Thế Thân Thì Mãi Vẫn Là Thế Thân

Chương 17



Tống Tịnh Dương thấy cậu không phản ứng gì, âm thầm nghiến răng leo lên xe. Vẫn còn chút lý trí không đi xe quá nhanh sợ ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng cậu.

Đến trước cửa nhà hắn phanh xe lại, cậu thuận thế mở cửa bước xuống không nói một lời đi một mạch vào trong. Truyện Cung Đấu

Nhất Chiến thấy cậu đi vội lẽo đẽo chạy theo, chưa tới gần cánh cửa đã bị Tống Tịnh Dương kéo trở lại.

"Thả tôi ra!"

"Hình như giám đốc Nhất hiểu lầm cái gì đó thì phải, đây là nhà của tôi! Tôi muốn cho ai vào là quyền của tôi!"

Thấy cậu đã đi vào trong nhà, Nhất Chiến tức giận đạp lên chân của Tống Tịnh Dương rồi bỏ đi.

Trước khi đi còn không quên hét lên:"Huyễn Ly, nhớ liên lạc cho tôi! Tôi sẽ đợi!"

Hắn ở phía sau tức đến nổ phổi, hậm hực bước vào nhà đóng sầm cửa lại.

...

Thấy cậu đang ngồi ở ghế sofa, tay cầm điều khiển bấm chuyển kênh liên tục. Hắn nghĩ cậu đang muốn xem phim liền xuống bếp kêu dì Trần chuẩn bị đồ ăn vặt và nước trái cây mang lên để sẵn ở phòng chiếu.

Hắn quay lại chiếc ghế sofa nơi cậu ngồi, rồi hỏi cậu.

"Muốn đi coi phim gì không?"

Mặt cậu đầy dấu chấm hỏi, ý hắn là muốn đi xem phim với cậu? Tống Tịnh Dương mà cũng đi tới nơi như rạp chiếu phim?

Nhìn mặt cậu nghệch ra, hắn có hơi ngượng ngùng xen lẫn bực bội nhắc lại câu hỏi:"Muốn đi coi phim gì không? Tôi đang hỏi cậu sao lại im lặng"

Lấy lại tinh thần, đằng nào cũng đang chán đi xem phim một chút cũng không tệ. Cậu gật đầu xem như đồng ý.

Ngay sau đó hắn bất ngờ bế cậu lên, cậu theo đó hoảng loạn ôm chặt cổ hắn.

"Này, anh muốn hù chết tôi à!"

Hắn vẫn giữ khuôn mặt lãnh đạm tiếp tục ôm cậu lên lầu ba.

Gì chứ?? Không phải đi coi phim sao? Tự dưng lại ôm cậu lên đây để làm gì chứ. Mở cửa ra bước vào bên trong cảm nhận đầu tiên của cậu là căn phòng này tối đen như mực, làm cậu cảm giác như mình đang ở hố đen vũ trụ, một suy nghĩ nhảy ra trong đầu cậu... chẳng bộ Tống Tịnh Dương muốn giết cậu rồi giấu xác ở đây, rủ cậu đi coi phim chỉ để che mắt?

Lắc lắc đầu, cậu thấy chắc là do bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Ngay sau đó màn hình to lớn sáng lên hiện ra một loạt chủ đề phim mới ra đang làm mưa làm gió trên mạng xã hội. Rõ ràng những bộ phim này chỉ có thể chiếu ở rạp thế mà nhà Tống Tịnh Dương lại có thể xem được tiện như vậy.

Ôm cậu đến trước chiếc giường êm ái được làm bằng chất liệu cao cấp, phía bên trái chiếc giường có một hộc chứa đầy loại rượu nổi tiếng. Bên phải xếp đầy những món ăn vặt cậu thích và cả nước hoa quả.

Đặt cậu ngồi trên chiếc giường, hắn tiến đến lấy điều khiển rồi cũng ngồi lên phía bên cạnh.

"Em muốn coi phim gì?"

Cậu nhận lấy điều khiển chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng nổi tiếng ở Mỹ, được đánh giá năm sao trên toàn thế giới.

Bắt đầu phần giới thiệu phim, hắn tiện tay bấm nút đỏ bên cạnh tủ rượu. Chiếc bàn không chân liền tự động kéo ra trước mắt cậu. Cậu cũng hiểu ý lấy một ít bánh tart với một phần bỏng ngô, rồi chọn một ly nước ép dưa hấu đặt lên trên bàn.

Vừa coi cậu vừa thưởng thức những món ăn ngon miệng mà không chú ý đến người bên cạnh vẫn luôn nhìn cậu.

Tình tiết của phim chiếu đến cảnh hôn rồi sang cảnh giường chiếu. Cậu có hơi đỏ mặt quay sang liếc hắn, lại phát hiện hắn cũng đang nhìn cậu.

Rồi tự dưng hắn chồm tới hôn lên môi cậu, đầu lưỡi luồn lách vào trong khoang miệng cậu, quét một vòng ở bên trong sau đó lại dây dưa với chiếc lưỡi của cậu.

Đang đê mê cậu chợt nhận ra có gì đó sai sai, từ lúc bước vào đây cũng thấy sai sai rồi. Không khí ở đây rõ ràng rất ám muội, cũng rất dễ cho việc hành sự.

Bị suy nghĩ của mình làm cho bị sặc, cậu đẩy hắn ra.

Lúc hai đôi môi tách rời tạo ra một tiếng "Póc" làm cho cậu đỏ hết cả mặt.

"Anh... anh.. anh vô sỉ" cậu lắp bắp hét lên tay chỉ vào mặt hắn.

Hắn chụp lấy tay cậu, hôn lên giữa lòng bàn tay. Hành động này của hắn làm cậu đơ người một lúc, những lời muốn nói đột nhiên biến mất chỉ còn lại cảm giác khó xử cùng mệt mõi.

Cậu rút tay ra khỏi đôi bàn tay hữu lực đó, cúi gầm mặt xuống:"Tôi hơi mệt rồi"

Hắn im lặng lăm lăm nhìn cậu, rồi thở dài một hơi. Ôm cậu về lại phòng ngủ rồi hôn lên trán cậu nói một câu tưởng chừng như tiếng gió thổi qua:"Em ngủ ngon, bây giờ tôi không rõ cảm xúc dành cho em là như thế nào, là tình yêu hay chỉ là trách nhiệm. Nhưng tôi có cảm giác rằng tôi không muốn mất em"

Cậu chỉ nghe loáng thoáng qua hắn nói chúc cậu ngủ ngon còn những câu sau cậu không nghe rõ.

...

Hơn chín giờ tối, cậu tỉnh dậy vì đói bụng. Xuống bếp kiếm gì đó ăn thì lại gặp Tống Tịnh Dương đang đứng rót nước.

Cậu mở bếp lên hâm lại canh cho nóng, thì Tống Tịnh Dương đi đến bên cạnh cậu lấy ra hai cái chén. Ý rất rõ ràng hắn cũng muốn uống canh.

Cậu cũng không phản ứng gì, tắt bếp múc đầy hai chén bưng lên bàn ăn. Hắn ngồi xuống cầm muỗng lên ăn từ từ. Không ai nói gì nhưng không khí lại rất hoà hợp không có cảm giác gượng gạo khó chịu gì.

Hắn mở miệng trước:"Hai ngày tới em có bận chuyện gì không?"

Cậu chậm rãi nuốt xuống, rồi trả lời:"Có chuyện gì sao?"

Hắn im lặng lát rồi nói tiếp:"Hai ngày nữa là ngày diễn ra hôn lễ của Điềm Giản, cậu ta muốn mời em và tôi đến tham gia bữa tiệc"

Cậu có hơi ngạc nhiên, Điềm Giản vậy mà lại kết hôn rồi? Người hắn yêu lại đi yêu người khác hẳn là đau lòng đến chết đi... Cậu ngước mặt lên nhìn hắn, thấy hắn một bộ chờ đợi cậu trả lời của cậu, không có dáng vẻ đau buồn gì cả.

Cậu hắng giọng một tiếng:"Được"

"Tôi sẽ cho người chuẩn bị lễ phục và phụ kiện, đến ngày đó em đi cùng với tôi là được"

Cậu ậm ừ tỏ vẻ đã hiểu rồi đứng dậy lấy ly sữa bò từ tủ lạnh ra hâm nóng lại một chút. Uống xong cậu rửa rồi cất lại ly nhìn qua thấy hắn vẫn còn ngồi đó. Cậu mím môi chúc hắn một tiếng ngủ ngon rồi đi lên lầu.

...

Admin: Cho ai không hiểu tại sao TTD hôn lòng bàn tay của HL lại bị HL lạnh nhạt nhé. Lý do là hai người từng hứa hẹn một hành động nếu hôn lòng bàn tay của đối phương thì có nghĩa là không muốn mất người đó, hoặc có thể thay cho câu nói là Anh/em yêu em/anh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv