Ngày thứ hai, gần như cả bầu trời bị mây đen giăng kín, không khí nặng nề như đè nặng lên lồng ngực.
.
Bên trong sương phòng Tại Trung, Duẫn Hạo ngẩn ngơ, chăm chú nhìn Tại Trung đang ngủ say, một chút cũng không nhúc nhích.
.
Tối hôm qua, Duẫn Hạo vất vả lắm mới từ cơn mê tỉnh lại, thế mà ánh nến mới lọt vào tầm mắt, hắn đã bất chấp lời ngăn cản của Chính Thù, một mạch chạy đến sương phòng của Tại Trung, và cứ như một bức tượng, ngồi từ lúc đó đến tận giờ. Duẫn Hạo chỉ dám ngồi yên một chỗ, ngay cả khẽ chạm vào Tại Trung cũng không dám, thậm chí còn kìm nén cả tiếng hô hấp của bản thân.
.
Lỡ tiếng thở dốc của ta làm Tại Trung tỉnh giấc thì sao?
.
Nhất định đệ ấy sẽ lại tức giận mà đuổi ta ra ngoài! Ta đã không còn nhiều thời gian nữa!
.
Tại Trung a, hôm nay Hi Triệt ca sẽ đưa đệ rời khỏi đây, và có lẽ sẽ rất lâu nữa, ta mới được nhìn thấy đệ. Nên Tại Trung a, cho ta nhìn đệ thêm một chút nữa!!! Hôm nay từ biệt, chính là không biết ngày nào mới có thể gặp lại. Hãy để ta ghi nhớ thật sâu tận tâm trí khuôn mặt đệ, Tại Trung a!
.
"Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi rồi, gọi Tại Trung dậy đi. Đã đến giờ rồi!" Hi Triệt không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Duẫn Hạo, một tay vỗ vai hắn.
.
"Ca, xin lỗi." Duẫn Hạo khàn khàn giọng lẩm nhẩm.
.
"Những lời này ngươi không nên nói với ta, ngươi chẳng làm gì để phải xin lỗi ta. Người ngươi nên nói câu xin lỗi chính là Tại Trung!" Hi Triệt nhìn Tại Trung yếu ớt nằm trên giường, buồn bã nói.
.
Năm đó, Hi Triệt đã đã nhận ra Duẫn Hạo đối xử với Tại Trung khác biệt thế nào, bởi thế hắn đã lựa chọn ly khai. Cho dù đã từ rất lâu, Hi Triệt đã thầm thương cậu thiếu niên có khuôn mặt đáng yêu chẳng khác gì chiếc bánh nhân đậu kia. Hi Triệt vẫn cho rằng chỉ cần hắn đi khỏi Minh trang, thì hai người họ có thể đến được với nhau, chẳng thể ngờ mọi chuyện lại thành nông nỗi này. (Nghi ngờ tình cảm Hi Triệt dành cho Hàn Canh a!!! Lại thêm một "thế thân" nữa chăng??? Hắc hắc...)
.
"Ca, huynh có thể ra ngoài, và chờ thêm một chút nữa, có được không? Đệ sẽ đưa Tại Trung ra đó ngay thôi." Đôi mắt Duẫn Hạo đã tràn đầy tơ máu, đỏ đến dọa người.
.
"Được... Chúng ta sẽ đứng ở đại môn chờ ngươi, đừng quá lâu đấy." Hi Triệt nói xong liền xoay người đi khỏi phòng.
.
Run run tay vuốt má Tại Trung, Duẫn Hạo nỗ lực giữ lệ ngân không tuôn ra, nhưng vẫn nhịn không được tiếng nức nở, thanh âm đó, vừa thê lương vừa tuyệt vọng.
.
"Tại Trung! Tại Trung a." Duẫn Hạo nhẹ nhàng gọi Tại Trung thức dậy, giọng nói có chút nghẹn ngào.
.
Lông mi Tại Trung khẽ lay động, rồi đôi mắt chậm rãi mở ra.
.
"Đệ tỉnh rồi?" Duẫn Hạo cười dịu dàng "Lau mặt trước đã." Duẫn Hạo cầm trên tay khăn mặt lụa đã được giặt sạch vắt kiệt, rồi nhẹ nhàng gương mặt Tại Trung, tỉ mỉ từng tí một.
.
"Hi Triệt ca đâu?" Tại Trung nhàn nhạt hỏi.
.
"Bọn họ đã chờ ở trước đại môn rồi. Ta sẽ lập tức đưa đệ ra đó, chẳng phải đệ luôn muốn đi khỏi nơi này sao? Ngay bây giờ, đệ có thể rời khỏi Minh trang rồi!" Cẩn cẩn dực dực lau mặt cho Tại Trung xong, Duẫn Hạo mới đem một bộ y phục mới ra, dò hỏi "Ta giúp đệ thay y phục, có được không?"
.
Tại Trung nhíu nhíu mày, tỏ ý không muốn.
"Tại Trung, đây đã là lần cuối rồi. Để ta giúp đệ mặc đi, coi như ta cầu xin đệ mà, Tại Trung!" Khóe mắt Duẫn Hạo ngân ngấn lệ.
.
Tại Trung ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Duẫn Hạo, mới đột nhiên phát hiện ra người kia có bao nhiêu tiều tụy. Gương mặt anh tuấn giờ đã hao gầy không còn nhận ra nổi, đặc biệt là trong ánh mắt nồng đượm bi thương chẳng thể che giấu. Nhìn bộ dạng kia của Duẫn Hạo, Tại Trung tựa hồ có cảm giác như đang trông thấy hình ảnh bản thân y năm xưa.
.
"Tùy ngươi thôi." Tại Trung chuyển hướng nhìn, thở dài nói, nửa như chấp thuận, nửa như buồn phiền.
.
"Cảm ơn đệ." Duẫn Hạo trái lại dường như vô cùng thỏa mãn, còn gật đầu nói lời cảm ơn. Tiếp đó là tận lực giúp Tại Trung thay y phục, đôi tay không ngừng run rẩy, khẽ chạm lên thân thể Tại Trung, động đến đâu cũng mang theo lưu luyến cùng không đành lòng.
.
Giúp Tại Trung mặc y phục an ổn rồi, Duẫn Hạo mới nhẹ nhàng vòng tay ôm ngang lấy người y. Thân thể Tại Trung nhỏ bé và yếu ớt cứ như không có trọng lượng, nhẹ đến mức khiến Duẫn Hạo khó nhịn mà cảm thấy đau lòng.
.
"Đến Yên Vũ các rồi, đệ hãy để Phác Hữu Thiên hảo hảo bồi dưỡng cho mình, nhớ không? Đệ nhẹ đến mức ngay cả gió cũng có thể thổi bay rồi đó!" Duẫn Hạo cười cười yếu ớt, vẻ mặt vô cùng buồn bã.
.
Tại Trung chỉ cúi đầu không nói, khuôn mặt vẫn lạnh tanh như cũ.
.
Duẫn Hạo cũng không nói thêm gì nữa, ôm Tại Trung từng bước từng bước một đi về phía đại môn. Đi qua hậu viện, rồi qua tiền viện, đại môn Minh trang đã ở ngay trước mắt.
.
"Tại Trung, đệ... còn quay về đây không?" Nhìn đại môn đỏ thắm quen thuộc ở đằng trước, Duẫn Hạo lần đầu tiên có cảm giác bước qua nó gian nan đến nhường nào.
.
Tại Trung tuy không trả lời, nhưng ánh mắt lạnh lẽo, không có lấy một tia ấm áp đã nói lên tất cả.
.
Tại Trung yên lặng, Duẫn Hạo cũng hiểu rõ đáp án của y là gì. Những tưởng trái tim đã không còn cảm thấy đau nữa, vậy mà lại một lần chết lặng, lại một lần vỡ nát.
.
Vậy là đến tột cùng, ta vẫn để mất đệ sao?
.
Bước ra đại môn, trước mắt là mười chín bậc thang, tại bậc cuối cùng, là Hi Triệt, Hàn Canh, Tuấn Tú, Xương Mân, Chính Thù, Hữu Thiên, tất cả bọn họ đều ngẩng đầu nhìn hai người. Duẫn Hạo hầu như đã quên bản thân đã cất bước thế nào, chỉ là máy móc bước xuống. Một lần bàn chân chạm xuống bậc thang, là một lần trái tim có cảm giác đang bị mũi kiếm sắc bén hung hắng đâm xuyên qua. Dù đau đớn đến mấy, nhưng trong lòng Duẫn Hạo lại cầu mong hắn có thể bước đi mãi như vậy, hi vọng bậc thang nhiều đến vô cùng, vĩnh viễn không có cách nào đi hết.
.
Nếu được bước mãi như thế này thì tốt, Tại Trung sẽ không bao giờ rời xa ta, sẽ vĩnh viễn nằm trong vòng tay ta!
.
Tại Trung, mặc kệ đệ có thể không bao giờ quay lại đây, ta vĩnh viễn ở lại Minh trang này, chờ đệ, yêu đệ. Chờ đến ngày đệ nguyện ý tha thứ cho ta. Mặc kệ Trịnh Duẫn Hạo phải đợi mười năm hay hai mươi năm, ta vẫn sẽ chờ.
.
Tại nơi này có rất nhiều ký ức đẹp của chúng ta, ta sẽ hảo hảo gìn giữ chúng, ngày ngày hồi tưởng và chờ đợi đệ. Cho dù ta vĩnh viễn cũng không đợi được ngày đó, thì kiếp sau, sau nữa ta vẫn sẽ chờ đệ, Tại Trung!
.
Rốt cuộc, sau khi bước qua bậc thang cuối cùng, Duẫn Hạo đã đứng trước mặt Hữu Thiên, cúi đầu nhìn Tại Trung đang nằm trong lòng mình, trong mắt lộ vẻ không muốn.
.
"Trịnh Duẫn Hạo." Hữu Thiên dường như sốt ruột, mở miệng khẽ nhắc Duẫn Hạo một tiếng.
.
Duẫn Hạo ngẩng đầu nhìn Hữu Thiên, chịu đựng cảm giác trái tim tiếp tục vỡ tan, đem chính Tại Trung trong lòng mình, giao cho Hữu Thiên.
.
"Hảo hảo chiếu cố Tại Trung!" Thanh âm Duẫn Hạo thập phần khàn khàn.
.
"Ta đã biết." Hữu Thiên gật đầu, sau đó nhìn Tại Trung một chút.
.
Tại Trung ngẩng đầu, ánh nhìn vừa vặn giao nhau, lập tức khóe miệng khẽ cong, sau đó nghiêng đầu, tựa vào ngực Hữu Thiên. (Ak!!! Ran càng thêm anti rồi đấy nhớ! Ta là ta không thèm kiêng nể ai nữa, tất cả sẽ biết tay ta *gào thét*!!! Dám hành Gấu cưng như vậy, Ran thừa sức sửa lại thành BE đấy nhá!!! Có muốn ôm hoàng thổ khóc than thật không??? *khụ khụ*)
.
Trông thấy hành động đó, Duẫn Hạo chỉ cảm thấy lòng đau như bị xé nát, khí huyết liên tục dâng lên. Mất rất nhiều sức lực, Duẫn Hạo mới miễn cưỡng không chế vị tanh nồng đã dâng đầy cuống họng xuôi xuống, nhưng lệ ngân chính là nhịn không được mà tuôn rơi.
.
"Chúng ta đi thôi." Hi Triệt kéo Hữu Thiên, nhìn không đành lòng nhìn bộ dạng kia của Duẫn Hạo.
.
Hữu Thiên gật đầu bế Tại Trung đi lên mã xa, Tuấn Tú và Chính Thù cũng tiếp bước phía sau, còn Hi Triệt và Hàn Canh thì cưỡi ngựa. Hi Triệt còn quay đầu lại, nhìn thoáng qua Duẫn Hạo vẫn còn ngơ ngác đứng sững tại chỗ, khẽ thở dài, rồi mới thúc ngựa bước đi. Hai người cưỡi ngựa đi đằng trước, mã xa theo sát phía sau, chậm rãi ly khai.
.
Duẫn Hạo a! Không phải ta nhỏ nhen, không muốn cho đệ thêm thời gian nhìn Tại Trung đâu! Chỉ là nếu tiếp tục dây dưa như vậy, người duy nhất đau lòng, chỉ có mình đệ mà thôi...
.
Nhìn mã xa càng lúc chạy càng xa, Duẫn Hạo có cảm giác trái tim của mình cũng đã theo Tại Trung đi mất. Nhất nam nhất bắc, từ nay về sau, người trời nam người đất bắc.
.
Dần dần, mã xa đã đi xa đến không còn trông thấy hình ảnh, nhưng Duẫn Hạo vẫn đứng một chỗ trơ trơ, chẳng khác gì một pho tượng sống.
.
"Ca, quay về thôi." Xương Mân vỗ vỗ vai Duẫn Hạo.
.
Ta đã từng, rất hận Duẫn Hạo ca! Ta đã hận huynh ấy vì đã hành hạ Tại Trung ca, nhưng giờ đây, ngay cả giận huynh ấy ta còn làm không được thì nói gì đến hận chứ! Điều bi ai nhất trong đời người, chính là đến lúc hoàn toàn minh bạch bản thân đã làm sai những chuyện gì, thì mọi chuyện đã quá muộn, tất cả đã không còn kịp nữa. Cho dù thực lòng muốn bù đắp, nhưng vẫn vô lực xoay chuyển thời gian.
.
Duẫn Hạo không nói một lời, chỉ yên lặng xoay người, bước từng bước một quay vào trong, đi, mỗi bước giống như có ngàn cân đè lên, nặng nề đến gian nan. Thời gian hắn cùng Tại Trung ở chung một chỗ, bất chợp không ngừng tái hiện trong tâm trí, hạnh phúc có, đau thương có... Những hồi ức đó, tất thảy đều hiện lên vô cùng rõ nét, cứ như chúng chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua...
.
"Ngươi là Tại Trung sao? Ta so với ngươi lớn hơn, sau này phải gọi ta là ca đó, biết không?" - Tiểu Duẫn Hạo mới có sáu tuổi đang nhìn Tiểu Tại Trung thấp hơn nửa đầu, hùng hồn tuyên bố.
.
"Ta biết rồi!" - Tiểu Tại Trung mới sáu tuổi chính là ngây ngốc gật đầu.
.
"Vậy giờ thử gọi một tiếng ca xem nào!"
.
"Duẫn Hạo ca" - Mỉm cười tươi rói, Tiểu Tại Trung gọi một tiếng, ngọt ngào như mật.
.
"Đúng vậy! Từ nay về sau, nhớ phải gọi như vậy nha!" - Tiểu Duẫn Hạo cười mà đôi mắt muốn híp tịt lại.
.
"Ngươi! Trịnh Duẫn Hạo! Ngươi gạt ta! Ngươi so với ta còn nhỏ hơn mười ngày! Sao lại nói ngươi lớn hơn ta?!" - Tiểu Tại Trung nổi giận đùng đùng chỉ tay một ngón về phía Tiểu Duẫn Hạo.
.
"Ta nói như vậy là có lý do chính đáng a" - Tiểu Duẫn Hạo không chút e dè mà lão luyện đáp trả.
.
"Lý do gì?" - Tiểu Tại Trung tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Duẫn Hạo.
.
"Ngươi xem, có đúng là ta cao hơn ngươi không?"
.
Tiểu Tại Trung ngẩng đầu nhìn Tiểu Duẫn Hạo, khẽ gật. Nói như vậy đúng là không sai.
.
"Ta còn khỏe hơn ngươi nữa?"
.
Tiếp tục gật đầu. Đó quả là sự thực a.
.
"Ta còn đen hơn ngươi?"
(Cái này có hai nghĩa à nha! Màu da chả đáng nhắc đến, cái đáng nói ở đây chính là tâm địa của Hạo ca đó... Ak ak!!! Con nít mới 6 tuổi thôi mà đã vậy... Kinh khủng a ^^)
.
Tiếp tục gật đầu. Chuyện này là hiển nhiên a!
.
"So với ngươi chính là thông minh hơn?"
.
Theo tập quán, tiếp tục gật đầu. Hình như có chút...
.
"Cho nên trở thanh ca của ngươi chắc không có vấn đề a?!"
(Ảnh đã thành công trong việc dụ ẻm =.=|||)
.
Gật đầu quá nửa mới phát giác ra có điểm không thích hợp, tức khắc ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tiểu Duẫn Hạo.
.
"Ngươi! Trịnh Duẫn Hạo! Ngươi lại khi dễ ta! Cấm chạy! Đứng lại cho ta!"
.
...
"Duẫn Hạo, nếm thử xem thế nào?" - Tại Trung mười bốn tuổi bưng một chén canh trứng đến trước mặt Duẫn Hạo, dụ dỗ.
.
Duẫn Hạo không chút khách khí tiếp nhận, uống một ngụm lớn.
.
"Ăn ngon thật, người nào nấu vậy?"
.
Tại Trung hai má hồng hồng, có điểm n gượng ngùng chỉ ngón tay về phía mình.
.
"Ngươi? Ngươi học lúc nào? Sao ta không biết nhỉ"
.
"Món này làm rất đơn giản, căn bản là không cần học cũng biết!"
(Nghe câu này, muốn rút dép ném Tại ca quá >"'<)
.
"Thật sao? Nhìn không ra ngươi lợi hại đến vậy?" - Duẫn Hạo hồn nhiên như không, ôm chầm lấy Tại Trung, bắt đầu nhõng nhẽo "Từ nay về sau, tiếp tục làm cho ta ăn nữa nha, nha~~!"
.
Tại Trung không nói, chỉ là cúi đầu khẽ mỉm cười, cười thực hiền, thực ngọt ngào...
...
.
Tại Trung, hình như đã lâu lắm rồi ta không được ăn thức ăn do chính tay đệ nấu nữa a! Kiếp này, là do ta không biết quý trọng, không được ăn canh trứng do chính tay đệ nấu?
.
Đột nhiên hốt hoảng, Duẫn Hạo gấp gáp chạy ra hậu viện, đến cạnh dây đu. Làn gió khẽ thoảng qua, dây đu nhẹ nhàng đong đưa, nhưng chỉ càng thể hiện rõ nơi đây hiu quạnh, đã không còn ai kia - bạch y tựa tuyết.
.
Tại Trung! Tại Trung, xin lỗi! Là ta đã tự tay hủy đi yêu thương cùng tín nhiệm đệ dành cho ta. Cũng chính tay ta đã hủy đi lòng kiêu hành của đệ. Ngay cả nũ cười tuyệt mĩ của đệ cũng là do ta đã ngu ngốc hủy đi. Trịnh Duẫn Hạo ta là kẻ hỗn đản, đã tự tay chà đạp trái tim đệ, còn tự mình từng bước một đẩy đệ đến với kẻ khác...
.
Là ta không ngừng khiến đệ thống khổ, khiến đệ sống không bằng chết. Cũng là ta đã khiến đề thương tích đầy mình, chỉ biết mang đến cho đệ bi ai cùng tuyệt vọng...
.
Bởi vậy, cũng dễ hiểu thôi... Ta đã mất đệ! Kẻ như Trịnh Duẫn Hạo, không xứng đáng để nhận được sự tha thứ của Kim Tại Trung, sự thật là vậy mà? Hiện tại, tất cả là do ta gieo gió gặt bão, ta chỉ biết đứng yên một chõ, giương mắt nhìn đệ, mỉm cười hạnh phúc trong vòng tay kẻ khác. Để mất đệ, chính là sự trừng phạt mà đệ dành cho ta, có đúng không?
.
Duẫn Hạo ngồi trên dây đu, bất tri bất giác lệ đã rơi ướt đẫm khuôn mặt.
.
"Tại Trung, trở về đi! Tại Trung, trở về với ta!" Duẫn Hạo bắt đầu thì thào tự nói với chính mình, dần dần thanh âm càng lúc càng lớn, biến thành tiếng gào thống thiết, thương tâm "Tại trung, về với ta! Về với ta! Về với ta!"
.
Cảm giác tanh nồng từ lâu dâng đầy cuống họng, đã không thể khống chế thêm được, tiên huyết từ trong miệng phun ra, nháy mắt nhiễm đỏ dây đu. Duẫn Hạo chỉ biết trước mắt đột ngột tối sầm, thân thể chậm rãi ngã xuống, không còn tri giác, chỉ còn tiên huyết đỏ tươi không ngừng tuôn ra, từ từ lan tràn trên mặt đất.
.
Lúc này đây, ngoài trời, mưa rơi tầm tã.