Thế Thân Rối

Chương 37



Bên trong sương phòng của Chính Thù tại Minh trang. Xương Mân, Tuấn Tú và Chính Thù đang quây quần cùng một chỗ, sắc mặt của ba người vì thế mà cũng ngưng trọng giống hệt nhau.

"Nói như vậy, Duẫn Hạo đích thực là đã tìm được Tại Trung?" Chính Thù nhìn Xương Mân.

"Vâng, người của đệ đã báo tin đó, hắn còn nói, Duẫn Hạo ca và Tại Trung ca đang trên đường quay về Minh trang." Xương Mân chầm chậm trả lời.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Tại Trung ca một khi quay về Minh trang nhất định sẽ bị trách phạt, làm sao bây giờ a?" Đôi mắt trong veo của Tuấn Tú lại ngân ngấn lệ.

Chính Thù liếc nhìn Tuấn Tú, chỉ còn biết thở dài. Nếu như thực sự chỉ là bị phạt đơn giản như vậy, thế thì chẳng cần phải lo lắng làm chi, chỉ e Duẫn Hạo vừa muốn đòi vốn của hai năm trước vừa kèm theo lời, đến lúc đó hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi. (Ách!!! Lời lãi gì ở đây!! Mọi người còn chưa tính chuyện năm xưa anh lấy tiền tiết kiệm để lấy vợ của Ho đi mua thức ăn cho mấy người các anh đó... Nghĩ ai cũng như mình a... >.
"Nếu như Hi Triệt còn ở đây thì tốt." Chính Thù còn than thở thêm.

"Nguyên nhân khiến Tại Trung ca và Duẫn Hạo ca lâm vào tình cảnh ngày hôm nay hơn phân nửa là do Kim Hi Triệt! Hắn mà ở lại đây thì chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp! Hai năm trước Tại Trung ca bỏ đi cũng bởi vì hắn! Hắn từ trước cho đến nay lúc nào cũng chỉ suy nghĩ cho bản thân mình trước tiên, giờ hắn và Hàn Canh tiêu dao tự tại làm sao, chỉ có mình Tại Trung ca khổ sở mọi bề vì hắn!" Xương Mân vừa nghe thấy hai chữ Hi Triệt đã đùng đùng nổi giận.

"Xương Mân, ngươi sao lại nói Hi Triệt ca như vậy?" Tuấn Tú có chút bất mãn nhìn Xương Mân.

"Ta nói có điểm nào sai sao?!"

"Được rồi!" Chính Thù cau mày "Hiện tại hai đứa còn có thời gian để tranh cãi nhau hay sao?"

"Nếu có thể, chúng ta len lén cướp Tại Trung ca đi a." Tuấn Tú nảy ra "sáng kiến".

"Cướp người ngay trước mắt Duẫn Hạo ca, chúng ta? Có khả năng thực hiện sao? Ta và ngươi cùng lúc động thủ cũng đừng hòng chạm nổi vào y phục của Duẫn Hạo ca, chứ đừng nói là cùng huynh ấy giằng co." Xương Mân lườm Tuấn Tú tỏ ý khinh bỉ.

"Chúng ta vẫn nên kiên nhẫn thêm một thời gian nữa, biết đâu Duẫn Hạo sẽ có lúc tỉnh ngộ cũng không chừng." Chính Thù sau một hồi suy nghĩ cũng trầm ngâm nói một câu.

"Chỉ sợ lúc huynh ấy tỉnh ngộ thì đã quá muộn." Xương Mân giận tím mặt "Hơn nữa, ta không chấp nhận cách yêu thương của Duẫn Hạo chút nào, nếu như yêu Tại Trung ca, tại sao lại nỡ lòng làm tổn thương huynh ấy như vậy." (Tính láo toét của Mân ca lại nổi lên rồi >.
"Phải?" Khóe miệng Chính Thù khẽ nhếch mỉm cười khó hiểu "Có đôi khi yêu thương càng sâu, thương tổn càng nhiều, ngươi không thể hiểu nổi đâu, chỉ mong Duẫn Hạo có thể sớm thông suốt, đừng để đến lúc có hối cũng không kịp."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv