Edit: Jun
Đối với Chu Nghi, ngay cả chính bản thân Ân Hướng Bắc cũng không phân biệt rõ được là tình bạn hay tình yêu.
Chỉ là từ nhỏ đến lớn, đã quen có một người như vậy ở bên cạnh, đã quen chia sẻ với hắn rất nhiều chuyện, vì thế khi Ân Hướng Bắc phát hiện tính hướng của mình khác với người bình thường, người đầu tiên y nghĩ tới là Chu Nghi.
Cho nên tình nhân sau này của y, phần lớn đều có gì đó giống Chu Nghi.
Nhưng Ân Hướng Bắc lại chưa từng nghĩ đến hình ảnh mình và Chu Nghi chung sống với nhau, bởi vì dù là y hay Chu Nghi, y cũng không thể tưởng tượng được cảnh một trong hai người sẽ bị đàn ông đè dưới thân.
Như bây giờ, ngược lại khiến Ân Hướng Bắc buông xuống khúc mắc khiến y đã bối rối nhiều năm.
Huống chi y rất hiểu tính cách Chu Nghi, nếu không thật lòng thích, sẽ không xuất hiện cảnh tượng kia, chỉ cần cậu trai kia nhu thuận nghe lời, đối với Chu Nghi chân thành, cũng không hẳn là chuyện không tốt.
Nghĩ thông suốt điểm ấy xong, Ân Hướng Bắc lại khôi phục bình tĩnh như mọi khi. (Móa, nghĩ thông cũng nhanh ghê anh nhể =))))
Y xoay người, lặng lẽ như lúc đến, thân hình càng ngày càng nhỏ dần, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm dày đặc.
Trời đã khuya, nếu giờ đi về chỗ vẫn hay ở thì có chút tốn thời gian, hơn nữa hôm nay đã lăn lộn cả ngày, dù cơ thể Ân Hướng Bắc có cường tráng đi chăng nữa thì vẫn cảm thấy mệt mỏi, liền đảo hướng, lái xe tới căn nhà gần đây nhất.
Một đường cứ thế mà đi.
Ân Hướng Bắc dùng vân tay mở cửa, vừa vào cửa đã sai người trong nhà chuẩn bị nước tắm và quần áo ngủ cho y, nhưng y lại quên mất, người từng ở trong căn biệt thự này, chạng vạng tối chính ngày hôm nay đã không hề phản ứng với sự chủ động của y, Chu Cảnh.
Từ sau khi Chu Cảnh rời đi, y cũng không tới nơi này lần nào nữa.
Bởi vì cứ đến giờ lại có nhân nhân viên bên công ti vệ sinh tới, nên phòng ở vẫn sạch sẽ như cũ, bày trí cũng không khác gì ngày trước.
Ân Hướng Bắc đợi nhưng không thấy có tiếng trả lời, lúc này mới nhớ tới việc Chu Cảnh đã sớm đi rồi, căn bản không thể xuất hiện ở đây.
Động tác thay giày của y dừng một chút, theo bản năng ngẩng đầu nhìn vào trong, từ góc này, liếc mắt đã thấy một cái thùng đặt trên bàn trà sáng sủa nhất phòng khách, giữa căn nhà sạch sẽ gọn gàng lại có vẻ đặc biệt bắt mắt.
Trong thùng rất lộn xộn, phần lớn là đồ vật xa xỉ, thỉnh thoảng cũng có mấy thứ chẳng đáng giá một văn tiền, nhưng không có cái nào ngoại lệ, tất cả đều là vật Ân Hướng Bắc từng tiện tay đưa cho Chu Cảnh.
Bất luận lớn hay nhỏ, giá trị hay không, anh đều cẩn thận giữ lại, mãi đến khi đi, trả lại toàn bộ cho y.
Ân Hướng Bắc nhìn hai lượt, lửa giận vốn đã tắt một chút nay vì nhìn thấy mấy thứ này mà bừng lên ầm ầm, nhắm mắt làm ngơ, y dứt khoát gửi tin nhắn cho Văn Tín, muốn ngày mai hắn mang hết đống này đi vứt.
Nhưng hình như Văn Tín đã đi nghỉ, không có trả lời tin nhắn của y.
Ân Hướng Bắc tắm sơ qua, sấy khô tóc, một mình một giường lớn nặng nề ngủ.
Giấc ngủ này lại không được yên ổn lắm.
Sáng sớm ngày hôm sau, chuông báo thức đánh thức Ân Hướng Bắc dậy, y mông lung mở mí mắt ra chuẩn bị rửa mặt mặc quần áo, bỗng dưng nghe thấy tiếng động từ phòng khách truyền đến, nghiêng thân mình từ trên cầu thang nhìn xuống, vừa lúc bắt gặp cảnh tượng Văn Tín đang loay hoay không biết tính sao với cái thùng kia.
Ân Hướng Bắc lạnh giọng nhắc nhở: "Còn thất thần làm gì?"
"Giám đốc Ân..." Văn Tín ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới lại gặp Ân Hướng Bắc ở chỗ này.
Hắn còn tưởng Ân Hướng Bắc cãi nhau to với Chu Cảnh, cho nên mới muốn vứt hết những thứ Chu Cảnh để lại, nhưng với cái kiểu này, hình như Ân Hướng Bắc ở nơi này qua đêm.
Văn Tín vẫn còn đang suy xét có nên mang mấy thứ này đến chỗ Chu Cảnh hay không, nhưng thấy mặt Ân Hướng Bắc đầy vẻ khó chịu, hắn nào còn dám nói thêm nửa câu dị nghị, đành lập tức ôm lấy cái thùng: "Tôi vứt ngay đây."
Nhưng đi còn chưa được hai bước, đã bị Ân Hướng Bắc gọi dừng lại.
"Thôi, vẫn là bê cái thùng lên__"
Văn Tín bất đắc dĩ trợn tròn mắt, lật đật xoay người, sau đó nhanh chân chạy lên tầng, sợ Ân Hướng Bắc đổi ý bất ngờ.
Lúc này Ân Hướng Bắc cũng không nói câu gì, nhưng toàn bộ đoạn đường thì sắc mặt lại âm tình bất định.
Vất vả mới lên được tầng, Văn Tín ôm cái thùng nặng trịch, cố hết sức nói: "Giám đốc, đặt ở đâu bây giờ?"
"Để ở đây." Ân Hướng Bắc dùng cằm chỉ chỉ hướng phòng ngủ.
"Dạ vâng___" Văn Tín ôm thùng đi vào, phát hiện quả nhiên ngày hôm Ân Hướng Bắc đã ngủ qua đêm ở đây, nhưng xem ra chỉ có một mình y, cũng không có tiểu yêu tinh làm ấm giường gì hết.
Hắn dạo một vòng quanh phòng ngủ, đang định tìm chỗ trống để đặt thùng xuống thì nghe thấy Ân Hướng Bắc ra lệnh: "Không cần để ở trong phòng, vứt ra ban công đi."
Văn Tín bất đắc dĩ, đành phải nâng thùng, nhận lệnh mở cửa sổ sát đất ra.
Thời gian dài không dùng đến, cánh cửa kính phát ra tiếng kin kít chói tai khiến Văn Tín và Ân Hướng Bắc đều phải nhăn hết mày lại.
Văn Tín xoa xoa tai tiếp tục làm việc, nhưng Ân Hướng Bắc lại vì hình ảnh vừa rồi, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Chuyện này hình như xảy ra hơn nửa năm trước, chỉ chênh lệch vài ngày trước khi Chu Cảnh rời đi, nhưng trái ngược hoàn toàn với tiết trời nóng bức của mùa hè như lúc này, hôm đó ngoài trời tuyết rơi rất lớn.
Khi đó, Chu cảnh bị y đặt sát lên cửa sổ sát đất tùy ý xâm phạm, không khống chế được mà thở dốc.
Sau đó...
Ánh mắt của Ân Hướng Bắc tối dần, tâm tình phức tạp đến cực điểm.
Nếu y đoán không sai, chân Chu Cảnh như vậy chắc hẳn là do buổi tối ngày hôm đó bị cái lạnh làm đông cứng, điều này cũng có thể giải thích vì sao qua mấy ngày Chu Cảnh đột nhiên nói muồn rời đi, hơn nữa đi liền hơn nửa năm.
Lại nhìn đến Chu Cảnh, giờ anh đã trở thành dạng này. Khó trách anh đối với y lãnh đạm đến thế, trong mắt không còn nhìn ra bất kỳ tình ý nào.
"Xếp xong rồi."
Giọng Văn Tín bất ngờ truyền từ ngoài ban công vọng vào, khiến Ân Hướng Bắc giật mình tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.
Y theo bản năng ngẩng đầu định nói chuyện với Văn Tín, nhưng mà vừa nhấc đầu, trước mắt lại đột nhiên thoáng hiện lên vài hình ảnh còn sót lại trong sâu thẳm tâm trí y.
Có hai người ôm nhau ở một chỗ, cũng có ánh mắt ôn nhu của Chu Cảnh đang nhìn y...
Nhưng mà, tất cả đều đã là quá khứ.
"Giám đốc Ân, có chuyện gì sao?" Văn Tín thấy mặt Ân Hướng Bắc có chút không đúng lắm, cẩn thận hỏi han.
Ân Hướng Bắc đột nhiên nhìn chằm chằm vào mắt Văn Tín, hỏi từng chữ một: "Tôi hỏi cậu, cậu có biết chân trái Chu Cảnh là gặp phải chuyện gì không?"
"Chu Cảnh anh ấy..." Văn Tín có chút do dự, không biết có nên nói thật cho Ân Hướng Bắc hay không.
Ân Hướng Bắc nói: "Cậu ăn ngay nói thật."
Văn Tín nhìn thoáng qua Ân Hướng Bắc, lén lút thở dài không để y phát hiện: "Có thể là có liên quan đến anh đó giám đốc."
Nói là có thể, vì chính hắn cũng không thể xác định được.
Theo những gì Chu Cảnh nói trong bệnh viện lúc trước, rất có khả năng là để kích thích Hướng Nam nên nói dối như vậy.
Nhưng dù đó là nói dối, thì chân Chu Cảnh bị tổn thương đến mức đó vẫn là sự thật.
Người xung quanh có thể không biết, nhưng Chu Cảnh đối với Ân Hướng Bắc tình cảm sâu đậm tới mức nào, Văn Tín nhìn thấy rõ ràng, Chu Cảnh yêu Ân Hướng Bắc như thế lại đột nhiên vứt bỏ hết thảy đến vùng nông thôn dạy học, chỉ sợ Ân Hướng Bắc đã làm thương tổn anh không nhẹ.
Bất quá hắn là người ngoài, dĩ nhiên không có cách nào đoán được tình cảm rối rắm này giữa hai người, cho nên mới nó là có thể liên quan.
Ân Hướng Bắc vốn chỉ nghi ngờ, sau khi nghe Văn Tín nói vậy, lại càng chắc chắn hơn.
Y trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Tôi hiểu rồi."
Văn Tín nhìn Ân Hướng Bắc giờ phút này, trong mắt chợt lóe lên một tia kinh ngạc, cái người giống khối băng lạnh lẽo vô tình như Ân Hướng Bắc, thế mà lại lộ ra cái vẻ mặt mất mát kia, hắn còn tưởng y sẽ tuyệt tình đến tận cùng, căn bản sẽ không vì câu nói kia của hắn mà có chút hối hận nào.
Nhưng giây tiếp theo, hắn lại nghe thấy Ân Hướng Bắc nói: "Chuẩn bị đi công ty đi."
"Vâng." Văn Tín chấn động mạnh, phát hiện vẻ mặt mất mát kia đã hoàn toàn biến mất ở đáy mắt rồi.
Mấy ngày tiếp theo, Ân Hướng Bắc không hề nhắc tới chuyện của Chu Cảnh, toàn bộ tâm hồn lẫn thể xác đều tập trung vào công việc, có xu hướng như muốn "nhập ma".
Nhân viên bên dưới được phân công kêu khổ không ngừng, rên rỉ khắp nơi, nhưng mà nhận phải ảnh hưởng lớn nhất, chính là kẻ còn tà tâm tơ tưởng muốn đoạt lấy cái ghế kia, Ân Chí Minh. Ân Hướng Bắc chẳng những đoạt hết thế lực gã nắm trong tay trở về, lại còn điều tra ra chứng cớ chứng cứ gã buôn lậu thuốc phiện, gửi thẳng đến chỗ cảnh sát.
Chẳng quan tâm Ân Chí Minh và cha gã năm lần bảy lượt quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, tất cả đều không ngăn được quyết tâm đưa bọn họ vào ngục của Ân Hướng Bắc.
Nhất thời, thương giới thành phố N rung chuyển không thôi, nhắc tới ba chữ Ân Hướng Bắc, ai cũng đều cảm thấy bất an, sợ Ân Hướng Bắc phát hiện mình từng có quan hệ với cha con Ân Chí Minh.
Một tin khác cũng làm xã hội phải thảo luận lại có liên quan tới Đinh Mộng Tuyết.
Từ khi thoát khỏi hố lửa, cô vẫn luôn tận lực phơi bày mọi thứ, sau khi báo án, cuối cùng cũng tìm được một phóng viên có lòng nguyện ý theo dõi vụ việc này, không chỉ viết bài đăng trên phương tiện truyền thông báo giấy, mà còn trên Weibo, các diễn đàn trực tuyến khác, nhấc lên một trận mưa rền gió dữ.
Vô số cư dân mạng căm thù bọn buôn người đến tận xương tủy, hơn nữa còn tự tổ chức tuyên truyền để giúp Đinh Mộng Tuyết mở rộng tác động của vụ việc, kêu gọi cơ quan nhà nước mau chóng xử lí và giải quyết.
Về phần dân chúng ở tầng chót, cũng không có gì khác với bình thường.
Lấy Chu Cảnh mà nói, anh về căn hộ hai phòng ngủ mà ngày trước mình mua, gọi người tới hỗ trợ việc dọn dẹp, sau đó cùng Tô Ngôn đi mua rất nhiều đồ gia dụng, rất nhanh đã yên tâm dọn vào ở.
Không cần lên lớp, anh càng có nhiều thời gian an tâm ôn tập, Tô Ngôn cũng tạm ở lại nhà anh, cả hai cùng nhau cố gắng.
Ngày qua ngày cứ như vậy, yên tĩnh mà đều đặn, cho đến khi anh nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện, nói là có bác sĩ có thể chữa vết thương trên chân anh, muốn anh đến bệnh viện làm vài kiểm tra nhỏ, cúp máy xong, Chu Cảnh nghĩ sao cảm thấy chuyện này lại kỳ quái đến vậy.
Nếu có thể chữa, từ trước đã nên nói cho anh rồi, để lâu như vậy, đột nhiên lại gọi điện thoại tới, không thể không khiến Chu Cảnh hoài nghi đây có phải âm mưu gì không.