"Phác đại phu, Trang chủ mời ngài đến chỗ Tại Trung thiếu gia."
Mặt trời mới lấp ló sau dãy núi, dương quang nhàn nhạt chưa đủ xua tan đêm tối, một thuộc hạ đi vào địa lao, mở khóa phòng Chính Thù đang ngồi.
Một đêm hầu như thức trắng khiến Chính Thù có chút uể oải, lạnh lùng liếc nhìn người kia, đứng dậy.
"Trịnh Duẫn Hạo đâu?"
"Bẩm, Trang chủ đã đi ra ngoài."
"Cái gì?" Chính Thù hai mắt mở to "Ngươi nhắc lại cho ta nghe xem, hắn đang ở đâu?!"
"Trang chủ đã ra khỏi trang." Người kia như cái máy nhắc lại câu vừa nói.
Chính Thù nghe xong thở hắt ra, cười nhạt. Tối qua không biết Duẫn Hạo đã khiến Tại Trung thành bộ dạng gì rồi, vậy mà mới tinh mơ thế này hắn cư nhiên dời khỏi Minh trang! Trịnh Duẫn Hạo, ngươi thực "can đảm"!
"Hiện giờ Tuấn Tú thế nào rồi?" Chính Thù vừa đi vừa hỏi người kia.
"Tối qua, Tuấn Tú thiếu gia khi chịu xong Gia pháp đã về phòng nghỉ ngơi, thuộc hạ cũng đã thoa dược cho thiếu gia, thương tích cũng không quá nghiêm trọng, sẽ không bất cứ đáng ngại nào."
Thương tích không quá nghiêm trọng? Không có bất cứ đáng ngại nào? Nói thật dễ nghe! Tuấn Tú kể từ khi bước vào Minh trang này chưa từng chịu hình phạt nào nặng đến vậy, coi như thực sự không có trở ngại đi nữa, chỉ e nỗi đau thể xác cũng đủ để khiến đệ ấy chịu đựng không nổi.
"Xương Mân đã trở về chưa?" Ra khỏi địa lao, Chính Thù khẽ nheo mắt lại, chậm rãi thích ứng với ánh sáng.
"Bẩm, chưa ạ."
Nghe xong câu trả lời kia, Chính Thù nhíu chặt lông mày. Tối hôm qua nếu Xương Mân có trong trang, khẳng định Tại Trung và Tuấn Tú sẽ không phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy.
Thở dài một hơi, Chính Thù bước nhanh về phía hậu viện. Tối qua e rằng Tại Trung đã phải chịu không ít dằn vặt. Thân thể Tại Trung vốn rất hư nhược, không biết hiện tại ra sao rồi. Nếu Duẫn Hạo còn phát điên thêm vài lần thế này, cho dù Chính Thù ta có tinh thông y thuật, thì tính mệnh của Tại Trung một khi đã như đàn đứt dây, ta cũng không thể làm gì được nữa.
Đẩy cửa sương phòng Tại Trung ra, Chính Thù lao thẳng vào bên trong, khi ánh mắt hắn nhìn về phía giường, cả người liền ngây dại.
Thân thể mảnh mai gầy yếu của Tại Trung khẽ lay động bên dưới đai lưng, sắc mặt trắng bệch không còn sức sống. Tại Trung cư nhiên thắt cổ tự tử!
"Tại Trung!" Tuy vô cùng khiếp sợ nhưng Chính Thù nhanh chóng khôi phục tinh thần, sau khi kêu thất thanh một tiếng liền vội vàng chạy tới bên giường, nâng người Tại Trung lên, gỡ nút thắt ra, khẩn trương đặt y nằm xuống giường cấp cứu.
"Tại Trung! Tại Trung! Đệ mau tỉnh lại! Đừng làm huynh sợ, Tại Trung!" Lệ ngân giàn giụa trên gương mặt, Chính Thù tay chân run rẩy, luống cuống làm đủ động tác cấp cứu giúp Tại Trung lấy lại hơi thở "Tại trung, sao đệ lại làm chuyện dại dột như vậy?! Tại Tung a! Ngàn vận lần đệ không được xảy ra chuyện gì!"
Tiếng kêu thóc thống thiết của Chính Thù đánh động đến những người ở bên ngoài, bọn họ nhanh chóng xông vào, sau khi trông thấy sự tình, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
"Tại Trung thiếu gia tự sát! Mai đi tìm Trang chủ, bẩm báo chuyện này cho Trang chủ!" Không biết ai là người kêu lên câu này, nhưng bọn họ nghe xong đồng loạt chạy ra ngoài, mau chóng đi tìm Duẫn Hạo.
Chính Thù chẳng còn tâm trí đâu để ý đến mấy người kia, chỉ liên tục một lần lại một lần tiến hành cấp cứu, xoay bóp lồng ngực cho Tại Trung, bằng mọi cách hắn phải khiến Tại Trung hô hấp trở lại, bằng không thực sự không còn bất cứ hy vọng nào.
"Tại Trung, đệ không được chết, mau tỉnh lại đi! Huynh muốn đệ sống để chứng kiến Trịnh Duẫn Hạo hối hận! Hắn nhất định sẽ hối hận! Phác Hữu Thiên vẫn đang chờ đệ, Tại Trung! Gã sẽ mang lại hạnh phúc cho đệ! Chỉ cần đệ tỉnh lại, huynh nhất định có cách đưa đệ dời khỏi chốn địa ngục này! Mau tỉnh lại đi, Tại Trung!" Chính Thù một bên gắng hết sức mình một bên liên tục gọi y, mong muốn Tại Trung có thể nghe thấy mà có thêm nghị lực sống tiếp.
"Khụ... Khụ..." Tại Trung vốn không còn phản ứng bỗng nhiên ho nhẹ hai tiếng, lồng ngực khe khẽ nhấp nhô.
"Tại Trung! Tại Trung! Đệ tỉnh lại rồi!" Chính Thù trông thấy Tại Trung có phản ứng, trong mắt không khỏi lộ ra tia vui mừng tột độ.
"Chính... Thù ca..." Tại Trung chậm rãi mở mắt.
"Tại Trung, đệ tỉnh rồi! Cảm tạ trời đất! Sao đệ có thể làm một chuyện ngốc nghếch như vậy chứ!" Chính Thù vừa khóc vừa trách cứ tại Trung.
"Ân... Đau quá..."
Lúc này để thuận tiện cho việc cấp cứu, Chính Thù đã đặt Tại Trung nằm ngửa trên giường, bây giờ y đã tỉnh lại, ngay lập tức cảm thấy phía sau m*ng vốn bị đánh cho thê thảm đau không chịu nổi.
"Đau ư?" Chính Thù vừa rồi toàn tâm toàn ý lo cứu sống Tại Trung, đâu còn lòng dạ để ý đến nhưng chuyện khác. Đến giờ hắn mới phát hiện Tại Trung hầu như toàn thân bị thương, ngay cả nơi yếu ớt nhạy cảm nhất cũng chằng chịt vết roi "Để ta thoa dược cho đệ, thoa xong nhất định không thấy đau nữa." Chính Thù nói xong câu đó nhịn không được khóc nức nở.
"Vì sao... Lại cứu đệ..." Đôi mắt Tại Trung bỗng chốc ảm đạm vô thần "Chính Thù ca... Huynh có biết không... Đôi khi... Cứu người cũng là... một việc làm tàn nhẫn..." Bởi vì cổ họng bị tổn thương, thanh âm Tại Trung vài phần khàn khàn. Y hiện tại thực sự muốn phát điên, vì sao lần nào muốn quyên sinh, ta đều gặp trắc trở như vậy chứ! (Ách!!! Người đầu tiên trên đời hận số mình may mắn vì khó... chết a =.=!!!)
"Tại Trung..." Chính Thù nước mắt ròng ròng lắc đầu.
"Đệ sống trên đời ... Chính là vô cùng ... thống khổ... Đệ van xin huynh... Chính Thù ca ... Đừng lo cho đệ nữa có được không..." Lệ ngân vô thanh vô thức từ khóe mắt chảy xuống, lướt qua gò má trắng bệnh của Tại Trung, lặng yên thấm ướt ra giường.
"Tại Trung, đệ đừng nói vậy. Kiên nhẫn thêm một thời gian nữa có được không? Huynh đã tính toán trước rồi, một tháng nữa sẽ đến ngày kỷ niệm sáu năm Duẫn Hạo tiếp nhận vị trí Trang chủ Minh trang, ngày hôm đó mười tám sơn trang trực thuộc Minh trang sẽ đến chúc mừng. Lúc đó, khẳng định Duẫn Hạo sẽ không có thời gian chú ý đến đệ, khi thời điểm ấy tới, đệ có thể dời khỏi đây" Chính Thù tỉ mỉ phân tích cho Tại Trung nghe. Đây là thành quả suy nghĩ suốt đêm qua của hắn khi ở trong địa lao, hao tâm tổn tứ lắm mới nghĩ ra kế hoạch vẹn toàn này.
"Vô dụng thôi... Đệ đã không còn võ công... Căn bản có trốn cũng không thoát..." Tại Trung yếu ớt lắc đầu, mọi hy vọng của y đã bị sụp đổ. Duẫn Hạo phế đi võ công của ta, thậm chí còn hủy đi thân thể vốn khỏe mạnh cường tráng của ta, Kim Tại Trung này lấy đây ra sức lực để chạy trốn đây?
"Tại Trung, đệ nghe ta nói hết đã, trong một tháng này đệ phải hảo hảo dưỡng thương, Duẫn Hạo nói bất cứ chuyện gì đệ c ũng phải ngoan ngoãn nghe theo, không được chọc giận hắn, để thương thế hồi phục hoàn toàn, đến lúc đó, huynh tất có biện pháp giúp đệ tạm thời khôi phục võ công." Chính Thù nhấn mạnh.
"Thật vậy ư?" Nghe được chuyện có thể khôi phục được võ công, tia sáng lấp lánh lóe lên trong đáy mắt Tại Trung "Thực sự... Có thể giúp đệ ... Khôi phục võ công ư?"
"Được, ta biết có một loại dược tên là Tiên Long thảo, có khả năng giúp người ta gia tăng nội lực dù yếu ớt đến mấy lên gấp chục lần trong một thời gian ngắn. Đến lúc đó, trước tiên huynh sẽ nhờ Tuấn Tú truyền một ít nội lực cho đệ, sau đó đệ lập tức ăn loại dược này, chỉ vài khắc sau nội lực của đệ sẽ được khôi phục không khác so với trước đây. Bất quá, tối đa chỉ duy trì được trong hai canh giờ mà thôi, sau khoảng thời giai đó, nhất định đệ phải uống giải dược." Chính Thù cẩn thận giải thích.
"Nếu như... Đệ không uống... giải dược... Vậy sẽ thế nào?" Tại Trung có chút thắc mắc.
"Nếu làm vậy sẽ khiến khí huyết đại loạn, chưa đến hai canh giờ sau sẽ gân mạch đứt đoạn mà chết." Vẻ mặt Chính Thù vô cùng nghiêm túc cảnh báo "Tại Trung, hai canh giờ cũng đủ để đệ chạy xa khỏi Minh trang rồi. Đến lúc đó, chúng ta cũng sẽ liên lạc với Phác Hữu Thiên, để gã ở bên ngoài giúp đỡ đệ, đưa đệ đi xa khỏi nơi này. Bởi vậy, một tháng tới đệ phải nghe lời, không được làm chuyện điên rồ nữa, có được không?"
"Chính Thù ca... Huynh không phải... là đang tìm cách gạt đệ đấy chứ?" Tại Trung có chút không thể tin được chăm chú nhìn Chính Thù.
"Không hề, huynh tuyệt đối không lừa gạt đệ. Tại Trung, huynh cũng không đành lòng chứng kiến cảnh đệ chịu khổ như vậy thêm nữa." Chính Thù yêu thương nhìn Tại Trung.
"Được, đệ hứa với huynh." Tại Trung gật đầu, trong mắt hiện lên tinh quang.
Tiên Long thảo ư? Nếu như chạy trốn không thành công, ta vẫn còn cơ hội. Trịnh Duẫn Hạo, nếu như không thể sống để thoát khỏi ngươi, Kim Tại Trung ta tình nguyện biến mất khỏi cõi đời này. Nói tóm lại, ta sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt ngươi!