Chu Cảnh ngồi trên ghế phó lái, vô định nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những vết thương trên người anh đã lành hết, quá trình phục hồi của chân trái cũng dần tiến vào quỹ đạo, không cần cả ngày ở trong viện an dưỡng nữa. Tuy điều kiện trong viện rất tốt, bác sĩ và y tá rất chuyên nghiệp, nhưng vẫn là ở bên ngoài, không yên tâm bằng ở nhà.
Hơn nữa sắp tới ngày báo danh, Chu Cảnh cần một không gian yên tĩnh hơn, không bị quấy rầy hơn khi ở viện.
Càng quan trọng hơn là chỉ cần anh về nhà, anh sẽ không phải nhìn thấy khuôn mặt Ân Hướng Bắc nữa, lại càng không bị y đánh úp bất ngờ vào đêm hôm khuya khoắt, không cho anh nghỉ ngơi.
Anh đã phải hứng chịu nhiều bài học từ Ân Hướng Bắc rồi, nếu còn học tiếp những bài học của y thì khỏi dùng não luôn đi, càng không cần đi thi đi thố gì nữa, vì chỉ cần anh thi đỗ, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày bị Ân Hướng Bắc nắm trong tay.
Chu Nghi có khuyên anh nên ra nước ngoài, cao chạy xa bay với hoàn cảnh hiện tại của anh có thể sẽ phù hợp hơn.
Nhưng Chu Cảnh đi đứng không tiện, sống nơi dị quốc tha hương, nói dễ hơn làm.
Huống chi anh vẫn luôn có mục tiêu của mình, cho nên ngày trước khi mua nhà mới cố ý chọn nơi xung quanh bốn phía đều có trường đại học.
Về phần Ân Hướng Bắc...
Trải qua thời gian dài bị xem nhẹ như thế, chắc đã thôi không dây dưa với Chu Cảnh nữa.
Dù sao người trong thân xác đó vẫn là Ân Hướng Bắc, kể cả khi có kí ức của Hướng Nam, đối với y cũng chỉ là kí ức mà thôi.
Trong phút lơ đãng, giật mình phát hiện khung cảnh ngoài cửa sổ đã quen thuộc hơn.
Chu Cảnh dừng xe lại, quay đầu hỏi Chu Cảnh: "Anh đỗ xe ở đây, được chứ?"
"Được." Chu Cảnh hồi phục lại tinh thần, tháo dây an toàn trên người.
Chu Nghi cười cười, sau đó tự giác xuống xe, chủ động giúp Chu Cảnh lấy hành lí. Hắn là ngôi sao nổi tiếng, một khi xuất hiện, ngay lập tức thu hút ngay người chú ý.
Có người lấy điện thoại ra chụp ảnh, có người vây quanh xe của hắn chỉ trỏ, thậm chí có người rục rịch muốn xông lên xin chữ kí.
Nhưng Chu Nghi như đã quen với cảnh tượng như vậy, không thèm để ý xung quanh xách hành lí lên đi về khu nhà Chu Cảnh ở.
Chu Cảnh nhíu mày vốn muốn từ chối, nhưng Chu Nghi quá nhanh, không cho anh nhiều lời thêm một câu nào. Về phần Tô Ngôn, xách nốt phần hành lí còn sót lại, vui vẻ cười nói với Chu Cảnh đi đằng sau, không cho Chu Cảnh một chút đồ gì để xách cùng.
Chu Cảnh bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể thong dong đi đằng sau, chịu đựng cả đống ánh đèn flash sáng chói nháy liên tục.
Tuy Chu Nghi đã thuộc kiểu bán ẩn, nhưng dù sao hắn cũng từng là nghệ sĩ nam hot nhất một thời, tùy tiện đăng một bài post lên Weibo cũng có thể khiến giới giải trí có động tĩnh lớn.
Tấm ảnh hắn xuất hiện khu đại học, giúp một người đàn ông không biết có quan hệ thân thích hay không thu dọn hành lí đã nhanh chóng lên trang đầu vào ngày hôm sau.
Ngại quan hệ của nhà họ Chu nên truyền thông không dám đăng quan hệ thật của Chu Nghi và Chu Cảnh, nhưng những tấm ảnh này không hề nghi ngờ đã khiến cho vô số người qua đường hóng hớt tán phét, dù sao thì quả thực Chu Cảnh* lớn lên quá đẹp, đứng bên cạnh người như Chu Nghi lại chẳng hề kém cỏi.
*gốc là Chu Nghi nhưng tui lại thấy tác giả có vẻ gõ nhầm rồi nên mạn phép sửa lại cho hợp lí hơn.
Rất nhanh tin tức truyền đến tai Ân Hướng Bắc.
Y mở quyển tạp chí ra, phá lệ mò đến phần giải trí, trang báo to đến thế mà y chỉ để ý đến thái độ của Chu Cảnh.
Tuy không cười vui vẻ hiền lành như khi ở cùng Tô Ngôn, nhưng khuôn mặt anh rõ ràng đang trong trạng thái thanh thản tươi tắn, so với vẻ lạnh lùng khi đối diện với Ân Hướng Bắc, quả thực trái ngược như trời với đất.
Tay Ân Hướng Bắc run rẩy, quyển tạp chí không được người cầm xem cứ thế rơi tuột xuống tấm thảm trải dưới chân, kẻ luôn sạch sẽ như y lại không để ý nhặt vội nó lên.
Ngày hôm qua y bỏ lỡ không đi tiễn Chu Cảnh xuất viện, vốn định đuổi theo, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc đuổi theo một Chu Cảnh luôn dửng dưng với mình, lòng y lập tức lạnh.
Cuối cùng y vẫn rẽ vào khúc ngoặt, lái xe về phía trụ sở công ty.
Vừa đến công ty, Văn Tín xuất hiện ngay trước mặt y báo cáo y phải chủ trì cuộc họp, trong cuộc họp người đứng đầu ban nào cũng cho mình là phải, minh thương ám đấu tranh luận hơn một giờ, phải đến khi Ân Hướng Bắc đen mặt tuyên bố chấm dứt cuộc họp các bên mới hậm hực ngậm miệng bỏ đi. Dù Ân Hướng Bắc có đang ốm đau, nhưng y vẫn phải xử lí tốt hết các công việc từ nhỏ đến lớn, đồng thời còn phải đề phòng Ân Lục Hợp cho người ngáng chân.
Cả người mệt chết đi được, nhưng tinh thần không dám lơi lỏng dù chỉ một chút.
Bi ai nhất là xung quanh y luôn bị vây quanh bởi một đám người, nhưng không hề có một ai phát hiện cơ thể y không khỏe.
Cuối cùng vẫn là Văn Tín cảm thấy trạng thái y không tốt lắm, cẩn thận khuyên y mau mau về nhà nghỉ ngơi.
Ân Hướng Bắc không có tính già mồm cãi láo, tự nhận 29 năm qua đã trải qua những việc mà rất nhiều người cả đời cũng chưa tính nếm vị, có lẽ do đau ốm nên tuyến phòng ngự của y trở nên suy yếu, vì thế khi một mình một người nằm cô đơn trên giường lớn lại bỗng có cảm giác mê man.
Cuộc đời của Ân Hướng Bắc, y luôn đặt ra mục tiêu trước để mình thực hiện, chưa bao giờ cảm thấy mê man dù chỉ một giây.
Nhưng khi tất cả những mục tiêu kia y đã thực hiện được hết rồi, khi tiền trong tài khoản của y chất thành núi rồi, khi những người phải nhìn sắc mặt y để làm việc càng ngày càng nhiều, y lại chưa bao giờ thích thú hay có cảm giác vui vẻ gì hết.
Y tự hỏi mình, cả đời người, đến tột cùng là vì cái gì mà sống trên thế gian này?
Câu trả lời chỉ sợ không phải tiền bạc, lại càng không phải quyền lực...
Ân Hướng Bắc có được tất cả, nhưng vẫn cảm thấy mê man và trống rỗng, thậm chí khi y đau ốm một thân một mình nằm trên giường cũng không có nổi một người quan tâm.
Tình thân tình bạn tình yêu, những tình cảm y truy đuổi trong những ngày qua, tất cả đều bị bỏ rơi hết thảy.
Nếu Chu Cảnh vẫn còn ở bên cạnh y, chắc chắn sẽ không như thế này.
Ân Hướng Bắc rất ít khi ốm, nhưng y cũng từng gặp vài vấn đề về sức khỏe trong một thời gian. Có lần vì bị dị ứng, khắp cả lưng đều có những vết sưng đỏ mẩn lên chi chít, thậm chí ngay đến y còn không muốn nhìn thêm lần thứ hai.
Ân Hướng Bắc không thích đi bệnh viện, nên nằm trên giường để Chu Cảnh bôi thuốc cho, mặc kệ để cơ thể tự lành.
Thuốc mỡ man mát, tay Chu Cảnh cũng rất nhẹ nhành.
Hơn nữa Chu Cảnh vừa bôi thuốc vừa xoa bóp bấm huyệt cho Ân Hướng Bắc, rất nhanh khiến Ân Hướng Bắc thoải mái đến mức díp cả mắt lại.
Khi y tỉnh dậy, những nốt dị ứng trên lưng đã biến mất gần hết, dưới nhà dậy lên mùi thức ăn như có như không, Ân Hướng Bắc mặc cái áo thun vào người rồi đi xuống dưới tầng, còn Chu Cảnh đang đeo tạp dề đứng đó, đúng lúc cũng ngẩng đầu lên nhìn y.
Giờ nhớ tới, tựa như chuyện xưa của đời trước. Khi đương hốt hoảng mơ màng, trước mắt đã mơ hồ hết thảy.
Sáng sớm ngày hôm sau trong nhà bỗng vang lên tiếng động lớn, Ân Hướng Bắc xốc chăn lên đi ra ngoài theo bản năng, hai chữ kia như đã đến bên miệng, nhưng cuối cùng vẫn bị nuốt xuống.
Người đến là Văn Tín, là trợ lí của y, vì sợ y không đi làm đúng giờ, y lại không nghe điện thoại nên mới tìm tới nhà.
Đầu Ân Hướng Bắc vẫn cảm thấy mơ màng như cũ, nhưng lo sáng nay còn có một vị khách chờ y đến gặp, cho nên chỉ uống thuốc liền thay quần áo lên xe tới nơi gặp mặt.
Kể cả khi sinh bệnh, trình độ đàm phán của Ân Hướng Bắc vẫn khiến người ta tán thưởng không thôi.
Biểu hiện hoàn mỹ của y được cả công ty từ trên xuống dưới thậm chí cả khách hàng nhất trí khen gợi, tất cả mọi người đều chúc mừng y đàm phán thành công mối làm ăn mà doanh số của nó đủ để khiến giới kinh doanh kinh động, thế nhưng trong lòng Ân Hướng Bắc lại nghĩ, nếu như có thể kinh động Chu Cảnh thì còn tốt hơn nhiều.
Sau cuộc họp, cơ thể của Ân Hướng Bắc đã tới cực hạn.
Nhưng càng vào những lúc như vậy, trong đầu sẽ càng nhớ đến một số việc không liên quan, vừa lúc làm sao, những hình ảnh bị lên báo của Chu Nghi và Chu Cảnh hiện hết lên trong đầu y.
Giống như lạc đà bị đè khụy vì một cọng rơm, cảm xúc tồn đọng trong mấy ngày giời tất cả đều bùng nổ ra ngoài hết.
Y hít sâu một hơi, phớt lờ sự ngăn cản của trợ lí, lái xe chạy ngay tới cổng khu nhà Chu Cảnh, giống như bao lần trước, chờ đợi Chu Cảnh xuất hiện.
Y muốn gặp anh một lần, không nói gì cũng được, chỉ cần thấy khuôn mặt anh một lần sẽ đi ngay.
Nhưng mãi đến khi màn đêm buông xuống, Ân Hướng Bắc vẫn không thể chờ được Chu Cảnh, chỉ còn lại một chút sức lực dựa người vào tường.
Bỗng nhiên, chỉ kịp nghe ầm ầm vài tiếng, trời bắt đầu mưa.
Những hạt mưa lớn cỡ hạt đậu đập vào mặt y, ngay lập tức như bị đun sôi bởi cơ thể nóng rực của y, mái tóc trong nháy mắt không còn đẹp đẽ nữa, dạt hết xuống đáp trên trán. Ân Hướng Bắc chưa mất đi ý thức, nhưng cũng chỉ có thể dựa vào xe há mồm thở dốc.
Trời càng mưa càng lớn.
Thời tiết như vậy, thật dễ khiến y nhớ tới thời tiết trên núi Lam Nhạc, thay đổi thất thường, không có tín hiệu gì hết, cũng không lưu tình chút nào.
Khi đó, khi Ân Hướng Bắc không có chỗ ở, chỉ có thể trú trong một cái hang đất bẩn thỉu bụi bặm để tránh mưa tránh gió.
Mưa nhỏ thì còn đỡ, mưa to một cái, cái hang bằng đất kia chẳng thể chống chọi được với lực nước từ trên trời giáng xuống, bùn đất cứ thế rơi vào người y, khiến y không có chỗ để đi, chỉ có thể ôm cơ thể của chính mình, ngồi bên bờ sông để mặc bản thân nghênh đón cơn mưa to.
Dù ngày đó y chỉ là một thằng ngốc, nhưng y vẫn biết nếu mưa mãi không ngừng như thế, rất có thể y sẽ chết ở đó.
Sau đó, mưa cuối cùng cũng dừng lại, y vui vẻ đứng dậy, ở trong rừng tìm thấy một con thỏ cũng không có nhà giống y, cầm lấy nó hưng phấn bừng bừng muốn mang cho Chu Cảnh.
Chu Cảnh đã không ăn, cuối cùng những miếng thịt đó có một nửa là vào bụng Tô Ngôn.
Nhưng Chu Cảnh lại giữ y ở lại kí túc xá một đêm.
Đêm hôm đó, y càng thêm dán vào Chu Cảnh không buông, giờ nghĩ lại thật đúng là quá gian manh.
Nếu là Ân Hướng Bắc y khi cứ bị quấn lấy như thế, chắc chắn sẽ cười nhạo một tiếng sau đó thờ ơ lạnh nhạt, chờ người kia tự động buông tay, nhưng Chu Cảnh mềm lòng, bị y quanh quẩn một hồi, liền xếp thêm chăn đệm trong kí túc xá.
Y nghĩ, khi đó nhất định là Chu Cảnh vẫn còn thích y... Cho nên, y mới không nơi lỏng, vẫn luôn chờ Chu Cảnh, như vậy một ngày nào đó Chu Cảnh sẽ chấp nhận y thêm một lần nữa.
Nhưng khi Ân Hướng Bắc chờ được giọng của Chu Cảnh ở nơi xa xa, ánh mắt kia chỉ tùy ý nhìn về phía y một chút rồi lại quay đi ngay, thậm chí bước chân cũng không dừng lại.
Ân Hướng Bắc liếm nước mưa dính trên môi trong vô thức, đắng, không có chút vị ngọt nào.