Thời Tranh đoán, có lẽ là bởi… Trang Tĩnh Man đã bắt đầu có ý với An Minh Triết.
"Chị Thời Tranh, tới rồi!” Lạc Mộ An lay người Thời Tranh.
Thời Tranh đứng dậy, Lạc Mộ An giúp cô lấy hành lý, Đinh Mạnh bắt đầu điều chỉnh máy quay, chắc là muốn quay hình ảnh Thời Tranh xuống sân bay.
Cô gái đi theo cạnh Trang Tĩnh Man nhìn Thời Tranh diễn xuất, khó chịu nói: “Chẳng lẽ không thể tự duỗi tay lấy hành lý sao?”
Thời Tranh quay đầu nhìn cô ấy, vẻ mặt vô tội nói: “Nếu như tôi nói là không thể thì sao?"
“…” Nếu Thời Tranh nói cái khác, cô còn có thể đáp hai câu, đa số mọi người gặp tình huống này đều sẽ nói không phải, cô thật sự không biết nên nói lại như thế nào, chẳng lẽ nói người ta không được đi học sao?
Nhưng Thời Tranh trước kia cũng không phải là không được đi học, cô cũng được coi là thiên tài trong số các thiên tài. Mười năm tuổi cầm trong tay tấm bằng cử nhân của trường đại học danh giá bậc nhất đất nước, mười tám tuổi dấn thân vào showbiz từ đó sự nghiệp thăng tiến không ngừng. Nhưng hiện tại, cô không phải là Thời Tranh diễn viên hang A của kiếp trước. Mà cô là Thời Tranh diễn viên tuyến mười tám đang được kim chủ ba ba là An Minh Triết bao nuôi. Trong nguyên tác, nguyên chủ chỉ mới học hết lớp mười thì bỏ học đi theo con đường showbiz vì để kiếm tiền nuôi bảy miệng ăn trong nhà. Thời Tranh là người xuyên vào thân thể của nguyên chủ đương nhiên là không thể để lộ quá nhiều sơ hở. Nhất là hiện tại cô vẫn chưa có chỗ đứng của riêng mình.
Cứ như vậy chia tay trong tâm trạng không vui, Thời Tranh mới chậm rãi khôi phục tâm trạng, sau đó nghĩ lại mới sợ hãi vỗ vỗ ngực: “Cảm xúc của nguyên chủ cũng thật mãnh liệt, nhưng mà cũng có thể lý giải là được.”
Cả ba người đi xe của đoàn phim đến khách sạn được chỉ định. Sau khi đến nơi, Thời Tranh không gặp được những người khác cho nên cũng không biết những người đến là ai.
Ngày hôm sau, từ sáng sớm Lạc Mộ An đã giúp Thời Tranh sửa soạn, sau đó cùng với Thời Tranh ngồi xe đến địa điểm quay.
Thời Tranh là người đến sớm nhất, tất cả cũng là do Lạc Mộ An nghĩ cô là người mới, không nên đến sau cái vị tiền bối. Bên cạnh đó, Lạc Mộ An cũng nhận thấy Thời Tranh gần đây cũng rất nghe lời, cô liền mang Thời Tranh đến sớm một chút coi như để tạo ấn tượng tốt với mọi người.
“Bên kia là Lâm Khương Đình tổng đạo diễn của Tuần Lễ Vui Vẻ. Phó đạo diễn Lý Như Sơn, chắc chị cũng đã gặp qua rồi…” Lạc Mộ An vừa đi vừa giới thiệu cho Thời Tranh, sau đó mang theo Thời Tranh đi lên chào hỏi.
Lâm Khương Đình nhìn thấy Thời Tranh cũng không có biểu hiện quá vui vẻ, chỉ gật đầu nói: “Tới rồi sao? Trước cứ qua bên kia ngồi đi, những người khác chắc sẽ tới nhanh thôi.”
Thời Tranh gật đầu đi đến chỗ mà Lâm Khương Đình chỉ, nhưng trái với Lâm Khương Đình, Lý Như Sơn lại hoà nhã nhìn cô hỏi: “Cô đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì cầm cái này ăn đi! Bánh mì đoàn phim thật ra ăn không ngon đâu.”
Lâm Khương Đình nhìn thấy vậy liền lườm Lý Như Sơn một cái, mà Lý Như Sơn cũng không để ý tới, Thời Tranh nhận lấy bánh mì, mỉm cười nói: “Cảm ơn anh.”
"Không cần khách khí." Lý Như Sơn cười nói. Hắn có ấn tượng khá tốt đối với Thời Tranh, hắn cảm thấy mấy lời đồn về cô đều là những lời đồn nhảm không đáng tin.
Thời Tranh cười cười, giữ lại cho mình một cái, đưa cho Lạc Mộ An một cái, mỗi người cầm một cái bánh mì ngồi trong góc ăn, ngay lập tức Thời Tranh cảm thấy mình thật thê lương. Dù là ở kiếp trước hay kiếp này đâu là lần đầu tiên cô ăn đồ của đoàn phim. Tuy cô không kén chọn nhưng mà bánh mì này thực sự khó ăn.
“Cần gì phải lấy lòng cô ta?” Thời Chấn nhìn Hướng Kiến Hoa nói.
Hướng Kiến Hoa cười cười: “Cũng không hẳn là thế, tính tình cô ấy thật ra khá tốt, không giống như lời đồn đãi đâu. Lại nói, anh cần gì phải thế? An tổng nhét người vào, anh cứ nhận là được, dù sao cũng không phải chỉ có cô ấy là được nhét vào.”
Lâm Khương Đình thở dài, bất kể là tác phẩm cũng đều sẽ có người như vậy, nhưng hắn lại không có cách nào khác.
Lý Như Sơn vỗ vỗ vai Lâm Khương Đình, Lâm Khương Đình chính là quá cứng ngắc, nếu không thành tựu của hắn sẽ không chỉ có như vậy. Mà Lý Như Sơn lại vừa lúc trái ngược hẳn so với Lâm Khương Đình, hắn khéo đưa đẩy, cũng biết thỏa hiệp, đem hai người sắp xếp cùng nhau, không biết là cố ý hay là vô tình.
Nhưng mà Thời Tranh lại cảm thấy thích làm việc chung với những người như Lâm Khương Đình hơn. Bởi vì Lâm Khương Đình không phải là loại người vì thế lực mà tốt với những diễn viên trong đoàn mình.
Khi Thời Tranh và Lạc Mộ An ở bên này ăn thì máy quay được đặt lên giá bắt đầu ghi hình, Lý Như Sơn còn tốt bụng quay lại hình ảnh Thời Tranh ăn bánh mì.
Đây xem như là chính thức bắt đầu rồi?
Thời Tranh liếc thấy mấy quay đang hướng về phía mình, cô làm bộ như không biết vẫn vừa ăn vừa trao đổi với Lạc Mộ An rất tự nhiên. Điều này đã khiến cho Lâm Khương Đình cảm thấy khá hài lòng.
Mong là lần này có được diễn viên tốt một chút.