Thế Thân Rối

Chương 90



"Tại Trung ca..." Bên trong hỉ phòng của tân nương, Tuấn Tú sầu mi khổ kiểm1 nhìn Tại Trung.

.

"Làm sao vậy? Hôm nay là ngày đại hỉ, đệ phải thấy vui mừng mới đúng a." Biểu tình Tại Trung mang theo tiếu ý.

.

"Ca, đệ..."

.

"Chỉ một lát nữa thôi, đệ đã trở thành tân nương của Hữu Thiên, đệ không vui sao?" Tại Trung sủng nịch khẽ vuốt má Tuấn Tú.

.

"Đệ vui mà!" Tuấn Tú gượng gạo mỉm cười "Ca! Nói thật cho đệ nghe đi, nguyên nhân khiến huynh nhất mực không muốn ở bên Hữu Thiên, có phải vì đệ không?"

.

"Tiểu sỏa tử, sao đệ lại hỏi một câu ngốc như vậy? Từ trước đến nay, tình cảm ta dành cho Hữu Thiên chỉ đơn thuần là tình huynh đệ mà thôi, ta không thương gã, đệ đã hiểu chưa? Hơn nữa, chuyện đó một chút cũng không liên quan đến đệ." Tại Trung mỉm cười ôn nhu "Hơn nữa, người Hữu Thiên hiện tại yêu chính là đệ a." (Cảm ơn Tại ca, vì câu nói này mà Ran yêu anh thêm một chút ^^)

.

Yêu ta? Nếu như huynh ấy thực sự yêu ta thì tốt! - Tuấn Tú cười khổ một chút.

.

"Ca, trong lòng huynh có khi nào vẫn còn hình bóng Duẫn Hạo ca không?" Tuấn Tú vẫn còn thắc mắc.

.

Tại Trung nghe Tuấn Tú nói hết câu, sắc mặt lập tức âm trầm đi vài phần.

.

"Tuấn Tú, đệ nên hiểu, ta không muốn nghe thấy tên của kẻ kia nữa." Tại Trung trầm giọng nói.

.

"Ca, xin lỗi! Sau này đệ sẽ không nhắc đến nữa." Tuấn Tú thè đầu lưỡi, trông thực nghịch ngợm.

.

"Vậy mới đúng, hôm nay là đại hôn chi nhật của đệ, không nên nhắc đến những chuyện không vui a!" Tại Trung vừa nói vừa cầm lược giúp Tuấn Tú chải đầu.

.

Đại hôn ư? - Ánh mắt Tuấn Tú thoáng hiện u sầu.

.

Tại Trung ca, huynh có biết không, ngày hôm nay đệ thành hôn, tất cả đều vì huynh.

.

Là Hữu Thiên muốn huynh an tâm ra đi nên đã dựng nên màn kịch này.

.

Là Hữu Thiên muốn huynh không còn thấy lo lắng nữa mà nguyện ý quay về với Duẫn Hạo ca nên mới tỉ mỉ sắp đặt như vậy.

.

Kim Tuấn Tú ta, bất quá chỉ là một quân cờ, cam tâm tình nguyện để huynh ấy lợi dụng mà thôi! Tại Trung ca, toàn bộ sự tình là vậy đó, huynh có hiểu hay không?

.

Giờ lành đã đến, Tại Trung hai tây cầm hồng voan2 cẩm thận chùm lên đầu Tuấn Tú, đỡ cậu đi ra ngoài. Trong ánh mắt y dành cho Tuấn Tú, tràn đầy chúc phúc.

.

Lúc ta sống đã không được biết thế nào là hạnh phúc, nhưng chí ít, ta cũng được tận mắt chứng kiến đệ đệ ta yêu thương nhất cùng Hữu Thiên hạnh phúc nên nhau trọn kiếp. Chỉ cần vậy là đủ, những chuyện khác, ta đã không còn quan tâm đến nữa! Cuộc đời Kim Tại Trung đã chẳng khác gì miệng giếng khô cằn, đã không còn cảm thấy thế gian này còn điều gì khiến ta vui thú nữa rồi. (Thất tình nên bi quan dã man!!!??? Ít ra Ran mà thất tình thì sẽ không lầm vào hoàn cảnh này, có tận 5 người để "vui thú" cơ mà ^^ Buồn sao nổi :D)

.

Đỡ Tuấn Tú đi vào hỉ đường, nhìn Tuấn Tú và Hữu Thiên kết bái thiên địa, Tại Trung luôn luôn mỉm cười.

.

Kết thúc buổi lễ, tân lang tân nương bị được ép vào động phòng, không ít tân khách đã chạy đến phòng tân hôn góp vui, thay nhau (thanh nhau mới đúng ^^) trêu đùa cặp tân nhân3. Tại Trung thì một thân một mình ngồi uống rượu, một chén lại một chén không ngừng đưa lên môi.

.

Ta đã từng mơ ước sẽ có một ngày được cùng người ta yêu thương nhất kết bái thiên địa, vội vã chạy về hỉ phòng nhưng vẫn bị mọi người đuổi kịp. Vừa bị trêu đùa, vừa được mọi người chúc phúc. (Ran chém đó ^^)

.

Đáng tiếc! Chuyện đó chẳng khác gì thủy trung nguyệt, kính trung hoa4 , gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời, dù cố gắng đến mấy cũng vô pháp chạm vào.

.

"Tại Trung!"

.

Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng gọi của một người vô cùng quen thuộc. (Ai vậy ta???)

Tại Trung vừa quay đầu lại, đã thấy Chính Thù đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt mang theo tiếu ý nhìn y. Đứng bên cạnh hắn, chính là Kim Anh Vân.

.

"Chính Thù ca, huynh đến lúc nào vậy?" Vẻ mặt Tại Trung chính là vô cùng kinh ngạc.

.

"Ta đến từ sớm a! Là do đệ không chú ý đến ta thôi. Ngày Tuấn Tú đại hôn, sao ta có thể vắng mặt chứ! Hi Triệt và Hàn Canh cũng tới rồi, hai người đó đã chảy đến hỉ phòng góp vui rồi." - Chính Thù cười nói, đi đến bên cạnh Tại Trung, ngồi xuống.

.

"Chắc chắn là do Hi Triệt ca lôi kéo Hàn Canh ca đến đó a? Huynh ấy cũng thật là... đã nhiều tuổi như vậy rồi mà vẫn còn ham chơi chẳng khác gì tiểu hài tử!" - Ánh mắt Tại Trung mang theo tiếu ý.

.

"Như vậy mới đúng với tác phong của Hi Triệt a." Chính Thù nói xong rồi cầm lấy chén rượu, chuẩn bị đưa đến bên môi, thì trông thấy Anh Vân cau mày, liền đặt chén rượu xuống "Ta có việc muốn nói với Tại Trung, huynh hãy đến chỗ nào đó dạo chơi một lúc đi." Chính Thù đẩy Anh Vân.

.

"Chính Thù, đệ đang ra lệnh cho ta sao?" Anh Vân sắc mặt bình tĩnh.

.

"Không được sao?" Chính Thù mỉm cười tủm tỉm, nhìn Anh Vân.

.

"Cũng không phải là không được a!" Anh Vân lầm bầm "Ta chỉ không muốn đi một mình thôi."

.

"Vậy huynh ra đằng kia, ngồi chờ đi." Chính Thù chỉ tay về chiếc bàn ở cách chỗ hắn không xa, hỏi "Như vậy, đã được chưa?" (Ngọt ngào gớm >'''<)

.

Anh Vân ai oán liếc nhìn Chính Thù, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi về phía đó.

.

"Ca, lúc bình thường, huynh luôn ức hiếp huynh ấy như vậy sao?" Khóe miệng Tại Trung khẽ cong.

.

"Ta đâu có!" Chính Thù trừng mắt nhìn Tại Trung.

.

"Rốt cuộc là có chuyện gì, huynh mau nói đi, bằng không Anh Vân ca e là sẽ hận đệ cả đời mất!" Tại Trung vẻ mặt bỡn cợt, cố tình trêu đùa Chính Thù.

.

"Ta chính là muốn hỏi đệ chừng nào mới chịu quay về Minh Trang?" Chính Thù nhàn nhạt mở miệng.

.

"Ca, đệ nhớ là đệ đã trả lời vấn đề này rồi." Biểu tình Tại Trung chớp mắt đã lạnh đi vài phần.

.

"Tại Trung, đã năm năm rồi, cho dù đệ thực tâm muốn trừng phạt Duẫn Hạo thì bằng đó thời gian chẳng phải đã đủ rồi sao? Ta biết Duẫn Hạo đã khiến đệ bị tổn thương rất sâu. Nhưng mấy năm qua, Duẫn Hạo cũng là sống không bằng chết a." Chính Thù cau mày cố nói lời khuyên nhủ.

.

"Thân là Minh trang Trang chủ, bất kể là nam nhân hay nữ nhân, chẳng phải hắn muốn cái gì thì đều có thứ đó sao! Sống không bằng chết ư? Ca, huynh khoa trương thái quá rồi đó." Tại Trung cười nhạt.

.

"Tại Trung, đệ hà tất phải nói ra lời vô tình như vậy. Chẳng phải tận đáy lòng, đệ vẫn còn tưởng nhớ Duẫn Hạo đấy thôi?" Chính Thù nhìn thẳng vào mắt Tại Trung.

.

"Sai!" Đôi mắt Tại Trung đã lãnh tới cực điểm "Đệ đã sớm không quan tâm đến sống chết của hắn."

.

"Vậy ư?" Chính Thù nhíu mày "Nếu đã như vậy, vì sao người cùng Hữu Thiên thành thân ngày hôm nay lại là Kim Tuấn Tú mà không phải là Kim Tại Trung?"

.

"Ca!" Tại Trung như bị chọc trúng chỗ đau, không khỏi có điểm tức giận.

.

"Tại Trung a, Hữu Thiên cũng đã sai người đem thiếp mời đến tận Minh trang, đưa tận tay Duẫn Hạo. Đệ có biết Hữu Thiên đã viết tên tân nương là ai không, chính là Kim Tại Trung đệ đó!" Chính Thù chậm rãi nói.

.

Tại Trung hai mắt mở to nhìn chính thù, vẻ mặt không dám tin.

.

"Hữu Thiên từ trước đến giờ đều minh bạch tâm ý của đệ. Hữu Thiên biết đệ không phải vì không thương nên mới nhất mực không muốn ở bên gã. Tất cả là vì đệ không quên được Duẫn Hạo, cho nên đối với ai đệ cũng không thể mở rộng được trái tim. Tại Trung a, lúc Hữu Thiên phân phó Lương Nhi đến chăm sóc đệ, vì lý do gì mà đệ một mực không chịu?" Chính Thù nhìn sâu vào mắt Tại Trung.

.

Tại Trung cúi đầu, trầm mặc không nói.

.

"Tại Trung, Hữu Thiên làm như vậy là muốn đệ được hạnh phúc. Gã cho rằng làm như vậy sẽ khiến Duẫn Hạo không thể kiềm chế thêm được nữa mà trực tiếp chạy đến đây tìm đệ. Nhưng năm năm trước, Duẫn Hạo thực sự đã bị đệ dọa sợ, hơn nữa hắn đã thề trước mặt Hi Triệt, trừ phi đệ nguyện ý, bằng không Trịnh Duẫn Hạo sẽ không xuất hiện trước mắt Kim Tại Trung. Chính bởi vậy, tuy Duẫn Hạo lập tức x hác biệt là mất, nếu có khác, họa chăng chỉ có một điểm duy nhất. Năm xưa, Duẫn Hạo không hiểu thế nào là yêu, còn Tại Trung thì lại yêu thương quá mức sâu đậm, thậm chí cả hai đều sợ gặp lại nhau.

.

Hai tên tiểu tử ngốc này, lúc nào mới chạm được vào hạnh phúc đây?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv