Thế Thân Rối

Chương 28



"Trang... Trang chủ, người của Minh trang đã đánh vào tận trong trang rồi, bọn thuộc hạ đã toàn lực chống đỡ, nhưng... Bọn họ quá sức lợi hại!"

Bên trong đại điện của Phi Vân trang một đại hán nam tử toàn thân đang run rẩy quỳ rạp dưới sàn, lắp bắp bẩm báo.

Thôi Đông Húc lúc này mặt xám như tro tàn ngồi trên ghế chủ thượng, trong mắt tràn đầy hận ý.

Hắn biết, Phi Vân trang của hắn ngay tức khắc sẽ bị hủy, bản thân hắn cũng không biết liệu mình ó thể sống qua ngày hôm nay hay không. Trịnh Duẫn Hạo lúc này đã cho người bao vây xung quang Phi Vân trang, dù có chắp thêm cánh thì hắn cũng khó bề chạy thoát, mà tất cả những chuyện này, đều là nhờ Kim Tại Trung ban tặng!

Kim Tại Trung, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, chỉ cần ta còn một hơi thở, ta sẽ bắt ngươi phải gánh chịu tất cả hậu quả do ngươi gây ra cho ta! Ta sẽ báo thù, một ngày nào đó ta muốn cho ngươi sống không bằng chết!

"Thôi Đông Húc! Giao Kim Tại Trung ra đây!" Duẫn hạo đã dẫn theo người đánh vào trong đại điện, Duẫn Hạo vừa thấy Thôi Đông Húc ngồi trong đó liền tức khắc chĩa mũi kiếm về phía hắn.

"Trang chủ, đi mau!" Tên đại hán lúc nãy vẫn còn quỳ nay đã đứng chắn trước mặt Thôi Đông Húc, ngăn cản Duẫn Hạo, nhưng chỉ sau một nhát kiếm, Duẫn Hạo đã khiến tên kia đầu rơi xuống đất. (Ách!!! Ác thế >.
Thôi Đông Húc hờ hững ngẩng đầu, nhìn thoáng qua tên địa hán vì hắn mà chết kia, sau đó mới chuyển hướng quay sang nhìn Duẫn Hạo, khóe miệng chậm rãi nhếch lê, đầu tiên là cười mỉm, nhưng càng lúc càng biến thành cười to đến không thể ngừng lại, đến lúc điên cuồng mà cười.

"Ngươi cười cái gì?" Duẫn Hạo lạnh giọng chất vấn.

"Ha ha ha ha! Ta cười cái gì?" Thôi Đông Húc nhướng mày "Ta cười ngươi, uổng công là Trang chủ Minh trang, còn tự xưng mình là cái gì Thiên hạ đệ nhất, không ngờ lại bị Kim Tại Trung đùa giỡn, xoay như con vụ. Ha ha ha ha..."

"Ngươi có ý gì?" Duẫn Hạo tiến lên một bước nắm chặt lấy cổ áo Thôi Đông Húc.

"Ha ha ha ha..." Thôi Đông Húc vẫn điên cuồng cười như ban nãy, trong mắt tràn đầy ý giễu cợt nhìn Duẫn Hạo, cũng không đáp lời.

Thái độ này của hắn khiến Duẫn Hạo nổi giận, một chưởng đánh hắn bay ra xa, Thôi Đông Húc bị trọng thương ngã sõng xoài trên mặt đất, thổ huyết không ngừng.

"Trang chủ, thuộc hạ đã lục soát toàn bộ Phi Vân trang, cũng không tìm thấy tung tích của Tại Trung thiếu gia." Lúc này thuộc hạ của Duẫn Hạo đã đi đến hồi báo.

"Cái gì?" Duẫn Hạo cau mày, nhìn về phía Thôi Đông Húc "Thôi Đông Húc, rốt cuộc ngươi đã đem Tại Trung giấu ở chỗ nào?"

"Trịnh Duẫn Hạo, ngươi thật ngu xuẩn! Ngươi cho rằng trong mắt ta Kim Tại Trung quan trọng hơn Phi Vân trang hay sao? Nếu như quả thực hắn còn nằm trong tay ta, làm gì có chuyện ta không chịu giao ra cho ngươi? Trong Phi Vân trang này căn bản không có Kim Tại Trung!" Thôi Đông Húc nói, khóe miệng còn câu dẫn tia cười trào phúng.

"Ngươi nói bậy! Người của ta chính mắt trông thấy chính là ngươi đã giải Tại Trung quay về Phi Vân trang, hơn nữa, Tại Trung còn bị ngươi cưỡng ép bắt đi, ngươi rốt cuộc đã làm gì Tại Trung? !" Duẫn Hạo tức giận lôi Thôi Đông Húc đang nằm trên đất đứng lên.

"Ha ha... Ha ha, Kim Tại Trung chẳng phải là sát thủ đệ nhất do Minh trang các ngươi dày công huấn luyện hay sao, ngươi thực sự cho rằng ta có thể ép buộc hắn dễ dàng đi như vậy ư? Không sai, thực sự hắn đã theo ta trở về Phi Vân trang, nhưng tất cả, bất quá là hắn đã vạch kế hoạch muốn trốn khỏi sự truy đuổi của Minh trang mà thôi. Hắn lợi dụng ta, để thu hút sự chú ý của ngươi, tráng khỏi cơ sở ngầm của Minh trang, cho nên hiện tại đã bỏ trốn mất dạng, Trịnh Duẫn Hạo, ngươi đã bị đùa giỡn rồi! Ha ha ha ha..." Thôi Đông Húc nói xong lại điên cuồng cười ha hả.

Duẫn Hạo hung hăng ném Thôi Đông Húc nằm dài trên mặt đất, trong mắt tràn đầy cuồng nộ.

Hắn không tin! Hắn tuyệt đối không tin! Hắn ngày ngày lo lắng, đêm đêm mất ngủ, kết quả cuối cùng cư nhiên là bị Tại Trung phiến gạt! Tuyệt đối không có khả năng này! Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ chuyện của Hi Triệt ca ra, Tại Trung chưa bao giờ lừa gạt hắn, chưa từng có giấu giếm hắn bất cứ chuyện gì, hắn không tin Tại Trung lại lừa gạt mình, hắn không tin!

"Tìm, tìm đi cho ta! Dù có phải lật tung Phi Vân trang này lên cũng phải tìm Tại Trung ra cho ta!" Duẫn Hạo gầm lên giận dữ.

"Thế nào? Không tin sao?" Thôi Đông Húc quỳ rạp trên mặt đất nhìn Duẫn Hạo "Lời Kim Tại Trung nói thực chẳng sai chút nào, hắn ngay từ đầu đã biết ngươi sẽ không tin ta, cho nên hắn bỏ đi rất tiêu sái, toàn bộ con người ngươi hắn đã nhìn thấu không sót một điểm nào, Trịnh Duẫn Hạo à. Còn ngươi, lại không thể nào hiểu được con người hắn, ngoài mặt thì chỉ là một tiểu miêu hiền hòa nhu thuần, nhưng trên thực tế lại chính là một con hồ ly giảo hoạt. Dù ngươi có là chủ nhân đi chăng nữa thì cũng không tránh khỏi việc bị hắn đùa giỡn a, ha ha ha ha..."

"Ngươi cút đi cho ta!" Duẫn Hạo một cước đá Thôi Đông Húc từ trong đại điện bay ra ngoài cửa. (Sai lầm của Hạo ca =.=!!!)

"Trịnh Duẫn Hạo, ngươi hãy đợi đấy, một ngày nào đó ta sẽ trả lại cho người và tên Kim Tại Trung kia cả gốc lẫn lời, ta thề ta sẽ đòi lại tất cả!" Thôi Đông Húc loạng choạng từ dưới mặt đất đứng lên, nói xong câu, liền dồn hết sức bỏ chạy.

Duẫn Hạo lúc này căn bản không còn lòng dạ nào đuổi theo Thôi Đông Húc, hắn chỉ muốn biết Tại Trung có thực sự không còn ở Phi Vân trang nữa, Tại Trung có thực sự đã lừa dối hắn hay không.

"Trang chủ, chúng thuộc hạ đã lục soát rất kỹ càng, nhưng..."

"A --" Duẫn Hạo đột nhiên rống giận lên một tiếng, đánh một chưởng vào trong không khí, một gốc đại thụ trong sân "Rầm" một tiếng đổ rạp xuống đất.

Kim Tại Trung! Kim Tại Trung! Uổng cho ta đã vì ngươi mà ngày đêm lo lắng, ngươi lại thế này hồi báo ta! Được, được lắm! Ngươi thực sự cho rằng làm như vậy là có thể chạy thoát khỏi tay ta sao? Ngươi ngay cả mơ cũng đừng nghĩ đến! Ta sẽ tìm ra ngươi, mặc kệ ngươi trốn ở nơi nào, ta đều có thể tìm ra ngươi, ngươi sẽ phải gánh chịu hậu quả do những việc làm này, ta sẽ cho ngươi biết người phản bội, lường gạt ta sẽ có kết cục như thế nào!

Xương Mân ngay từ đầu đã luôn đứng bên cạnh Duẫn Hạo, trông thấy cảnh tượng như vậy khiến tâm không khỏi run lên, cậu biết, lúc này Duẫn Hạo thực sự rất tức giận.

"Trang chủ, biết đâu Tại Trung ca cũng không phải có ý định..."

"Câm miệng!" Duẫn Hạo cắt đứt lời của Xương Mân "Ngươi không nên nói tốt cho hắn thêm nữa! Tất cả những việc hắn làm đều không thể tha thứ được!!!" Trong mắt Duẫn Hạo tràn đầy tơ máu đỏ tươi, nhìn qua dị thường kinh khủng.

Xương Mân chỉ biết cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.

Lúc đầu cậu vốn cho rằng lần này Duẫn Hạo sau khi đưa Tại Trung quay về Minh trang, hai người bọn họ có thể giống như trước đây sống thật vui vẻ, nhưng cậu không nghĩ tới sự tình lại có thể thành ra như thế này. Hai người bọn họ tựa hồ càng ngày càng xa dời nhau, thậm chí còn hoàn toàn trái ngược.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv