Thế Thân Rối

Chương 79



"Hữu Thiên, ngươi không nên lúc nào thở ngắn than dài như thế, Tại Trung ca chẳng phải đã tỉnh lại rồi sao?"

.

Nhìn Hữu Thiên vốn biểu cảm và phong thái lúc nào cũng tỏa sáng giờ mặt nhăn mày nhó đến khó coi, Tuấn Tú cau mày, thử mở miệng an ủi gã.

.

"Tuy Tại Trung đã tỉnh, nhưng từ lúc đó đến giờ, Trịnh Duẫn Hạo không cho ta đi gặp y. Ta thực sự rất lo lắng, Chính Thù ca không phải đã nói Tại Trung vẫn không chịu uống thuốc sao? Nếu cứ để như vậy, sẽ có chuyện xảy ra mất!" Ánh mắt Hữu Thiên đang tràn ngập lo lắng.

.

"Tại Trung ca nhất định là đang khăng khăng làm theo ý mình, muốn trái ý của Duẫn Hạo ca đó mà. Ta chỉ e Tại Trung đang định dùng cách hành hạ bản thân mình để bức Duẫn Hạo ca để huynh ấy đi." Tuấn Tú trầm ngâm nói lên suy nghĩ của mình.

.

"Đây không thể gọi là khăng khăng làm theo ý mình? Mà quả thực là đang liều mạng! Tại Trung mới tỉnh lại chưa được bao lâu, với thân thể suy yếu như vậy, làm sao có thể chịu đựng được loại đãi ngộ đó!"

.

Tuấn Tú chỉ biết thở dài, vừa định mở miệng nói thêm điều gì đó, bỗng nhiên "Bang" một tiếng, cánh cửa đã bị đá muốn văng khỏi bản lề, Duẫn Hạo đã đứng ở bên ngoài tự lúc nào.

.

"Trịnh Duẫn Hạo?! Ngươi tới đây làm gì?!" Hữu Thiên lạnh lùng nhìn Duẫn Hạo. (Hơ... Minh trang là của ai ý nhỉ =.=||| Người ta là chủ, muốn đi đâu mà chả được, hỏi thừa???)

"Nơi đây thuộc Minh trang, cũng là địa bàn của ta, ta muốn đến đâu thì đến, ngươi có thể quản được sao?" Duẫn Hạo sắc mặt âm trầm hỏi ngược lại. (Đúng ý Ran lắm, Hạo ca, anh sắp phải chịu khổ rồi!!! Thương quá đi TT^TT)

.

"Lúc này không phải ngươi nên ở bên cạnh Tại Trung sao? Lẽ nào... Tại Trung lại xảy ra chuyện gì rồi?!" Hữu Thiên từ lạnh lùng bỗng trở nên khẩn trương.

.

"Ngươi không thể nghĩ ra chuyện tốt đẹp được sao?!" Duẫn Hạo trừng mắt nhìn Hữu Thiên, sau đó quay sang bên cạnh, nhìn Tuấn Tú nói "Tuấn Tú, đệ có thể ra ngoài được không?"

.

"Duẫn Hạo ca..." Tuấn Tú có chút lo lắng, để Hữu Thiên và Duẫn Hạo, hai người như nước với lửa ở lại trong một căn phòng, đó thực sự là chuyện quá mức nguy hiểm.

.

"Yên tâm đi, ta sẽ không động tới hắn đâu, đệ ra ngoài đi!" Giọng điệu Duẫn Hạo đã có phần giống ra lệnh.

.

Tuấn Tú bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua Hữu Thiên rồi mới ly khai.

"Ngươi đến tận đây rốt cuộc là muốn cái gì?" Đợi Tuấn Tú đi rồi, Hữu Thiên mới tiếp tục tra vấn Duẫn Hạo.

.

"Ta biết ngươi vẫn muốn đi gặp Tại Trung, có đúng không?" Duẫn Hạo cúi đầu "Ngươi hãy đi gặp đệ ấy đi."

.

Chỉ có thể trợn to mắt để diễn tả sự ngạc nhiên đến cực điểm của mình, vẻ mặt Hữu Thiên chính là "không thể hiểu nổi", sao ngày hôm nay Trịnh Duẫn Hạo lại có thể tốt bụng như vậy chứ? (Có phải anh đang nghĩ sắp có bão cấp 12 không? Đâu cần ngạc nhiên đến vậy chứ!!! YunHo thực sự rất tốt mà, chả hiểu sao vào truyện này lại thành con người như vầy?)

.

"Ngươi đến gặp Tại Trung đi, rồi khuyên bảo đệ ấy, giúp đệ ấy uống thuốc. Nếu Tại Trung vẫn không chịu uống, thì bằng mọi cách khuyên đệ ấy ăn một chút điểm tâm được không? Nếu cứ để thế này, ta sợ Tại Trung thực sự..." Duẫn Hạo ngẩng đầu lên, khẽ khép hờ mắt lại để ngăn không cho lệ tuôn ra, mà chảy ngược vào tim mình.

.

Nếu không phải ta không biết phải làm gì nữa, Trịnh Duẫn Hạo ta tuyệt không tìm đến nhờ Phác Hữu Thiên ngươi.

.

"Hóa ra ngươi là vì chuyện này sao?" Hữu Thiên lạnh lùng cười, khẽ hừ một tiếng.

.

"Ngươi không phải cũng mong Tại Trung sẽ không xảy ra chuyện gì sao?" Duẫn Hạo mở mắt nhìn Hữu Thiên.

.

Hữu Thiên cúi đầu, khóe môi hơi cong lên. Rồi sau thoáng chốc, trong mắt lóe lên hàn quang, dồn sức tung một quyền về phía Duẫn Hạo. (Quyền ở đây tức là đấm đó =.=!!! Thiên ca đánh Hạo ca... ối giời!!! Muốn choảng nhau òi!!!)

.

Duẫn Hạo không hề có phòng bị, gương mặt tuấn dật tràn đầy mệt mỏi tất nhiên là đơ ra đó, hứng đủ một quyền mà Hữu Thiên nghiến răng nghiến lợi vung ra, tiên huyết tràn khỏi khóe môi. Dường như bấy nhiêu cũng chưa đủ, Hữu Thiên lại vung tiếp một quyền nữa vào bụng dưới của Duẫn Hạo. (Xấu xa!!! Ai lại chơi vậy... Phác Hữu Thiên... hãy đợi đấy >'''<, thù mới nợ cũ... Ran sẽ đòi lại hết!!!)

.

"Ngươi nghĩ là ta đi thì sẽ có tác dụng sao?! Trịnh Duẫn Hạo, cái tên hỗn đản này! Ngươi đến giờ vẫn không chịu hiểu Tại Trung thực sự muốn gì sao? Y muốn tự do! Y muốn rời khỏi đây! Ngươi có hiểu hay không!" Hữu Thiên vừa nói vừa tay đấm chân đá Duẫn Hạo.

.

"Ta đương nhiên minh bạch!" Duẫn Hạo tránh né sự tấn công của Hữu Thiên, một tay lau đi tiên huyết trên môi, cuối cùng cũng vung một quyền về phía Hữu Thiên "Nhưng đổi lại là ngươi, ngươi có thể cam tâm để đệ ấy rời bỏ mình sao?! Ngươi không hiểu được Tại Trung đối với ta quan trọng đến mức nào đâu!"

.

"Đúng ta ta không biết y quan trọng với ngươi đấy!" Đôi mắt Hữu Thiên đã biến sang màu đỏ tươi"Nếu như ngươi thực sự quan tâm đến Tại Trung, sao có thể biến y thành bộ dạng đó?!" Hữu Thiên vừa nói vừa tung một cước vào ngực Duẫn Hạo.

.

Duẫn Hạo hứng một cước liền thối lui về phía sau mấy bước, đứng vững rồi lại tiếp tục giao thủ với Hữu Thiên.

.

"Bởi vì ta đố kị! Ta đố kị sự quan tâm mà Tại Trung dành cho ngươi! Ta cực kỳ đố kị sự tin tưởng mà Tại Trung dành cho ngươi! Ta càng đố kị hơn khi trông thấy Tại Trung nói cười vui vẻ với ngươi! Bởi lẽ, ta muốn Tại Trung lúc nào cũng chỉ nhìn một người là ta, ta chỉ muốn đệ ấy dành những cử chỉ đó cho một mình Trịnh Duẫn Hạo mà thôi! Ta làm như thế là sai ư?!"

.

"Ngươi đương nhiên sai rồi! Ngươi hãy thử suy xét lại bản thân mình đi, ngươi đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của Tại Trung chưa?! Huống chi cách làm của ngươi thực sự khiến người khác phẫn nộ!"

.

Trong phòng, hai đại nam nhân vừa đấm vừa đá, loạn thất bát tao, so với những kẻ du thủ du thực trên đường sinh sự đánh nhau còn không bằng. Võ công vốn xưng danh trong thiên hạ, thế mà giờ "thượng cẳng chân, hạ cẳng tay" chẳng theo trình tự, chẳng thành chiêu thức. Quả thực giống hệt hai hài tử đang tranh giành "bảo vật" yêu thích.

.

Chẳng qua bao lâu, hai người dần dần đấm đá đến mệt lử, tự động nằm ngửa trên mặt đất thở hổn hển. Cả hai chính là mặt mũi bầm dập, hết xanh lại đỏ dọa người, khóe miệng đầy máu. Nếu giờ có chỉ vào họ mà nói, một vị là Trang chủ thiên hạ Đệ nhất trang, một người là Các chủ đỉnh đỉnh đại danh nắm trong tay gần như cả vùng Giang Nam trù phú, chắc chẳng có ai t in. Bộ dạng chật vật thảm hại kia mà xứng làm người đứng trên vạn kẻ khác sao??? (Mất mặt quá đi mất!!!>'''<)

.

"Ngươi biết không?" Duẫn Hạo chậm rãi phá tan không khí quỷ dị giữa hai ngươi "Ta tới tìm ngươi là muốn ngươi đi khuyên nhủ Tại Trung. Nếu đệ ấy vẫn không chịu uống thuốc, ta sẽ giết ngươi."

.

"Ngươi... Ngươi thực sự là hỗn đản!" Hữu Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

.

"Đúng, ta là kẻ hỗn đản." Duẫn Hạo cười cười tự giễu bản thân "Nhưng ngươi có biết Tại Trung đã nói những gì không?"

.

Hữu Thiên quay đầu lại nhìn Duẫn Hạo, ánh mắt mang theo nghi vấn.

.

"Tại Trung nói..." Duẫn Hạo thở dài một hơi, ánh mắt thoáng chốc tràn đầy bi thương "Tại Trung nói nếu như ta giết ngươi, đệ ấy sẽ cùng chết với ngươi, cả hai sẽ cùng nhau đầu thai, kiếp sau sẽ như hình với bóng, vĩnh viễn không phân ly." (Ôi!!! Thương quá đi!!! Bánh Đậu a!!! Ran nhất định sẽ đòi lại công đạo cho anh!)

.

Hữu Thiên khẽ cười, lắc đầu "Bởi vì thế, nên ngươi mới không còn cách nào khả dĩ hơn là đến đây tìm ta?"

.

"Hiện tại chỉ có ngươi mới có thể khuyên nhủ Tại Trung, đệ ấy... Đối với ngươi rất đặc biệt." Duẫn Hạo khép mi lại, che giấu toàn bộ đau khổ và tổn thương nơi đáy mắt.

.

Hữu Thiên không nói gì, chỉ là khẽ khàng nhếch khóe miệng.

.

Trịnh Duẫn Hạo, bất cứ chỗ nào trong tâm Tại Trung, sợ rằng không có bất cứ ai có thể sánh được với ngươi... Người đặc biệt ư... Không thể đâu, y sẽ không bao giờ bỏ mặc một mình ngươi tuyệt vọng lại phía sau lưng đâu. Bằng không, sao y lại bất chấp nguy hiểm, quên cả bản thân quay về Minh trang để cứu ngươi... Trịnh Duẫn Hạo, ngươi mãi mãi là người mà Tại Trung không thể quên, không thể bỏ mặc, vĩnh viễn tồn tại trong tâm trí y.

.

Cố gắng nhúc nhích cơ thể, Hữu Thiên chống tay để đứng lên. Từ trên cao nhìn xuống Duẫn Hạo vẫn còn nằm dưới đất.

.

"Hãy để Tại Trung đi đi, tự nhiên y sẽ khá lên. Ta sẽ chăm sóc y thật tốt."

.

"Điều đó là không thể!" Duẫn Hạo cũng đã đứng dậy "Ta không thể buông tay Tại Trung."

.

"Thế nhưng Tại Trung đã buông tay ngươi trước rồi! Đối với y mà nói, tất cả những gì ngươi đã và đang đem lại chỉ có tổn thương mà thôi. Nếu như ngươi còn thương Tại Trung..."

.

"Hãy để đệ ấy đi, có đúng không?" Duẫn Hạo nói tiếp lời của Hữu Thiên "Những lời này ta đã nghe đến chán ngấy rồi, nhất là do chính miệng ngươi nói! Lúc này Tại Trung chỉ là đang trong cơn nóng giận, chỉ cần ta cố gắng thêm một thời gian nữa, Tại Trung sẽ tha thứ cho ta. Ngươi đừng hòng nghĩ có thể nhân cơ hội này cướp Tại Trung khỏi tay ta!"

.

"Nếu như là ngươi, ngươi có thể tha thứ sao?" Hữu Thiên cười nhạt "Những chuyện ngươi đã làm chỉ sợ là bất cứ ai cũng không thể tha thứ được! Trịnh Duẫn Hạo, ngươi căn bản là không hiểu thế nào là yêu! Yêu một người chính là luôn muốn người đó được hạnh phúc, dù bằng bất cứ giá nào cũng không để ái nhân phải đau khổ. Ngươi hảo hảo nghĩ lại đi, lúc ở bên cạnh ngươi, Tại Trung đã cảm thấy hạnh phúc bao giờ chưa?" (Châm ngôn tình yêu này tất nhiên là chuẩn đến không cần chỉnh, nhưng lại do miệng Thiên ca nói ra, nghe mà muốn rút dép, phanh anh một trận!!!)

.

Duẫn Hạo trầm mặc không nói, khép mi che đi tối tăm trong mắt. Hình ảnh đầu tiên hiện về trong tâm trí giờ chính là gương mặt ướt đẫm lệ ngân của Tại Trung.

Tại Trung dường như chưa từng cười với ta, cho dù có cười, cũng chỉ là miễn cưỡng, vô lục đến thà rơi lệ còn dễ nhìn hơn. Trong mắt Tại Trung lúc nào cũng mang theo đau buồn dày đặc, tựa hồ vình viễn cùng không thể biến mất. Không những thế mà còn vạn phần bi ai cùng tuyệt vọng thực sâu. Vậy đúng là ở bên cạnh ta, Tại Trung chưa từng có một ngày hạnh phúc rồi!!!

.

"Sau này ta nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho Tại Trung!" Duẫn Hạo thanh âm cực kỳ kiên định, nhưng trong đó mơ hồ có tia bất an.

.

"Đáng tiếc, Tại Trung đã không còn tin ngươi nữa, mà ngay cả ta, cũng không tin ngươi." Hữu Thiên lạnh lùng nhìn Duẫn Hạo. (Ách!!! Câu nói này khiến Ran lập tức liên tưởng đến màn lão công đi "ăn vụng" bị thê thiếp túm được, thê đang oán hận tuyệt thực, còn thiếp dùng nhãn thần tổn thương cực điểm trách cứ anh!!! Mố 3P a!!!>///<)

.

"Phác-Hữu-Thiên, ta tới tìm ngươi không phải là để thảo luận với ngươi những chuyện kia. Ta chỉ muốn ngươi đến thuyết phục Tại Trung uống thuốc!" Duẫn Hạo sau một hồi cuối cùng cũng thành công trong việc đưa trọng tâm cuộc nói chuyện về điểm xuất phát.

.

"Việc đó không cần ngươi mở miệng ta cũng sẽ làm hết sức mình! Sơ với ngươi, ta còn muốn lo lắng cho Tại Trung nhiều hơn!" Hữu Thiên nói xong liền đi ra phía cửa. Ra đến nơi, gã chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn Duẫn Hạo "Trịnh Duẫn Hạo, nếu như ngay cả ta cũng không thể khuyên Tại Trung được. Ngươi tốt nhất là mau chóng suy nghĩ thấu suốt, đồng ý để y rời khỏi đây. Tại Trung không còn chịu đựng được lâu nữa đâu." Nói xong, Hữu Thiên liền ly khai.

.

Thở dài một hơi, Duẫn Hạo có cảm giác toàn thân mệt mỏi, ngay cả trái tim cũng không còn sức lực để tiếp tục đập được nữa.

.

Tại Trung, đừng ép ta nữa, ta thực sự không thể buông tay khỏi đệ. Ta biết giờ ta có tỉnh ngộ thì cũng đã quá muộn rồi! Nhưng ta thực sự rất yêu đệ, năm đó ta có thể dễ dàng để Hi Triệt ca đi, nhưng đối với đệ... Tại Trung a... dù có cố gắng đến đâu ta cũng không thể làm được! Bởi nếu mất đệ, Trịnh Duẫn Hạo này đã mất đi tất cả, tâm ta, linh hồn ta...Tại Trung...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv