộn, suýt nữa thì anh đã đánh mất cô. Anh không còn tình cảm với tình cũ, cũng không vì một người con gái khác mà bỏ rơi vợ mình. Điều anh sợ nhất là thiếu vắng bóng dáng cô trong những năm tháng sau này. Cách anh làm không hoàn toàn sai nhưng cũng chưa hẳn là đúng đắn nhất nhưng điều quan trọng là anh muốn tốt cho cô. Ba ngày nữa thôi, sẽ chẳng có những ngày đi sớm về khuya, chẳng còn những ngày phải nói dối để đến bệnh viện và không còn những nghĩ ngợi, suy nghĩ âu lo.
Tiểu Mỹ bất giác quay người lại đối diện Đình Triết. Bắt gặp ánh mắt vô hồn của anh, cô hỏi.
– Sao chú không nói gì?
Đình Triết lắc đầu, thở dài.
– Không có gì. Tôi chỉ đang nhớ lại những lời em nói với Hân Nghiên khi nãy thôi. Nếu biết vợ mình giữ chồng như vậy, tôi sớm đã nói thật với em rồi.
– Thì chú cứ nói thật thôi. Ai bảo chú nói dối để gây hiểu lhầm.
– Nếu tôi nói thật ngay từ đầu, liệu em có ghen khi biết coi đó là chuyện bình thường không hay lại một mình nghĩ ngợi trong lòng?
Tiểu Mỹ cúi đầu trầm tư, mãi lâu sau mới đáp lại.
– Em sẽ nghĩ ngợi, sẽ ghen, sẽ lại để trong lòng mà không nói ra. Em không thích chú qua lại với Hân Nghiên ngay cả khi chú không có tình ý gì với cô ta.
– Nói hay không nói dối mọi chuyện cũng đã lỡ, cũng đã chấm dứt rồi. Sau này nói thật tất cả với em được không?
Cái gật đầu và nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Tiểu Mỹ làm Đình Triết yên tâm phần nào. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi nắm lấy bàn tay nhỏ kia mà rời đi. Bây giờ thì chẳng còn giận hờn hay hiểu lầm gì nữa rồi mà chỉ còn niềm vui.
Quãng đường dài tấp nập xe qua lại. Tiểu Mỹ mải mê ngắm nhìn những thứ đang lùi dần về sau qua tấm kính bên cạnh. Những thứ thu gọn trong tầm mắt ấy, đã không biết bao nhiêu lần thấy qua nhưng lần này Tiểu Mỹ lại cảm thấy mới mẻ và đẹp đẽ đến lạ giống như thể đây là lần đầu tiên chứng kiến. Có lẽ trong lòng cảm thấy vui vẻ nên những điều xung quanh cũng trở nên đặc biệt dẫu nó chỉ là thứ mà hằng ngày ta gặp qua rất nhiều lần.
Chiếc xe di chuyển được một nửa chẳng đường. Đình Triết mới mở lời.
– Tôi đưa em về nhà trước. Nhớ nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức. Mấy ngày nữa quản gia Lương trở lại làm việc rồi.
Tiểu Mỹ quay sang phía Đình Triết, chau mày khó chịu.
– Chú không về nhà với em sao? Chú lại đi đâu vậy ạ?
– Đi gặp một người.
– Có quan trọng không?
– Khá quan trọng!
Trong đôi mắt Tiểu Mỹ thoáng lên một nỗi buồn u uất. Hai người vừa mới chấm dứt được chuyện của Hân Nghiên nên Tiểu Mỹ muốn Đình Triết ở bên cạnh. Thế nhưng, mong ước nhỏ nhoi ấy chưa thành hiện thực đã tan biến. Dường như Đình Triết vẫn luôn bận rộn với những công chuyện riêng. Khoảng thời gian dành cho cô chưa bao giờ bằng một nửa công việc.
Khoảng thời gian sau, trên xe chỉ còn lại sự im lặng. Cô không nói, anh tuyệt nhiên không lên tiếng. Hai người cứ như vậy mà không nói với nhau lời nào cho đến khi chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự.
Đình Triết quay sang bên cạnh cởi dây an toàn cho Tiểu Mỹ, cô vội vàng nắm chặt lấy cổ tay anh. Đôi mắt hiện rõ sự buồn bã, giọng nói có chút nghẹn ngào nơi cuống họng.
– Chú đừng đi, ở nhà với em. Em không muốn ở nhà một mình.
Đình Triết sững sờ trước những lời Tiểu Mỹ nói.
Mọi lần chỉ cần nói một lần, cô đều gật đầu làm theo dù trong lòng không thực sự muốn. Còn người con gái trước mắt anh bây giờ, không còn hiểu chuyện nữa. Anh không trách cũng không nổi giận vì chính là người muốn cô trở thành một người không hiểu chuyện. Bởi nếu cô hiểu chuyện, cô sẽ lại ôm nỗi đau một mình. Anh hiểu cô cần có người bên cạnh nhưng chuyện này anh không thể chậm trễ, không thể hủy bỏ.
Lại gần Tiểu Mỹ hơn, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Tiểu Mỹ thuận tay liền ôm chặt lấy anh, vòng tay vòng qua sau cổ rồi nắm lại như thể không muốn người bên trong thoát ra. Trở lại ngôi biệt thự rộng lớn lạnh lẽo ấy một mình, cảm giác cô đơn và lạnh lẽo luôn bủa vây lấy Tiểu Mỹ. Có những ngày anh đi để cô ở lại một mình trong khoảng thời gian dài dường như đã vô hình trở thành ám ảnh tâm lý. Vậy nên Tiểu Mỹ mới không muốn Đìn Triết đi.
Bàn tay Đình Triết dần buông lơi, nụ hôn không còn sâu đậm như ban đầu. Chậm rãi rời khỏi môi cô, Đình Triết nhận ra bản thân vẫn đang bị giữ lại bởi vòng tay của Tiểu Mỹ. Cô ôm anh rất chặt và rất khó để buông tay.
Đình Triết thở dài đầy bất lực.
– Tiểu Mỹ!
– Chú đừng đi!
– Tôi sẽ về nhà trước 5 giờ chiều.
Tiểu Mỹ đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ điện tử nhỏ trên màn hình điều khiển. Bây gờ đã gần 3 giờ chiều. có nghĩa cô chỉ cần đợi thêm hai tiếng. Thế nhưng hai tiếng đối với Tiểu Mỹ cũng là một khoảng thời gian dài. Cô lương lự không muốn anh đi.
– Tiểu Mỹ, ở nhà tôi đợi. Sau hai tiếng tôi sẽ về!
– Chỉ… chỉ hai tiếng thôi đấy.
– Được rồi, chỉ hai tiếng.
Vòng tay ôm chặt lấy anh buông lơi dần rồi hoàn toàn không còn ép buộc nữa. Tiểu Mỹ hạ tay xuống nhưng không xuống xe ngay mà ngồi cạnh Đình Triết thêm một lúc. Ít nhất thì cô cũng cần chuẩn bị tâm lý.
– Ở nhà không được suy nghĩ lung túng, em đang bị bệnh đấy biết chưa?
– Vâng!
Nếu Đình Triết không nói có lẽ Tiểu Mỹ cũng đã quên bản thân đang bị bệnh. Trưởng khoa đa căn dặn, cô không được suy nghĩ tiêu cực, tâm trạng phải luôn vui vẻ nếu không sẽ ảnh hướng đến quá trình điều trị. Tiểu Mỹ có thể cứng đầu, đòi hỏi Đình Triết nhiều thứ nhưng cô không muốn biến bản thân trở thành gánh nặng của anh.
Rời khỏi xe, đừng trước cánh cổng sắt lớn của biệt thự, Tiểu Mỹ không bước vào mà đứng bên ngoài đợi đến khi xe Đình Triết khuất dần về phía cuối con đường.
Ám ảnh tâm lý là gì?
Có lẽ nỗi sợ hãi vô hình luôn hiện hữu bên trong mỗi khi thấy Đình Triết rời đi, Tiểu Mỹ lại muốn níu giữ anh lại. Những lần Đình Triết làm việc ở công ty đến tận khuya mới về, hay khoảng thời gian anh giấu chuyện của Hân Nghiên đi sớm về khuya ở bệnh viện đã vô tình tạo nên một nỗi sợ trong cô. Sợ mất mát, sợ cô đơn một mình, sợ phải thu mình trong căn phòng tối.
Nhưng cơn gió đầu thu sẽ lạnh thổi đến khiến Tiểu Mỹ khẽ rùng mình. Cô dựng đứng cổ áo, kéo khóa lại cho kín hơn rồi quay người bước vào trong.
Đình Triết vẫn tiếp tục hoàn thành xong công việc trong ngày.
Rời khỏi Phong gia, chiếc xe đen mang hiệu BMW dừng lại trước một nhà hàng sang trọng sau gần 30 phút đi đường.
Như một người đã trở thành vị khách quen của nhà hàng, Đình Triết được nhân viên đón tiếp rất chu đáo và được đưa đến phòng đã đặt trước.
Bước vào bên trong, một người đàn ông trung niên mặc bộ vest đã đã có mặt từ trước. Thoáng nhìn qua bộ đồ hiệu trên người cũng đoán được ông ta thuộc tầng lớp thượng lưu. Xét về độ tuổi, Đình Triết chắc chắn nhỏ tuổi hơn nhưng từ khi bước vào, anh không có lấy một lời chào hỏi hay ra hiệu. Lặng lẽ tiến đến chiếc ghế đối diện, Đình Triết trực tiếp vào thẳng vấn đề.
– Xin lỗi đã đến muộn! Tôi có một số chuyện cần giải quyết. Đường tổng không phiền vì phải đợi tôi chứ?
Đường Mạc cầm tách trà nóng hổi lên nhấp một ngụm. Từng động tác đều thuần tục và có phần chậm rãi hơn bình thường, dường như đang cố ý kéo dài thời gian để người đối diện chờ đợi câu trả lời. Một cách trả đũa khá tinh tế.
Đình Triết cũng không vội vàng, anh xem như đây là hình phạt cho việc đến muộn. Dù sao người hẹn cũng là anh, chuyện đến muộn xem như thất lễ.
Sau khi thưởng thức hương vị của trà, Đường Mạc đặt tách trà về vị trí cũ. Lúc này, ông mới ngẩng đầu lên nhìn Đình Triết một lần. nét chân chim trên đuôi mắt hiện rõ khi ông ta mỉm cười. Một giọng nói khàn đục và có phần khó nghe vang lên.
– Hình như sau khi công ty của Phong tổng phát triển, cậu đã quên mất lễ nghĩa thông thường rồi, đúng không?
– Chuyện quên hay không bây giờ không còn quan trọng nữa rồi.
Đường Mạc bỗng bật cười rất lớn, một nụ cười đầy vẻ khinh thường.
– Không còn quan trọng? Có vẻ cậu đã quên hết những chuyện xảy ra trước kia rồi hả? Cần tôi phải nhắc lại không?
– Đường tổng, ông sống ở hiện tại thì đừng bám lấy cái quá khứ cũ rích đó. Hôm nay tôi hẹn ông đến đây để giải quyết cho xong những chuyện trong quá khứ mà ông vãn thường hay nhắc tới.
– Cậu giải quyết được sao?
– Không có gì là không thể. Với lại, tôi cũng chán ngấy cái cảnh hai bố con ông xuất hiện trong cuộc sống của tôi rồi.
– Cậu!!!
Đường Mạc tức giận không nói lên lời. Bàn tay vô thức nắm chặt lại thành hình quả đấm, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên những tia máu nhỏ. Những lời Đình Triết vừa nói như thể đang ám chỉ ông ta và Hân Nghiên giống như con đỉa bám mãi không buông. Nhưng dù tức giận đến thế nào, Đường Mạc cũng không cho phép bản thân nổi giận. Bởi bên ngoài biểu lộ cảm xúc chẳng khác nào đang cho rằng những lời Đình Triết vừa nói là đúng.
Đình Triết lấy trong túi ra một tập hồ sơ để trên mặt bàn rồi đẩy về phía Đường Mạc.
– Đây là thứ ông muốn. Cầm lấy rồi ông và con gái ông đừng xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa.
Đường Mạc nhận tập hồ sơ từ Đình Triết. Ông ta chau mày khó hiểu rồi nhanh chóng mở ra kiểm tra.
Bên trong là giấy tờ chuyển nhượng công ty Hải Đông. Từ chủ sở hữu là Đình Triết sang tên của ông ta. Đường Mạc cẩn thận kiểm tra từng nội dung ghi bên trong và bao gồm cả chữ ký. Tiếng lật trang giấy vang lên không ngừng, được khoảng chừng một lúc Đường Mạc ngẩng đầu lên nhìn Đình Triết ra hiệu giải thích.
Hiểu ý, Đình Triết lên tiếng.
– Không phải trước kia ông đã cứu công ty tôi bằng cách chuyển nhượng một số tiền để đầu tư sao? Bây giờ số tiền đó tôi trả lời cho ông. Công ty này ông muốn giữ lại hay bán đi thì tùy. Nhưng tôi chắc chắn số tiền ông thu lại sẽ lớn hơn số tiền ông từng giúp tôi rất nhiều. Coi như khoản nợ giữa tôi và ông đã hết.
– Chuyện của Hân Nghiên tôi cũng giải quyết xong. Con gái ông đã đồng ý làm phẫu thuật tim, tuần sau ca phẫu thuật sẽ được tiến hành. Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, tôi không muốn nhìn thấy ông hay con gái ông.
Thời điểm quen Hân Nghiên, Đình Triết đang thành lập công ty. Lúc đó có quá nhiều khó khăn đối với một người mới bắt đầu vào nghề. Do thiếu vốn đầu tư nên Đường Mạc đã đứng ra đầu tư và cho Đình Triết vay một khoản tiền để duy trì công ty.
Bây giờ Đình Triết và Hân Nghiên không còn quan hệ, anh cũng không muốn mang ơn hay vay nợ bố người yêu cũ. Số tiền trong công ty kia coi như chấm dứt số nợ bao nhiêu năm qua. Đình Triết giúp Đường Mạc thuyết phục Hân Nghiên làm phẫu thuật ghép tim cũng coi như trả ân tình năm xưa giúp đỡ và thực hiện tình nghĩa cuối cùng với người mà anh từng yêu.
Đợi ba ngày sau, khi ca phẫu thuật kết thúc. Anh và họ hoàn toàn không có quan hệ, xem như chưa từng quen biết.
– Những điều cần nói tôi cũng đã nói. Hy vọng ông có thể làm đúng như những gì đã hứa. Xin phép!
Dứt lời, Đình Triết đứng dậy rời khỏi phòng để mặc Đường Mạc ngồi lại với giấy tờ chuyển nhượng anh vừa mới đưa.
Ra khỏi nhà hàng, Đình Triết lập tức lái xe trở về nhà. Nhìn đồng hồ trên màn hình điện tử, bây giờ cũng đã gần 5 giờ chiều. Nếu không đi nhanh hơn, anh sợ cô vợ nhỏ sẽ thấp thỏm lo âu mà nghĩ ngợi những chuyện tiêu cực.
Nhấn mạnh chân ga hơn, chiếc xe BMW lao nhanh trên đường tốc độ. Ngay cả người ngồi trong xe cũng cảm thấy nóng lòng.
Dừng lại trước cổng biệt thự, Đình Triết nhanh chân vào trong nhà. Khi bước vào anh mới nhận ra cửa nhà không khoá. Lo lắng có chuyện xảy ra, Đình Triết vội vàng chạy lên lầu kiểm tra.
– Tiểu Mỹ!
– Tiểu Mỹ, em có nghe thấy tôi nói không?
– Tiểu Mỹ!
Đã gọi đến ba tiếng nhưng không có người đáp lại, Đình Triết lại càng thêm lo lắng. Bước vào phòng ngủ của hai người, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng một ai. Vừa định quay ra ngoài tìm thì nghe thấy tiếng nước chảy phát ra từ nhà tắm cùng với giọng hát du dương của một người con gái.
Sự lo lắng trong lòng Đình Triết vơi dần thay vào đó là tiếng thở vào nhẹ nhõm.
Khoé môi Đình Triết bất giác cong lên nở một nụ cười đầy ẩn ý. Anh tiến đến chỗ phòng tắm, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào trong. Thân hình cân đối, đôi chân dài thon gọn cùng làn da trắng sáng của cô thu gọn trong tầm mắt anh. Đình Triết không kìm được lòng vội vàng tiến đến, ôm chầm lấy cô từ phía sau.
– Vợ nhỏ, ở nhà một mình mà không khoá cửa rất dễ có trộm đấy!