Bên trong sương phòng, Duẫn Hạo sau một hồi truyền chân khí giúp Tại Trung điều hóa huyết mạch, đang cẩn cẩn dực dực đặt y nằm xuống giường với tất cả sự dịu dàng mà hắn làm được. Quỳ xuống bên giường, nhẹ nhàng lấy ngón tay chỉnh lại những sợi tóc lòa xòa trước trán Tại Trung. Chăm chú nhìn gương mặt không còn chút sức sống nào của y, Duẫn Hạo chỉ cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt lại, đau đớn đến mức hít thở không thông. Tâm tư vốn đang rối bời đột nhiên trắng xóa, rồi ký ức về một ngày mười sáu năm trước chậm rãi tái hiện.
Buổi chiều hôm đó tuyết rơi thật nhiều...
.
.
.
...
.
.
.
Ta còn nhớ rất rõ, ngày đôm đó tiết trời phi thường lạnh giá. Phải vất vả lắm ta mới năn nỉ phụ thân đồng ý dẫn ta cùng ra khỏi Minh trang, đến thị trấn bên cạnh dạo chơi. Bởi thế tâm tình ta ngày hôm đó chỉ có thể dùng câu "vô cùng cao hứng" để hình dung. Dọc theo đường đi, ta hết nhìn trái lại ngoái sang phải, thứ gì cũng phải nhìn lướt qua mới cảm thấy vừa ý, vui vẻ đến quên cả lạnh!!!
Nhưng đúng vào lúc ta sung sướng đến trời đất cũng muốn quăng ra sau đầu, không hiểu sao ánh mắt lại nhìn về hướng đám đông có rất nhiều người, đang tụ tập trước đại môn một thanh lâu. Đối với trẻ con, bất cứ chỗ nào đông đúc cũng có nghĩa chỗ đó có trò vui! Không nén nổi hiếu kỳ, ta liền đi đến đó, dựa vào "ưu thế hình thể" mà len lỏi tận sâu vào trong đám người.
Ta vất vả lắm mới vào đến nơi, và ngay lập tức thấy trong trung tâm đám đông chỉ có ba nam hài nhỏ bé yếu ớt, đang bị mấy kẻ "đầu trâu mặt ngựa", mặt mày hung ác đến cực điểm khi dễ. Nam hài có vẻ là lớn nhất lúc đó đang dùng tất cả sức lực của mình, cố gắng vươn tay bảo hộ hai tiểu đệ đứng ra phía sau lưng. Trong ánh mắt không có lấy một tia sợ hãi, bình tĩnh nhìn thẳng đám người hung dữ kia, gương mặt xinh đẹp ma mị vô cùng, tràn đầy quật cường.
Lúc đó ta cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng ta thực sự đã bị nam hài yêu kiều đó hấp dẫn. Người kia mĩ lệ như vậy, đẹp đến mức khiến tận đáy lòng mình, ta không thể cam tâm đứng trơ mắt nhìn ba người họ bị kẻ khác thương tổn. Bởi vậy, lần đầu tiên trong đời, Trịnh Duẫn Hạo ta đã dùng mọi cách từ năn nỉ đến cầu xin phụ thân cứu bọn họ, thậm chí còn mè nheo để phụ thân đồng ý đưa cả ba về Minh trang cho bằng được!!! (Con nít quỷ a ^^)
Trong lúc quay về Minh trang, ba nam hài tất nhiên là cùng ta ngồi trong mã xa ấm áp. Không kể cũng biết ánh mắt ta nhìn họ có bao nhiêu hiếu kỳ, nhưng vẫn cố gắng biểu lộ bộ dạng cực kỳ hữu hảo, như thể "Mấy người hãy tin ta, ta là con người cực kỳ thiện lương a". (Đoạn này, Ran chém gió đấy ^^)
"Ngươi tên là gì a?" Câu đầu tiên, tất nhiên ta phải dành cho nam hài mà ta nghĩ là đẹp nhất rồi.
Nhưng người kia một chút cũng không thèm để ý đến ta! Trước sau như một dùng nhãn thần tràn ngập đề phòng nhìn ta, ánh mắt lạnh đến mức khiến không khí vốn muốn đóng băng lạnh thêm vài lần.
Khi không lại đụng phải một cây đinh, ta liền cảm giác có chút chán nản. Vì vậy sau đó không thèm hỏi nhắc lại lần nào nữa, ánh mắt không khỏi chuyển sang nam hài, có vẻ không sai biệt tuổi tác lắm đang ngồi ở bên cạnh. Hoàn toàn trái ngược với đại huynh của mình, nam hài kia chỉ cúi đầu, ánh mắt hạ thấp, nhìn bộ dạng kia thực sự khiến bất cứ ai trông thấy cũng muốn yêu thương. Càng nhìn nam hài kia, không biết vì sao trong ngực ta lại có một cảm giác rất khác thường! Không, phải nói là cực kỳ bất bình thường!!! Sao ta lại muốn ôm người kia vào sâu trong lòng, hảo hảo bảo hộ, giữ gìn như trân bảo a??? (Ách!!! Có sáu tuổi mà đã thế *lau mồ hôi*)
"Ngươi tên là gì?" Ta khẽ chạm vào nam hài kia.
Nam hài ngẩng cao đầu, tựa hồ có chút giật mình, đôi mắt to trong trong suốt kia chớp chớp, còn hơi nhíu mày, nhưng chắc do sợ hãi nên đã mở miệng: "Ta là Kim Tại Trung."
"Tại Trung a!" Ta nghe thấy câu trả lời của nam hài khả ái kia, sung sướng cười thật tươi, một tay với sang, kéo lấy tay y hớn hở "Ta là Trịnh Duẫn Hạo, ngươi có thể gọi ta là Duẫn Hạo." (Ran nghi Tại ca đổ vì nụ cười này của Hạo ca ^^)
Tại Trung dường như bị sự nhiệt tình thái quá của ta dọa sợ, ngây ngốc mở to mắt nhìn ta không chớp... Nhưng sao bộ dạng ngơ ngác kia lại thập phần khả ái như vậy?
"Sau này ngươi chính là hảo bằng hữu của ta, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi, không bao giờ để ngươi phải chịu bất cứ thương tổn nào dù là nhỏ nhất nữa." Đây là lời thề đầu tiên mà ta dành cho Tại Trung.
Tại Trung vẫn một mực ngồi ngây ra, mắt chớp chớp, sau đó khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười vô cùng trong sáng thuần khiết...
.
.
...
.
.
.
Từ trong hồi ức sực tỉnh lại, Duẫn Hạo đã lệ rơi ướt đẫm gương mặt. Dịu dàng nâng bàn tay Tại Trung lên đặt dưới môi, Duẫn Hạo yêu thương cúi xuống khẽ hôn.
Tại Trung, xin lỗi, ta đã không tuân thủ lời hứa của chính mình. Ta không những đã không bảo hộ đệ thật tốt, mà còn không ngừng khiến đệ bị tổn thương. Nhưng ... Tại Trung a, đệ hãy cho ta thêm một cơ hội nữa, để ta bù đắp cho đệ. Ta thực sự không thể để đệ rời xa ta, không thể không được trông thấy đệ. Tại Trung. Không phải do ta ích kỷ, cũng không phải do ta bá đạo đâu. Chỉ đơn giản là Trịnh Duẫn Hạo có phải chết cũng không thể buông tay Kim Tại Trung ra...
"Đệ đã vận công xong rồi, sao không gọi ta? Ta còn muốn bắt mạch cho Tại Trung." Đứng bên ngoài, chờ hồi lâu, thấy trong phòng không có bất cứ động tĩnh gì, Chính Thù không thể đợi thêm mà cứ thể mở cửa bước vào trong phòng, đi theo sau còn có cả Xương Mân.
"Ân." Duẫn Hạo lên tiếng, cúi đầu từ bên giường đứng dậy, lui ra sau vài bước. Mái tóc lòa xòa trước trán đã có công không nhỏ trong việc che giấu một nửa khuôn mặt, khiến người khác không thể thấy rõ biểu tình của hắn. Mà chính hắn cũng không muốn để bất cứ ai trông thấy vẻ yếu đuối đó của mình.
Toàn bộ sự chú ý của Chính Thù đã đặt hết lên Tại Trung, căn bản không còn tâm trí đây để tâm đến Duẫn Hạo, chỉ đơn giản bước đến ngồi xuống cạnh giường, nắm tay Tại Trung bắt mạch, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, biểu tình trên mặt có chút ngưng trọng.
"Chính Thù ca, Tại Trung ca bây giờ sao rồi?" Xương Mân gấp gáp.
Chính Thù không nói gì, chỉ thở dài một hơi, từ trong ngực áo lôi ra một bình dược, dốc ra một viên rồi giúp Tại Trung nuốt vào.
"Mạch tượng của Tại Trung không được ổn, lúc có lúc không. Trong thời gian này, bên cạnh đệ ấy lúc nào cũng phải có người ở bên, một khắc cũng không được ly khai. Chỉ cần có chút bất thường, là phải truyền chân khí giúp Tại Trung điều hòa khí huyết, bằng không..." Chính Thù chỉ nói đến đó rồi yên lặng.
"Vậy đến lúc nào Tại Trung mới có thể tỉnh lại?" Duẫn Hạo lo lắng, gương mặt đầy đau khổ.
"Chuyện này..." Chính Thù lắc đầu "Ta cũng không biết, nói không chừng đệ ấy vĩnh viễn cũng không tỉnh lại nữa."
"Vì sao? Vì sao lại như thế? Độc chẳng phải đã được giải rồi ư? Vì sao Tại Trung vẫn chưa tỉnh lại? Vì sao a?!" Duẫn Hạo có chút không khống chế được mình lao tới chất vấn Chính Thù.
"Vì sao ư? Ngươi hỏi ta vì sao ư? Sao ngươi không tự hỏi bản thân mình đi!" Chính Thù tức giận trừng mắt nhìn Duẫn Hạo "Kể từ lúc ngươi đưa Tại Trung trở về, chắc là ngày nào đệ ấy cũng thoải mái khoái hoạt lắm? Có nằm mơ chắc Tại Trung cũng không tưởng tượng ra bản thân lâm vào tình cảnh vết thương cũ chưa lành đã có thêm thương tật mới?! Thân thể đệ ấy từ lâu đã không được chăm sóc chu đáo! Đã thế còn bị Thôi Đông Húc bắt đi, lúc đưa đệ ấy về đây, bộ dạng dọa người thế nào, ngươi hẳn là hiểu rõ hơn bất cứ ai! Thế nhưng, chính là người. Là Trịnh Duẫn Hạo ngươi u mê bất ngộ, không biết quý trọng. Chuyện ngươi đã làm đêm hôm đó, quả thực còn không bằng loài cầm thú! Hiện tại ngươi sốt ruột, phỏng có lợi ích gì! Ngày hôm nay nếu không do ngươi khăng khăng ngăn cản, dồn ép Tại Trung vào đường cùng, thì tội tình gì đệ ấy phải tuyệt vọng mà làm chuyện ngu ngốc kia chứ?! Bây giờ ta nói cho ngươi minh bạch, Tại Trung căn bản đã không còn ý chí để tiếp tục sống nữa. Nếu không phải vì nguyên nhân đó, thì làm gì có chuyện ngươi hao tổn chân khí đến như vậy. Thế mà không có lấy một dấu hiệu nào chứng tỏ sức khỏe Tại Trung sẽ có chuyển biến tốt đẹp được chứ! Đáng lẽ ta không nên cứu Tại Trung, ta nên để đệ ấy thanh thản mà..."
"Đừng-nói-nữa!" Duẫn Hạo cắt ngang câu nói của Chính Thù "Ca, đệ quả thực không bằng loài cầm thú, đệ không phải là người! Huynh mắng chửi đệ thế nào cũng được. Nhưng đệ xin huynh, đừng bao giờ nói huynh sẽ không ra tay cứu Tại Trung, có được không? Đệ van xin huynh, Chính Thù ca! Huynh nhất định phải làm mọi cách để Tại Trung sớm bình phục, sớm tỉnh lại..." Còn chưa nói hết câu, Duẫn Hạo đã sớm khóc không thành tiếng.
Chứng kiến một Trịnh Duẫn Hạo yếu đuối như vậy, Chính Thù có muốn cũng không đành lòng la mắng thêm nữa. Từ trước đến nay, hắn có thể khẳng định bản thân chưa từng chứng kiến cảnh Duẫn Hạo ở trước mặt người khác nhỏ quá một giọt lệ. Vậy mà ngày hôm nay, Duẫn Hạo cư nhiên khóc nức nở trước mặt hắn tận hai lần.
"Cũng không phải do ta không muốn cứu Tại Trung, chỉ là lúc này đây, ta cũng không dám chắc chắn. Tại Trung có thể khôi phục lại hay không, chúng ta chỉ có thể tuân theo mệnh trời thôi."
Duẫn Hạo nghe Chính Thù nói xong, trầm mặc không nói thêm bất cứ câu gì. Chỉ đơn giản đi đến cạnh giường, quỳ gối ngồi yên bên cạnh tay nắm chặt lấy tay Tại Trung, lệ ngân một giọt lại một giọt, rơi xuống không ngừng.
Chính Thù và Xương Mân nhìn Duẫn Hạo như vậy cũng không biết nên nói thêm điều gì. Đặc biệt là Xương Mân, tình cảm cậu dành cho Tại Trung cũng sâu nặng đâu kém, Tại Trung trong bộ dạng k ia, những khổ sở so với Duẫn Hạo tuyệt không ít hơn. Thế nhưng có lẽ là do thói quen chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, âm thầm chịu đựng của Xương Mân, nên ngay cả khi trái tim đã tan nát thì gương mặt cậu vẫn vô cùng bình tĩnh. Còn trong lòng thực ra lệ đã lặng lẽ tuôn rơi.
"Ta muốn đệ để Phác Hữu Thiên ở lại Minh trang, tình trạng hiện tại của Tại Trung không biết sẽ phải duy trì liên tục tới khi nào, chỉ dựa vào sức lực của đệ và Xương Mân, ta chỉ e không gắng gượng được lâu." Chính Thù sau một hồi, không nhịn được lên tiếng xua đi không khí trầm mặc, u ám.
"Đệ hiểu rồi." Xuất hiện bất ngờ ngoài tưởng tượng, Duẫn Hạo sau khi nghe xong, ngay cả một câu phản đối cũng không nói, chỉ khẽ gật đầu đáp ứng "Ca, hai người ra ngoài đi, một mình đệ ở lại đây là được rồi, đệ sẽ hảo hảo chăm sóc Tại Trung, đệ muốn ở lại đây đợi Tại Trung tỉnh lại." Duẫn Hạo thấp giọng cầu xin, thanh âm đã có điểm khàn khàn.
Chính Thù cũng không nói thêm gì nữa, kéo Xương Mân dần dần lùi ra sau, rồi ra khỏi cửa phòng, để mình Duẫn Hạo ở lại với Tại Trung.
Trong phòng chính là vô cùng yên lặng, tập trung lắm mới có thể nghe thấy tiếng hít thở yếu ớt của Tại Trung cùng tiếng nức nở khe khẽ của Duẫn Hạo, dường như kéo dài mãi không thể ngừng lại.
Lệ ngân từ khóe mắt Duẫn Hạo một khắc cũng không chịu dừng lại, có cảm giác giống như nước mắt của cả đời hắn đều nhằm đúng lúc này chảy ra, dịch thể ấm áp tí tách tuôn ra, từng giọt từng giọt rơi xuống, thấm ướt bàn tay, gương mặt của Tại Trung...
Tại Trung, đệ thực sự hận ta đến vậy sao? Hận đến mức thà chọn cái chết để có thể rời xa ta sao? Đệ thực tàn nhẫn, thực sự rất tàn nhẫn. Tại Trung, ta đã biết sai rồi, sao đệ ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không chịu cho ta? Ta thực sự rất yêu đệ mà.
Bởi vì quá yêu đệ, cho nên ta lúc nào cũng tâm niệm là nhất định phải hảo hảo bảo vệ đệ!
Bởi vì quá si mê đệ, cho nên mặc kệ ta làm gì, người đầu tiên xuất hiện trong tâm trí của ta luôn luôn là đệ!
Ta lúc này oán hận bản thân mình hơn bao giờ hết, sao có thể hồ đồ đến mức đó! Năm đó, ngay cả Hi Triệt ca cũng đã nhìn ra tình cảm mà ta dành cho đệ. Nhưng chính bản thân ta lại khăng khăng một mực, còn làm toàn chuyện ngu ngốc khiến đệ bị tổn thương sâu sắc đến vậy. Ta biết ta không có tư cách, nhưng ta van xin đệ, Tại Trung a! Đừng rời xa ta có được không? Cho ta thêm thời gian, để Trịnh Duẫn Hạo học được cách yêu đệ, thương đệ, được không???