Bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt người đang say ngủ kia, thần sắc Duẫn Hạo lúc này đã không thể tiều tụy hơn được nữa.
Mười ngày đã trôi qua, và cũng bằng đó thời gian Tại Trung chẳng hề có một dấu hiệu nào chứng tỏ y sắp tỉnh lại. Cho dù thân thể y so với những ngày trước đã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng người chính là vẫn ngủ say không chịu tỉnh. Đôi mắt kinh diễm to tròn kia vẫn chăm chú nhắm chặt, rèm mi yên bình không hề lay động dù chỉ một lần. Và cũng trong mười ngày đó, Tại Trung chỉ im lìm nằm bất động, ngay cả một câu nói mớ cũng không có.
“Tại Trung, đã ngủ lâu như vậy rồi, đệ không thấy mệt sao? Đừng tiếp tục ngủ nữa, có được không? Chúng ta hãy ra bên ngoài một chút đi, ngày hôm nay khí trời thực sự rất hảo a!” Duẫn Hạo dịu dàng nắm tay Tại Trung thì thầm “Đệ nhìn đệ kìa, sắc mặt đã muốn tái nhợt rồi, chắc chắn là do ở trong phòng kín quá lâu cho nên mới thành như vậy, chúng ta hãy ra ngoài phơi nắng một chút, có được không?” Khóe miệng Duẫn Hạo khẽ cong lên, mỉm cười dịu dàng, ôn nhu theo ánh mắt lan tràn.
Còn Tại Trung chỉ lẳng lặng ngủ say, không hề có bất cứ phản ứng nào.
“Không nói tức là đồng ý đấy nhé” Duẫn Hạo nhẹ nhàng nói, vòng tay ôm ngang lấy người y, bế lên.
Nhẹ quá! Duẫn Hạo nhíu nhíu mày. Mặc dù từ trước đến giờ, Tại Trung khiến hắn chưa từng có cảm giác đôi tay mệt nhọc, nhưng hiện tại thân thể y so với nữ nhân còn muốn nhẹ hơn, hầu như không có trọng lượng vậy!
“Tại Trung, đệ gầy quá! Chờ đến khi đệ tỉnh lại, ta nhất định sẽ chuẩn bị thật nhiều điểm tâm bổ dưỡng, để Tại Trung của ta hảo hảo bồi bổ a!” Thanh âm của Duẫn Hạo đã có chút nghẹn ngào. Từ lúc Tại Trung hôn mê đến giờ, ngoại trừ uống dược, mỗi ngày cũng chỉ ăn một chút cháo, thảo nào thân thể biến thành như vậy.
Cẩn cẩn dực dực ôm lấy Tại Trung, khẽ đá để cánh cửa mở rộng ra, đây cũng là lần đầu tiên sau mười ngày dài dằng dặc Duẫn Hạo bước ra ngoài sương phòng y.
Bên ngoài, ánh dương quang sáng lạn, rực rỡ khiến vạn vật như được truyền thêm sức sống, tươi đẹp biết bao. Dù cách một lớp y phục, nhưng sự ấm áp nống được vẫn len lỏi sâu vào da thịt, cảm giác thư sướng dần dần dâng lên.
“Tại Trung, chúng ta đi dạo trong sân một chút nhé! Mùa đông sắp đến rồi, chắc rất lâu nữa ánh dương quang hoàn mỹ như thế này mới xuất hiện lại. Bởi thế, chúng ta phải hảo hảo trân trọng, đệ có nghĩ vậy không?”
Duẫn Hạo ôm Tại Trung tản bộ, từng bước chầm chậm đi trong sân. Hắn vừa đi vừa không ngừng thầm thì nói chuyện với Tại Trung, dường như y đang chăm chú lắng nghe, dường như y vừa đáp lại lời mình.
“Tại Trung, đệ có muốn ngồi dây đu chơi không? Ta nhớ kỹ, điều mà đệ yêu thích nhất chính là được ngồi lên dây đu này, chơi đùa thỏa thích. Trước đây, mỗi lần không thể tìm được đệ, ta đều đi chạy đến chỗ này, mười phần thì phải nắm chắc đến tám chín phần là đệ sẽ ở đây, đu dây lên thật cao. Lại thêm việc đệ chỉ thích vận bạch y, những lúc vạt áo nhẹ thổi theo gió. Tại Trung, thực sự khi ấy đệ đẹp lắm!” Chầm chậm đi đến gần dây đu, Duẫn Hạo tuy biểu tình rõ ràng là mang theo tiếu ý nhàn nhạt, nhưng sao lại bi thương và đau lòng đến vậy.
Đỡ Tại Trung ngồi vững trên dây đu xong, Duẫn Hạo mới ngồi xuống bên cạnh y. Vòng tay ôm chặt lấy y, để Tại Trung dựa vào vai mình, chân đẩy khe khẽ khiến dây đu chuyển động. Hai người cứ như vậy ngồi trên dây đu, hai thân hình như thể đã hòa làm một, thật hài hòa, thật bình yên.
“Đệ có nhớ không? Trước đây, mỗi khi chơi dây đu, ta đều nói là muốn ngồi cùng đệ. Nhưng lần nào đệ cũng không chịu, chỉ thích ta đứng ở một bên đẩy dây đu cho đệ. Đệ lấy lý do là ta quá nặng, nếu cùng đệ ngồi lên nhất định sẽ khiến dây đu bị hỏng. Lý do của đệ hợp lý đến vậy, thành ra chúng ta chưa hề có cơ hội được ngồi dây đu cùng nhau. Kỳ thực mà nói, dây đu này là do chính tay ta làm, xong xuôi rồi ta liềm tìm ba người đến để thử nghiệm độ an toàn. Kết quả là ngay cả khi ba nam nhân trưởng thành ngồi lên cũng đâu bị sao. Vậy vì lý do gì mà hai chúng ta cùng ngồi lại khiến dây đu bị hỏng được a?” Duẫn Hạo vừa nói vừa nhẹ nhàng đẩy dây đu.
“Thực lòng mà nói, ta chẳng thích chơi dây đu này chút nào. Bởi ta cảm giác đây là trò chơi của nữ tử, nếu không phải vì đệ a…” Duẫn Hạo khẽ cười, quay sang nhìn gương mặt tuyệt mĩ của Tại Trung, ngượng nghịu “Nếu không phải vì đệ, ta tuyệt không hao phí tâm tư, muốn chính tay làm chiếc dây đu này, nên đã len lén đi đến chỗ thợ mộc học việc hơn một tháng trời. Hại sau đó, ta bị phụ thân đánh cho một trận, người bảo ta bất tư tiến thủ1, chẳng làm được việc gì ra hồn. Bất quá, nhớ lúc đệ ngồi bên cạnh vừa khóc vừa giúp ta thoa dược, ta chỉ thấy việc mình làm thật xứng đáng, tuyệt không nuối tiếc.”
“Tại Trung… có… có một điều ta muốn thú nhận với đệ. Ngay từ đầu, người quả thực khiến ta lưu tâm chính là Hi Triệt ca, năm đó ta cầu phụ thân cứu ba người cũng là vì Hi Triệt ca. Thế nhưng… thế nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, đệ mới là người mà ta tối quan tâm, nhưng là do ta đã ngu ngốc, không phát hiện ra. Trước lúc rời khỏi đây, Hi Triệt ca đã nói với ta rằng huynh ấy không phải không yêu thích ta. Nhưng là do trong lòng ta, người mà ta thực sự quan tâm đến không phải là huynh ấy. Hi Triệt ca đã trách ta vì đã phản bội lại huynh ấy trước. Lúc đó ta chỉ nghĩ huynh ấy đã ám chỉ đệ, cho nên mới bắt đầu hận đệ. Ta nghĩ nguyên nhân khiến Hi Triệt ca rời bỏ ta, tất cả đều do đệ sắp xếp. Thậm chí ta còn chán ghét cả sự tồn tại của đệ. Nhưng Tại Trung a, chuyện gì đệ cũng chữ từng làm, tất cả là do ta, do ta lúc nào cũng muốn kề cận với đệ, lúc nào cũng muốn chạy theo sau đệ, thậm chí còn hạnh phúc khi làm như vậy, Là do ta hết!!! Là ta đã yêu đệ mà bản thân lại ngu ngốc, đã không thể tự hiểu ra điều giản đơn đó! Tại Trung a, xin lỗi đệ…”
Dây đu chậm rãi ngừng lại, Duẫn Hạo vòng cả hai tay kéo Tại Trung vào trong lòng, ôm thật chặc, vùi mặt vào hõm cổ y khóc nức nở, lệ ngân từ trong mắt không ngừng tuôn ra, yêu thương và hối hận lan tràn khiến lòng người tan nát.
Bốn thân ảnh đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn Duẫn Hạo và Tại Trung, tuyệt không nói năng gì.
“Ca, chúng ta có nên đến đó không?” Tuấn Tú là người đầu tiên đánh tan trầm mặc, liếc sang nhìn Chính Thù.
Chính Thù vẫn yên lặng, chỉ khẽ lắc đầu. Đến đó làm gì? Bi thương bao quanh hai người họ khiến người khác không thể đến gần, không khí xung quanh họ tràn ngập yêu thương cùng khổ sở, người ngoài cuộc tốt nhất là không nên đến đó quấy rầy!
Lúc vừa rồi, hạ nhân đến sương phòng Chính Thù bẩm báo Duẫn Hạo ôm Tại Trung ra ngoài, khiến hắn thực sự hoảng sợ, vội vàng cùng Tuấn Tú, Hữu Thiên, Xương Mân chạy đến. Chỉ là không hề nghĩ tới khi đến, sẽ phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng khiến cõi lòng tan nát kia. Cho đến tột cùng, hai người họ lâm vào tình cảnh như vậy, không biết là duyên hay là nghiệt.
“Trịnh Duẫn Hạo thực sự là một tên hỗn đản! Nếu yêu, vì sao để mọi chuyện đến tình cảnh này mới biết hối hận.” Hữu Thiên thấp giọng mắng một câu, chứ thực ra trong lòng có một cảm giác rất khó để diễn tả thành lời.
“Chính Thù ca, Tại Trung ca hình như có gì đó khác lạ.” Xương Mân từ đầu đến giờ im lặng, bỗng nhiên mở miệng.
“Làm sao vậy?” Chính Thù nghe xong, giật mình cả kinh. Hắn không hề có võ công, thị lực so với ba người kia tự nhiên thua kém, nghe Xương Mân nói như vậy, trong vô thức Chính Thù đương nhiên nghĩ Tại Trung đang ở trong tình trạng không tốt.
“Hình như đệ vừa nhìn thấy ngón tay của Tại Trung ca khẽ cử động.” Xương Mân cau mày, có điểm không chắc chắn.
“Thực sự đó! Thực sự đang cử động kìa!” Nghe Xương Mân nói hết câu, Tuấn Tú cũng đã trông thấy cử động khẽ khàng của người kia, nhịn không được la to lên, kích động đến mức nắm chặt lấy tay của Hữu Thiên.
“Lẽ nào Tại Trung…”
Không hẹn mà đồng thời trong suy nghĩ của cả bốn người hiện lên suy nghĩ kia, có khi nào mong muốn bấy lâu nay cảu họ đã trở thành hiện thực, đôi mắt bỗng chốc sáng ngời.
Duẫn Hạo đang ôm Tại Trung, bỗng nhiên cảm giác người trong lòng khẽ cử động, bèn nghiêng người đầy mình ra khỏi thân thể y một khoảng vừa đủ để quan sát. Duẫn Hạo ngẩng đầu nhìn Tại Trung, phát hiện lông mi y có điểm run, đây dường như là dấu hiệu chứng tỏ Tại Trung sắp thức tỉnh.
Cảm giác khẩn trương, căng thẳng dâng đầy lồng ngực, Duẫn Hạo hầu như quên cả hô hấp, ánh mắt gắt gao, chăm chú nhìn từng biểu hiện trên khuôn mặt Tại Trung.
“Tại Trung? Tại Trung?” Duẫn Hạo thử gọi Tại Trung “Tại Trung! Tại Trung! Đệ tỉnh rồi! Tỉnh lại đi! Đừng ngủ nữa, đệ mở mắt ra nhìn ta đi, mở mắt nhìn ta! Tại Trung!” Thanh âm của Duẫn Hạo càng lúc càng lớn, dường như tận sâu trong lòng hắn sợ rằng nếu bản thân bỏ qua cơ hội này, Tại Trung sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
“Tại Trung, tỉnh lại đi, đừng rời xa ta! Mau tỉnh lại.” Duẫn Hạo vừa nói vừa ôn nhu hôn lên mi mắt Tại Trung.
Dường như nhờ sự cổ vũ và kích động của Duẫn Hạo đã khiến Tại Trung có cảm giác, mi mắt y khẽ nhấp nháy, rồi chậm rãi, chậm rãi mở ra.
Đôi mắt sau một thời gian tương đối dài không quen với ánh sáng, tầm nhìn vẫn còn chưa rõ ràng, nhưng trước mắt gương mặt không thể quen thuộc hơn bỗng phóng to trước mắt, như thể khẳng định còn có giọng nói gần gũi đến khắc khoải trong lòng vang bên tai.
“Tại Trung, Tại Trung, đệ tỉnh rồi? Đệ đã tỉnh lại rồi?”
“Trịnh… Trịnh Duẫn Hạo?”
Tuy rằng đại não Tại Trung vẫn trống rỗng, nhưng ngay giây phút nhận ra Duẫn Hạo đang ở trước mắt, ngay lập tức theo bản năng, trong đầu y chỉ có duy nhất một chữ: “Trốn!”
Bởi vậy, thân thể vốn vô cùng suy yếu không có nổi dù chỉ một chút khí lực, Tại Trung cố gắng lấy tay đẩy Duẫn Hạo ra xa, sau đó vươn người muốn nhảy khỏi dây đu.
“Tại~Trung!”
Duẫn Hạo lấy làm kinh hãi, vội vàng dùng thân thể bảo vệ Tại Trung, dùng chính thân mình làm tấm đệm, để y ngã lên người mình thay vì mặt đất khô cứng bên dưới.
“Tại Trung, đệ không sao chứ?” Duẫn Hạo nâng nửa người lên, vẻ mặt khẩn trương nhìn người đang nằm trên ngực mình.
Tại Trung trầm mặc không nói, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, dần dần hồi ức trước khi y hôn mê từng chút một tái hiện lại.
“Vì sao…” Đầu vẫn cúi gằm, thanh âm ai oán vang lên.
“Tại Trung?” Duẫn Hạo ngồi hẳn dậy, đồng thời đỡ Tại Trung lên, nhìn thẳng vào mắt y.
“Vì sao ta vẫn chưa chết?” Nhãn thần của Tại Trung trống rỗng vô hồn, thanh âm có chút khàn khàn.
“Tại Trung, đệ đang nói cái gì a?!” Đáy mắt Duẫn Hạo thoáng chốc tràn đầy đau thương. Ngày cũng như đêm, hắn một mực trông ngóng thời khắc y tỉnh lại. Vậy mà câu đầu tiên Tại Trung nói sau nhiều ngày triền miên hôn mê là câu nói khiến lòng người bị xé tan thành vạn mảnh này!
“Duẫn Hạo, không được to tiếng với Tại Trung!”
Đúng lúc này, Chính Thù, Tuấn Tú, Hữu Thiên và Xương Mân đã đi đến bên cạnh, khẩn trương tách Duẫn Hạo cách xa khỏi Tại Trung. Hữu Thiên một tay vừa đỡ lấy thân thể y, đã lập tức thối lui về phía sau, gia tăng cự ly với Duẫn Hạo.
“Phác~Hữu~Thiên, ngươi làm gì vậy?! Buông Tại Trung ra!” Duẫn Hạo trừng mắt nhìn Hữu Thiên, đôi mắt giờ đã biến sang màu đỏ tươi đáng sợ, hầm hâm bước về phía gã đang đứng.
“Duẫn Hạo, Tại Trung mới tỉnh lại, không nên khiến đệ ấy bị kích động. Với tình trạng hiện tại của đệ ấy, y rằng không thích hợp để trông thấy ngươi!” Chính Thù vội ngăn Duẫn Hạo lại, sau đó quay đầu nói với Hữu Thiên hô “Mau đưa Tại Trung trở về phòng!”
Hữu Thiên gật đầu, vòng tay còn lại bế Tại Trung, rồi vội vã rời đi.
“Ca, huynh đang làm gì vậy? Tại Trung đã tỉnh lại rồi! Đệ vất vả lắm mới gọi Tại Trung tỉnh lại, sao huynh lại để Phác Hữu Thiên ôm Tại Trung đi?!” Duẫn Hạo gần như phát cuồng.
“Tại Trung vừa tỉnh lại, việc đầu tiên đệ ấy làm chẳng phải là đẩy ngươi ra xa sao?” Chính Thù không chút e dè đối diện trực tiếp với đôi mắt tràn đầy giận dữ của Duẫn Hạo “Chúng ta đã chứng kiến hết rồi, may mà chúng ta đứng gần đây, nếu không ngươi lại làm Tại Trung bị tổn thương mất! Ngươi căn bản là không thể khống chế được bản thân.”
“Hóa ra trong mắt mọi người, Trịnh Duẫn Hạo thực sự không phải là người?” Giận dữ dần dần bị đau thương che lấp “Đệ sẽ không thương tổn Tại Trung đâu, đệ tuyệt đối sẽ không mà!”
“Chỉ cần ngươi xuất hiện ở trước mặt Tại Trung, chỉ điều đó thôi đã đủ khiến đệ ấy bị tổn thương rồi, ngươi vẫn không hiểu sao?” Biểu tình Chính Thù chỉ còn lạnh lùng. Kỳ thực hắn cũng không muốn nói ra những lời tuyệt tình đến vậy, nhưng khó khăn lắm Tại Trung mới có thể tỉnh lại, hắn không muốn để y làm bất cứ chuyện sai lầm nào nữa. Đối với phản ứng đầu tiên ngay khi thanh tỉnh của Tại Trung, tâm lý chính là một mực bài xích Duẫn Hạo, cho nên hiện tại tốt nhất là không cho Duẫn Hạo tiếp xúc với đệ ấy. Nếu để tình hình này tái diễn, tuyệt đối không có lợi đối với Tại Trung.
“Ca, huynh nói như vậy là có ý gì?” Duẫn Hạo cảm thấy như có ai đó không chỉ hung dăng đâm kiếm vào ngực mình mà còn không ngừng khoét sâu vào vết thương trên trái tim.
Sao lại nói chỉ cần ta xuất hiện ở trước mắt Tại Trung thôi đã đủ để khiến đệ ấy bị tổn thương? Điều đó sao có thể? Chẳng lẽ Tại Trung thực sự không muốn tha thứ cho ta sao?
“Ta chính là có ý đó đấy.” Nhìn phản ứng của Duẫn Hạo, tuy trên gương mặt Chính Thù không có bất cứ biểu hiện gì, nhưng trong lòng cũng cảm thấy thương xót “Đợi vài ngày nữa, sức khỏe Tại Trung có chuyển biến tốt, ngươi hãy để Hữu Thiên đưa đệ ấy rời khỏi đây đi. Duẫn Hạo, nên buông tay thôi, hành động lần này của Tại Trung chưa đủ để ngươi minh bạch tâm ý của đệ ấy sao?”
“Buông tay ư?” Viền mắt Duẫn Hạo đã đỏ rực “Ngay khi đệ minh bạch, huynh liền muốn đệ buông tay sao? Tâm ý của Tại Trung, đệ hiểu rõ, thế nhưng suy nghĩ của đệ thì sao? Liệu Tại Trung có hiểu không?! Chuyện gì đệ cũng có thể làm, chỉ cần Tại Trung tha thứ cho đệ!!! Thế nhưng chuyện kia không th hể được, Tại Trung tuyệt đối không được rời xa ta!”
Duẫn Hạo nói xong một tay đẩy Chính Thù ra, cấp tốc chạy về phía sương phòng của Tại Trung.
“Ca, huynh có sao không?” Tuấn Tú đỡ Chính Thù, mới giúp hắn không bị ngã.
Chính Thù thở dài, lắc đầu.
“Ca, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ? Đệ còn tưởng Duẫn Hạo ca đã chịu để Tại Trung ca đi, không nghĩ tới huynh ấy cư nhiên…” Xương Mân cau mày.
“Chấp mê bất ngộ, Trịnh Duẫn Hạo thực sự là một kẻ chấp mê bất ngộ mà! Gian nan lắm Tại Trung mới từ cõi chết trở về, sao Duẫn Hạo vẫn không chịu buông tay!!!” Chính Thù vạn phần bất đắc dĩ “Hi Triệt nói lúc nào đệ ấy về đến Minh trang?” Chính Thù nhìn Xương Mân. Ngay từ khi Duẫn Hạo đưa Tại Trung từ Giang Nam trở về, hắn đã bí mật phái thuộc hạ đi tìm Hi Triệt, mãi đến ngày hôm qua mới có hồi âm.
“Hi Triệt ca dùng bồ câu đưa tin nói nhiều nhất là nửa tháng nữa huynh ấy sẽ về đến đây, có cả Hàn Canh nữa, hai người bị họ hẳn là sẽ về cũng nhau.” Xương Mân trả lời.
“Vậy là tốt rồi, nửa tháng chắc cũng kịp thôi.” Chính Thù thì thào tự nói, trong mắt mơ hồ có lo lắng.
Duẫn Hạo, sao ngươi vẫn không chịu hiểu, hiện tại điều duy nhất ngươi có thể làm chính là từ bỏ. Tại Trung giờ đây chẳng khác chú chim bị ngươi nắm trong tay, ngươi càng giữ chặt, đối với đệ ấy chỉ càng thêm thống khổ, rồi đến tốt cùng, sẽ vì không thể hít thở mà mất mạng. Buông tha Tại Trung thôi, cho dù đệ ấy sẽ một đi không quay lại, nhưng… chí ít… Tại Trung có thể sống. Chỉ cần ở bên cạnh ngươi, Tại Trung sẽ không thể tìm được hạnh phúc, cứ tiếp tục níu kéo trong vô vọng, hậu quả cuối cùng chỉ là mất đi.