“Ngươi thật sự khẳng định?” Trên ghế chủ thượng trong Đại điện, Duẫn Hạo nhẹ bưng chén, nhàn nhã nhâm nhi nhất phẩm trà.
.
“Dạ, thuộc hạ tận mắt chứng kiến Tại Trung thiếu gia đang ở cùng một chỗ với trang chủ Thôi Đông Húc của Phi Vân Trang, cả hai người bọn họ đang đi về Phi Vân trang. Hơn nữa, Tại Trung thiếu gia tựa hồ cố tình lưu lại manh nhối để bọn thuộc hạ có thể phát hiện ra tung tích, bằng không, với sự cẩn thận của Thôi Đông Húc, thuộc hạ sợ rằng rất khó có thể phát hiện ra hành tung của bọn họ. Thuộc hạ mạo muội phán đoán, Tại Trung thiếu gia có khả năng không hề tự nguyện đi cùng với hắn.”
.
Duẫn Hạo khi nghe thuộc hạ báo cáo tình hình tuy một lời cũng không nói ra, nhưng hàn quang trong mắt càng ngày càng mãnh liệt.
.
Bắt đầu từ lúc mới sáu tuổi, hắn với Tại Trung tính ra đã ở cạnh nhau hơn mười bốn năm, tính tình Tại Trung thế nào hắn quá sức quen thuộc. Tại Trung đường đường là Minh trang Đệ nhất sát thủ, không bao giờ để bất cứ ai vào trong mắt, kiêu ngạo cố chấp cứng đầu vô cùng. Vậy mà y hiện tại lại có thể nhấm ngầm dùng cách thức đó để cầu xin hắn, thậm chí cầu cứu hắn khi bản thân y hiện tại đang phải ra sức lẩn trốn sự truy bắt của Minh Trang, việc này có thể minh bạch tình trạng hiện tại của y tệ hại tới cực điểm.
.
Con người Thôi Đông Húc, Duãn Hạo cũng có một chút ấn tượng. Bốn năm trước, phụ thân của hắn, cũng chính là Trang chủ Minh trang khi qua đời, để hắn tiếp nhận chức vị Trang chủ. Tất cả sơn trang phụ thuộc Minh trang đều tới tham dự đại lễ tiếp nhận chức, Thôi Đông Húc cũng có mặt ở đó.
.
Sau khi đại lễ hoàn thành, Thôi Đông Húc cư nhiên hướng Duẫn Hạo đưa ra thỉnh cầu mong muốn có được Tại Trung. Lúc đó hắn mới nhận cương vị Trang chủ vị, rất nhiều thế lực giương giương mắt hổ đối với Minh trang, Phi Vân trang do Thôi Đông Húc làm Trang chủ.
.
Tuy chỉ là một sơn trang phụ thuộc nhưng lại có thực lực khá mạnh, Duẫn Hạo hiểu rõ tình huống lúc đó, để ổn định thế cục, để không phát sinh tai họa và rắc rối, biện pháp tốt nhất là tác thành cho thỉnh cầu của Thôi Đông Húc, nhưng hắn đã kiên quyết cự tuyệt, nếu như không phải ngay lúc đó tình huống không cho phép, hắn còn muốn móc mắt tên kia xuống, để tên khốn đó không thể vọng tưởng về dung mạo tuyệt mĩ của Tại Trung nữa. Không nghĩ tới bốn năm sau, tên kia lại ra tay với Tại Trung.
.
Vừa nghĩ tới khả năng Tại Trung có thể bị tên Thôi Đông Húc ngang ngược kia thô bạo, tim của hắn đau như bị dao cắt. Nếu như thực sự Tại Trung bị rụng một cọng tóc, hắn tuyệt đối không tha cho Thôi Đông Húc, Duẫn Hạo ta thề sẽ băm vằm tên khốn đó thành vạn đoạn rồi vứt cho chó ăn!
.
“Phi Vân trang có phải là sơn trang phụ thuộc Minh trang không?” Duẫn Hạo nhàn nhạt hỏi.
.
“Vâng.”
.
“Chứa chấp kẻ phản bội của Minh trang, cũng chính là phản bội!” Vẻ mặt Duẫn Hạo lạnh lùng “Gửi thiếp cho hắn, bảo hắn ngay lập tức giao Kim Tại Trung, bằng không, ta sẽ huyết tẩy Phi Vân trang!”
.
“Vâng!”