Edit: Jun
Về sau Chu Cảnh nhớ lại lần gặp mặt đó, luôn cảm thấy kì thật đằng sau khuôn mặt tươi cười xán lạn kia cất giấu hàm ý.
Nhưng lúc ấy, anh lại chẳng nghi ngờ gì hết, cứ thế nhập ma. Nào là đạo lí, nào là hậu quả, chẳng còn lọt tai, chẳng thể lường được.
Có lẽ, trời cao đã định sẵn, anh sẽ luôn phải dây dưa với một người đàn ông.
Từ khi bảy tuổi đã như vậy, mãi vẫn không đổi.
Chu Cảnh nhận Hướng Nam vào nhà, nấu cơm cho y, tắm rửa, thay quần áo cho y.
Khi làm những việc này, đôi lúc anh lại thấy hoảng hốt, Hướng Nam trước mặt anh là thật hay giả, có phải anh đã rơi vào ảo cảnh rồi không?
Nhưng có là ảo cảnh cũng được, nếu nó mãi mãi không bị phá vỡ thì đối với anh cũng chẳng phải là chuyện xấu gì hết.
Dù sao một đời này của Chu Cảnh cũng nào có mấy lần được vui vẻ thực sự.
Hướng Nam ăn mặc sạch sẽ khiến Chu Cảnh có chút không quen, nhưng khi y ngồi cạnh anh, ăn như hổ vồ thì Chu Cảnh lại thấy quen thuộc vô cùng.
Không như Ân Hướng Bắc khi ăn không nói câu nào, y sẽ vừa ăn vừa chuyện trò với Chu Cảnh.
Hỏi Chu Cảnh đây là đâu, khi nào hai người họ có thể trở về.
Chu Cảnh nhớ tới những chuyện xảy ra trên núi Lam Nhạc ngày trước, nhưng cũng chẳng nói rõ sự thật, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói lướt cho qua chuyện.
Dù thế Hướng Nam cũng rất vừa lòng với chỗ ở hiện tại.
Vì không có Tô Ngôn nên giờ phút nào giây nào thầy Chu cũng có thể ở cùng một chỗ với y.
Hướng Nam ăn nhiều thêm vài bát cơm, sau khi ăn xong thì đau bụng nằm trên ghế sô pha rầm rì kêu ca. Chu Cảnh cau mày, muốn kéo y dậy, trong nháy mắt khi lại gần bị đôi tay vững chãi ôm lấy, ôm chặt vào trong ngực.
Hướng Nam gác đầu lên vai Chu Cảnh, hỏi anh: "Thầy Chu, lâu lắm rồi tôi không được thấy thầy đấy."
"Cũng không lâu lắm đâu." Chóp mũi tràn đầy hơi thở mạnh mẽ nam tính, Chu Cảnh theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng khi nghe thấy lời y nói, trong lòng lại mềm ra như bún, "Anh phải bồi bổ cơ thể cho tốt vào."
Hướng Nam khẽ khịt mũi một cái, làm nũng nói: "Chỉ cần thầy Chu ở bên cạnh tôi là được."
Vẻ mặt Chu Cảnh cứng đờ, đột nhiên nhớ ra ngày trước Ân Hướng Bắc cũng nói như thế.
Anh không được tự nhiên lắm, nói: "Được, anh buông tay ra đi, tôi di dọn dẹp phòng bếp."
Hướng Nam rất nghe lời, nói buông là buông, sau đó lăn lông lốc từ ghế sô pha xuống thảm, rồi đứng lên bê bát đũa đi rửa cùng Chu Cảnh.
Y rất ngoan, rất thích đứng gần Chu Cảnh.
Khi còn trong thôn, y đã biết bắt cá săn thú, đỡ đần Chu Cảnh nhiều việc.
Nhưng giờ ở thành phố, những tài năng đó của Hướng Nam đều trở thành vô dụng.
Chu Cảnh dẫn y đi siêu thị, Hướng Nam nhìn chằm chằm những kệ hàng rực rỡ bắt mắt, cơ hồ cái gì cũng muốn bỏ vào xe đẩy hàng.
Nhưng y không dám lấy, vì biết những thứ đó chắc chắn sẽ cần tiền.
Chu Cảnh nhìn thấu y đang nghĩ gì, nói: "Muốn mua gì thì cứ lấy đi, dù sao tiền của anh nhiều lắm, không phải lo đâu."
"Thật không?" Đôi mắt Hướng Nam lóe lên sự hoài nghi, dù sao y còn chẳng có khả năng để lo nổi một bữa cơm, những đồ y dùng đều là do người khác cho mà có.
Còn Chu Cảnh thì lại biết, kì thật y tiền nhiều đến nỗi đủ để mua đứt cái chỗ này luôn.
Chu Cảnh gật gật đầu: "Lấy đi."
Giây tiếp theo, Hướng Nam hoan hô một tiếng, vươn hai tay ôm chầm lấy Chu Cảnh khiến bao người đưa mắt nhìn về phía họ.
Chu Cảnh lập tức nghiêm mặt lại định chỉnh đốn y mấy câu, nhưng may mọi người xung quanh thấy đầu óc Hướng Nam có vấn đề nên không để ý nhiều.
Thở phào một hơi, trong lòng Chu Cảnh lại hơi lo lo.
Tình trạng này của Hướng Nam, trước giờ chưa từng có.
Nếu như nói là di chứng do tai nạn ngày trước để lại thì bác sĩ đã nói rõ, đầu óc Hướng Nam không bị tổn hại đáng kể.
Theo lý thuyết thì trí nhớ của y sẽ không bị gì mới đúng.
Nhưng bằng cách nào đấy, Hướng Nam lại trở về, hơn nữa còn hoạt bát nhanh nhẹn đứng trước mặt anh.Chu Cảnh cũng từng nghĩ hay là có khi nào Ân Hướng Bắc giả vờ diễn kịch để tấu hài không, nhưng rất nhanh anh lại phủ nhận suy đoán này của mình.
Một là từ sự hiểu biết của anh với Ân Hướng Bắc, hai là từ tin tức của Văn Tín mang đến, Ân Lục Hợp đã tính toán bồi dưỡng một người khác trong nhà họ Ân để thế vào địa vị của y.
Mà những ngày gần đây, Văn Tín cũng càng ngày càng ít quan tâm tới Hướng Nam.
Tất cả những việc đó cộng lại mang nghĩa rằng nếu Ân Hướng Bắc không khôi phục lại như bình thường thì quyền thế y vẫn hằng kiêu ngạo sẽ dần rời xa y.
Đối với Ân Hướng Bắc, mục tiêu mà cuộc đời y vẫn luôn phấn đấu để đạt được sắp sụp đổ trong gang tấc.
Nếu y tỉnh táo, bằng những gì Chu Cảnh biết được về con người này, y sẽ chẳng bao giờ chịu ngồi yên.
Nhưng Hướng Nam vẫn mang thái độ vô ưu vô lo, luôn thích dính vào người Chu Cảnh, dù Chu Cảnh có muốn nghi thì cũng chẳng lấy đâu ra bằng chứng để ngờ.
Mà những hoài nghi đó của Chu Cảnh cũng vô tác dụng, vì anh chẳng hề có chút hảo cảm nào với chuyện gia đình của Ân Hướng Bắc.
Nếu Hướng Nam có thể tách ra khỏi nơi đó thật, có khi y còn vui hơn nhiều.
Nghĩ thông suốt chuyện này xong, Chu Cảnh chuyển hướng sự chú ý của mình về Hướng Nam, chú y y để đề phòng bị lạc.
Hướng Nam thì chẳng hề mảy may phát hiện gì, y chỉ vừa chăm chăm vào những món ăn lạ mắt ngon lành xung quanh mình, vừa thi thoảng ngó sang Chu Cảnh đang đứng cách đó không xa.
Chu Cảnh trợn mắt nhìn Hướng Nam ôm về cả một đống thịt lớn, lại thêm cả chồng đồ ăn vặt bỏ vào xe. Đôi lông mày dịu dàng không tự chủ được phải nhăn lên một chút, nghĩ thầm trước khi Hướng Nam đến anh sống có một mình, một ngày ba bữa cơm, đôi khi còn chỉ ăn có một bữa, cực kì không có quy luật.
Nhưng từ khi Hướng Nam ở đây, trong nhà như nhiều thêm một cái thùng cơm di động.
Bất kể là khi nào, bất kể là nơi đâu, đều có thể nhìn thấy miệng y đang hoạt động không ngừng.
Số thức ăn đó bình thường Chu Cảnh có thể ăn trong một tháng, Hướng Nam đến một phát, chỉ dùng có một tuần mà nhà cạn sạch lương thực không còn một hột gạo nào hết, không thể không đi siêu thị hốt đồ về.
Nhưng điều này cũng có chỗ hay, giờ giấc cơm nước của Chu Cảnh có quy luật hơn nên tinh thần cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Chu Cảnh chỉ có thể để mặc y chất đồ vào xe càng ngày càng cao, mãi đến khi không thể chất thêm nữa, y mới chịu lưu luyến nói với Chu Cảnh lần sau lại đến.
Thanh toán xong, đương nhiên mấy thứ này do Hướng Nam xách.
Chu Cảnh không thể lái xe, cho nên hai người định đón xe đi về, chẳng ngờ được vừa ra khỏi cửa siêu thị liền bắt gặp gương mặt thân quen, chào hỏi Chu Cảnh nhiệt tình nồng nhiệt.
"Chúng ta đi..." Hướng Nam chau mày, muốn kéo tay áo Chu Cảnh đi ngay lập tức.
Nhưng người vừa tới lại nói: "Gặp hai người mang nhiều đồ như vậy, đúng lúc anh lái xe, vậy thì để anh đưa cả hai về đi."
Hướng Nam từ chối không thèm suy nghĩ: "Không cần, tự tôi sẽ xử lí."Chu Cảnh liếc nhìn Hướng Nam một cái, ra hiệu cho y im lặng, sau đó nói xin lỗi với Tạ Tử Ý: "Xin lỗi, anh ấy không có ý gì đâu."
Tạ Tử Ý vuốt mũi, hơi ngượng ngùng nói: "Không sao đâu, anh không để trong lòng."
Hướng Nam cúi đầu nhìn mũi giày, không tham gia vào câu chuyện.
Vì Tạ Tử Ý dạy ở đại học S nên Chu Cảnh đã gặp lại anh ta thêm mấy lần nữa, quan hệ của hai người không tính là thân mật, nhưng cũng coi như là bạn bè.
Ở siêu thị gần đại học S mà bắt gặp Tạ Tử Ý cũng là chuyện bình thường.
Chu Cảnh hàn huyên với anh ta vài câu, sau đó mới từ chối lời đề nghị của Tạ Tử Ý, gọi xe đi về cùng Hướng Nam.
Dọc đường đi Hướng Nam có chút rầu rĩ không vui, chờ đến khi về nhà mới nói với Chu Cảnh, y không thích Tạ Tử Ý, không muốn thấy anh đứng nói chuyện với anh ta.
Chu Cảnh dở khóc dở cười, quả thực anh chỉ có mối quan hệ bạn bè xã giao với Tạ Tử Ý thôi mà.
Dù lúc trước Tạ Tử Ý muốn phát triển quan hệ với anh thật nhưng anh cũng đã chặn ngay từ đầu rồi.
Nhưng rõ ràng Hướng Nam hoàn toàn không biết Tạ Tử Ý mà y lại có thái độ kháng cự như thế với anh ta, giống như một con hổ khi lãnh thổ của nó bị người xâm chiếm vậy, chỉ muốn đuổi kẻ xâm phạm kia ra.
Chu Cảnh đành phải giải thích: "Tôi và anh ta không hề có bất kì quan hệ gì hết."
Hướng Nam khẽ hừ một tiếng, hùng hồn nói: "Tôi không tin, nhìn ánh mắt của gã ta rõ ràng chẳng có ý tốt gì hết!"
Chu Cảnh bất đắc dĩ, không hiểu y nhìn ra được Tạ Tử Ý không có ý tốt ở chỗ nào.
Anh cố gắng lái sang chuyện khác: "Hướng Nam, anh đi ăn cái gì đi."
Hướng Nam nhìn lướt qua mấy món ăn vặt trong túi đồ, sau đó liếm môi, bổ nhào vào lồng ngực Chu Cảnh: "Thầy Chu, thầy đồng ý với tôi có được hay không?"
Trong giọng nói mang theo chút làm nũng, ngòn ngọt dinh dính.
Lúc này y chẳng giống như con hổ nữa, mà lại giống như một con mèo trân quý được nuông chiều thành thói.
Chu Cảnh muốn nghiêm túc lại, nhưng bị thái độ của y mài mòn không thể cứng rắn nổi.
Cuối cùng dưới sự nhõng nhẽo ương ngạnh của Hướng Nam, anh đành phải đồng ý với y không gặp mặt Tạ Tử Ý một mình nữa, cũng không liên lạc với anh ta một mình.
Đồng ý đủ loại điều kiện xong, Hướng Nam mới cảm thấy mỹ mãn buông Chu Cảnh ra.
Nhưng không biết tại sao, khoảnh khắc y buông tay ra, trong ngực đột ngột mất đi áp lực khiến Chu Cảnh hơi không thích ứng kịp.
Ăn xong bữa cơm chiều, hai người ngồi song song trong phòng làm việc.
Chu Cảnh học bài, còn Hướng Nam thì cầm tờ giấy trắng với cây bút máy trong tay, không ngừng viết viết vẽ vẽ, chẳng biết bận bịu cái gì.
Đến đúng chín giờ tối, Hướng Nam kéo Chu Cảnh về phòng đi ngủ.
Hai người chia nhau đi tắm rửa rồi lên giường nằm, Chu Cảnh còn đang dán hai mắt vào điện thoại thì bị Hướng Nam ỷ mạnh chộp lấy mất máy.
Lý do của y là: "Trước 10 giờ thầy Chu phải đi ngủ mới được."
Chẳng còn cách nào, Chu Cảnh chỉ có thể thuận theo y.
Hai người ngủ chung một giường, mặc dù Chu Cảnh không muốn nghĩ lung tung nhưng chỉ một lúc sau, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề ngoài ý muốn.
Ví dụ, phản ứng cơ thể của Hướng Nam sẽ không khống chế được.
Lại ví dụ nữa, cứ đến tối thứ sáu, Chu Cảnh sẽ cảm nhận được hơi thở nam tính như có như không động chạm kề cận vào da thịt mình...
Chu Cảnh không biết Hướng Nam có hiểu rõ mối quan hệ hiện tại của hai người hay không, nhưng anh biết rõ rằng nếu như chỉ là bạn tốt bình thường thì buổi tối tuyệt đối sẽ không thể xuất hiện phản ứng sinh lý, sau rồi quấn quít lấy tay anh giúp y xoa dịu.
Hơn nữa, tình hình ngày càng tệ hơn...