Bên trong hậu viện tại Minh trang, Xương Mân bất đắc dĩ thở dài, nhìn Duẫn Hạo đang đứng ngơ ngác, tự lẩm bẩm bên cạnh dây đu.
.
Tại Trung đã ly khai Minh trang hơn một tháng rồi! Ngoại trừ mấy ngày đầu, Duẫn Hạo bởi vì tâm tật phát tác mà phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi ra, thời gian còn lại hắn hầu như đứng cạnh dây đu cả ngày. Không những Duẫn Hạo liên tục lẩm bẩm, thậm chí đôi lúc còn đưa tay ra đẩy chiếc đu trống rỗng. Tình trạng này so với năm năm trước Tại Trung ca rời đi còn muốn trầm trọng hơn a? - Xương Mân không nhịn được mà nhiều lúc khó nhịn đã trộm nghĩ "Có khi nào Duẫn Hạo ca thực sự bị điên rồi?"
.
"Xương Mân! Cơm tối chuẩn bị xong rồi, có nên gọi Duẫn Hạo ca hay không?" - Cơ Phạm nói, cau mày nhìn về phía Duẫn Hạo.
.
Cơ Phạm thật không nghĩ tới khi Tại Trung ly khai sẽ khiến Duẫn Hạo chịu đả kích lớn đến như! Cậu chỉ nghĩ, cùng lắm tâm tính Duẫn Hạo sẽ giống với năm năm trước, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới tinh thần của hắn dường như đã tan vỡ đến mức độ đó.
.
Có đôi khi huynh ấy ngay cả thần trí cũng không còn rõ ràng nữa!
.
Đường đường là Trang chủ Thiên hạ Đệ nhất trang Trịnh Duẫn Hạo, cư nhiên có thể biến thành cái dạng này, người nào nhìn thấy cũng đều có cảm giác đau xót trong lòng...
.
"Đệ cho rằng huynh ấy cứ như vậy, liệu còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa?" - Thanh âm của Xương Mân trầm xuống tựa như thì thầm, còn ánh mắt vẫn không rời khỏi thân ảnh của Duẫn Hạo "Nếu như là mười năm trước có người nói cho ta biết Duẫn Hạo ca sẽ có ngày biến thành như vậy, ta tuyệt đối sẽ không tin. Người kia chính là Minh trang Trang chủ Trịnh Duẫn Hạo a!" - Viền mắt Xương Mân đỏ rực.
.
"Xương Mân... Chi bằng để đệ ngày mai lên đường tìm Tại Trung ca? Chứ nếu cứ để tình trạng kia tái diễn, nói không chừng Duẫn Hạo ca thực sự sẽ phát điên a!" - Cơ Phạm ngẩng đầu trưng cầu ý kiến của Xương Mân.
.
"Đệ hãy quên chuyện đó đi!" - Xương Mân than nhẹ một tiếng "Nếu như Tại Trung ca về rồi lại đi, nhất định sẽ mang lại đả kích lớn hơn đối với Duẫn Hạo ca. Với tình trạng hiện tại, huynh ấy không thể chịu đựng thêm bất kỳ một kích thích nào nữa!"
.
"Thế nhưng..."
.
"Đệ hãy dùng bồ câu đưa thư mời Chính Thù ca đến đây, để huynh ấy khám cho Duẫn Hạo ca!" - Xương Mân đưa ra ý kiến.
.
"Tâm bệnh cần tâm dược mới có thể chữa trị! Chỉ e ngay cả Chính Thù ca có tới đây đi chăng nữa cũng không giúp được Duẫn Hạo ca a!" - Cơ Phạm lắc đầu.
.
"Nhiều lúc ta thật không hiểu nổi, hai người bọn họ đến tận cùng cứ muốn chịu khổ như vậy sao?" - Vẻ mặt Xương Mân trần đầy bất đắc dĩ.
"Một ngày nào đó sẽ tốt đẹp thôi. Nếu thực sự không chờ thêm được nữa đệ vẫn còn một chiêu cuối cùng, ôm một cái bình đi tìm Tại Trung ca, để huynh ấy nhận ra sai lầm khi quyết định ly khai. Nhất định khi đó huynh ấy sẽ biết quý trọng!" - Khóe miệng Cơ Phạm nhếch lên đầy tinh nghịch. (Nghĩ giống mình a... Phạm ca thực cute ^^)
.
"Chiêu này của đệ thực sự quá lợi hại đó!" - Xương Mân cười cười "Bất quá ta mong muốn Tại Trung ca có thể tự mình trở về, có thể chính tay cứu Duẫn Hạo ca..."
.
Cơ Phạm nghe xong hồi tưởng lại cái đêm trước khi Tại Trung ly khai, phản ứng sau khi nghe xong chuyện của Tại Trung ca, khóe miệng càng lúc càng cong lên, lộ ra một nụ cười hoàn hảo.