Thế Thân Ông Nội Ngươi Ta Xuyên Đã Trở Lại

Chương 3



Edit: Cầu vote

––––––·––––––

Chương 03:

Phó Quân Hoà đêm nay đến đây là để thảo luận về công việc.

Nhưng đối phương thành ý không đủ, đối với hắn vừa mới trở về Trung Quốc chưa hiểu rõ thị trường, liền làm rất nhiều chuyện vớ vẩn, cố gắng ép giá để trục lợi từ hắn.

Còn có công ty trong nước nào dám ép giá tập đoàn Long Tuyền?

Chọc cho thư ký của Phó Quân Hoà tức quá hóa cười.

May mắn tu dưỡng của Phó tổng đủ cao nên không trở mặt ngay tại chỗ, nhưng khuôn mặt lạnh lùng khách khí từ chối phối hợp, làm đối phương đành tức giận rời đi.

Lúc này trời đã tối, anh đơn giản cho thư ký tan tầm trước, định một mình đi về, nhưng vừa lúc cửa thang máy mở ra, một thân hình mềm mại ngã vào lòng hắn.

Khi vừa đỡ lên, là một cậu bé đang say rượu.

Trông cậu như mới mười sáu, mười bảy tuổi.

"Sao cậu lại ở đây một mình?"

"Bởi vì tôi muốn ra ngoài..." Phong Lê hoà hoãn lại cuối cùng cũng được một chút sức lực, ngón tay gấp không chờ nổi cách lớp quần áo chạm vào ngực nam nhân, một đường sờ đến bụng, cảm thụ cơ bắp rắn chắc, hưng phấn không thôi, khuôn mặt cũng bị cồn kích thích liền đỏ lên, mở to hai mắt hỏi: "Tiểu mỹ nam, anh là ai?"

Tiểu mỹ nam?!

Khóe miệng Phó Quân Hoà co giật, chỉ cần nhìn dáng vẻ của hắn, hắn rõ ràng hơn người bên kia mấy tuổi, gọi y là chú cũng không ngoa, thiếu niên gọi hắn “Tiểu mỹ nam” gọi đến tự nhiên, quả nhiên là uống say rồi.

Phó Quân Hoà không muốn chiếm tiện nghi của cậu, nên cẩn thận vòng tay ôm lấy vòng eo mềm mại của người trong lòng, kéo giãn khoảng cách, kiên nhẫn hỏi: "Cậu tên gì? Là đến đây chơi à?"

Hắn là quân tử, nhưng Phong Lê thì không.

Mười tám năm qua, cậu mỗi nhiệm vụ chỉ có một năm, không hoàn thành được liền bị xóa sổ, có thể tưởng tượng áp lực như thế nào.

Để đạt được những mục tiêu này, cậu chỉ có thể làm tất cả những gì có thể, chăm chỉ từng phút từng giây, chưa kể đến chuyện yêu đương, thậm chí không có thời gian để giải quyết nhu cầu cá nhân.

Gọi là áp lực đè nén quá lâu.

Giờ phút này, uống rượu giống như bước vào trong sương mù, quên hết mọi thứ như một giấc mộng, chỉ muốn thỏa mãn nguyện vọng của bản thân.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú đung đưa trước mặt, thiếu niên không kịp chờ đợi, túm lấy cà vạt của người đàn ông trước mặt, buộc anh ta phải cúi đầu.

Phong Lê đôi mắt mê say, ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt người đàn ông gần trong gang tấc, dường như cậu đã say thật rồi, nhìn thẳng vào Phó Quân Hoà, khiến đầu người đàn ông ngây ra một lúc.

Khí tức nóng rực tuôn ra, hơi thở của hai người giao nhau một chỗ, ánh mắt chạm nhau, Phong Lê nhìn Phó Quân Hoà, thấy yết hầu hắn căng thẳng theo bản năng lăn một cái, khẽ cười, khép mắt lại, tranh thủ lúc Phó Quân Hoà chưa kịp phản ứng, cậu bám lấy vai hắn và kiễng chân hôn.

Đôi môi mềm mại dán lên, tràn ngập mùi rượu thơm ngọt, đầu lưỡi mềm mại liếm láp cánh môi của nam nhân một cái.

Phó Quân Hoà hiếm thấy sững sờ, y chưa từng trải qua chuyện như vậy bao giờ, bình thường chỉ cần người lạ đến gần anh sẽ cảm thấy khó chịu, huống chi là hành động thân mật như vậy, nhưng người thanh niên trước mặt này... Anh lại không nỡ đẩy ra.

Sau giây phút bối rối ngắn ngủi, anh nhanh chóng quay mặt đi tránh khỏi nụ hôn này, nghiêm nghị hỏi: " Cậu đang làm gì vậy?!"

Vẻ mặt của người đàn ông rất uy nghiêm, khí thế làm người sợ hãi, nhưng hắn lại vô thức vòng tay qua eo thanh niên, sợ cậu té ngã.

Ai ngờ đứa nhỏ này chẳng những không sợ hãi chút nào, cũng không bị khí thế của hắn ảnh hưởng, ngây người nhìn hắn, khẽ cười nói: "Tiểu mỹ nam, tôi đang hôn anh a."

Cậu đang làm cái gì?

Tôi đương nhiên là đang hôn anh!

Câu trả lời này cũng không có gì sai.

Phó Quân Hoà lẽ ra phải đẩy cậu nhóc trước mặt này ra rồi xoay người bỏ đi, nhưng hắn cũng không bài xích cậu, hơn nữa ý thức và trách nhiệm không cho phép y làm như vậy.

Không gặp cũng không sao, đã gặp rồi thì không thể mặc kệ được.

Còn đối mặt với một đứa trẻ đang say rượu, trạc tuổi con mình, thật sự có chút tức giận, nhưng giận đến mấy cũng vô ích.

Giọng Phó Quân Hoà đầy bất đắc dĩ mà trầm thấp: "Bạn của cậu đâu? Sao lại ở đây một mình?"

“Bạn à…?” Thiếu niên nghiêng đầu, bị người đàn ông nắm lấy hai tay mò mẫm đè cậu ra sau lưng, cuối cùng cũng nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này, dẫu môi trả lời: “Tôi không có bạn bè, cũng không phải đến đây để chơi... Tôi ở đây để... Ha, con mẹ nó, đám rác rưởi kia còn muốn hại tôi"

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt mơ hồ, cậu chợt thanh tỉnh lại, dù có say cũng nhớ đến nỗi đau đớn và tủi nhục đã hằn sâu vào tận xương tủy.

“Làm hại em?” Khi Phó Quân Hoà nghe điều này, lông mày của hắn càng nhíu chặt hơn, chẳng lẽ cậu say thành như vậy cũng là bị bọn người đó chuốc.

"Đúng... hại tôi..." Chỉ sau hai ba giây tỉnh táo, Phong Lê vốn đã mê mẩn lại thả mình theo cơn say, cảm giác rất muốn ngủ, nào có chút uy phong vừa nãy, cậu hung hăng ngẩng đầu, giương nanh múa vuốt nói "Tôi muốn báo thù! Tôi muốn cho đám ngu ngốc kia biết, ai là mới là ba ba"

Vốn dĩ là một câu hung hăng, nhưng chưa kịp dứt lời, cậu lại vùi đầu xuống, quanh đôi mắt sáng ngời một vòng đỏ, mái tóc ngắn bồng bềnh xẹt qua cổ người đàn ông.

Thật là hung dữ mà.

Thấy cậu đã thần trí mơ hồ, Phó Quân Hoà lại không thể thản nhiên bỏ mặc cậu ở đây được, trong hội quán này có rất nhiều mặt người dạ thú có đam mê biến thái, nếu cậu bị mấy thành phần đó lôi đi, có thể sẽ hủy hoại cuộc đời của thanh niên.

“Nhóc con, đứng lên trước đi, tôi đưa cậu đi xuống.” Phó Quân Hoà vốn dự định dẫn người này xuống giao cho phục vụ, nhưng câu này vừa nói ra, tên tiểu tử lại vùi đầu vào vai hắn mà cọ cọ, miệng lẩm bẩm: "Không, tôi không đi chơi, tôi muốn ở bên anh, cùng anh..."

(Truyện chỉ đăng duy nhất tại Wattpad-ManLaBatTieu)

Cùng anh...? Không có âm thanh nào nữa.

Giọng nói bị rượu ảnh hưởng, âm cuối mềm nhẹ thành ra nghe cũng không rõ.

Thân thể mềm mại tựa vào người y, sợ cậu ngã chỉ có thể theo bản năng ôm lấy, lười biếng treo trên người hắn, khiến người ta đi lại khó khăn, thậm chí xoay người ấn nút thang máy còn không được.

Nhưng tối nay tầng này đã có người bao hết, ngay cả người phục vụ của hội quán chỉ khi có sự cho phép mới có thể đi vào.

Nói cách khác, bây giờ chỉ có hai người bọn họ trên tầng này.

Phó Quân Hoà biết mình không thể lý luận với một người đang say rượu, cũng không thể thô lỗ trước mặt một đứa trẻ như vậy, nên chỉ có thể nhẫn nại dỗ dành: "Nhóc con, nếu cậu thật sự không muốn đi xuống, hay tôi đưa cậu vào phòng, được không? "

“Vào phòng…?” Phong Lê nghiêng đầu một hồi, sau đó gật đầu: “Được.” Sau đó ngoan ngoãn buông tay ra, nhưng thân thể lại trượt xuống.

Phó Quân Hoà không chần chừ, dứt khoát đưa tay ra đem cậu bế lên, quyết định đưa cậu vào một căn phòng gần đó đóng cửa lại trước rồi đi xuống lầu tìm người đưa cậu về nhà.

Phong Lê không nặng, thậm chí có thể nói là hơi gầy, cao gần 1m8, nhưng chỉ có chưa tới 120 cân, giống như vừa rồi chủ động hôn, lúc bị bế lên, cậu lại có chút không thành thật, thân thể của cậu đã mềm mại thành một đoàn, trong miệng còn đứt quãng nói gì đó: "Ta rốt cuộc... cũng đã trở lại... bọn họ... Chết tiệt, ta, ta muốn... báo thù!"

Sau đó, cuộc trò chuyện thay đổi, giống như một con mèo con đang mài móng vuốt, cậu cách lớp quần áo nhẹ nhàng ấn ấn, thì thầm: "Tiểu soái ca, tôi thích anh ở đây, đây, đây, và đây nữa..."

Phó Quân Hoà: "..."

Là người đầu tiên dám thể hiện tình yêu của mình một cách trắng trợn như vậy Nhưng chỉ có trẻ con mới có thể thành thật như vậy, phải không?

Lần đầu tiên Phó Quân Hoà nghĩ cậu thành thật như vậy có chút đáng yêu.

Với khoảng cách năm sáu mét ngắn ngủi, Phong Lê thừa dịp say rượu để chơi xấu, lực độ trên tay không nặng không nhẹ, làm Phó Quân Hoà trong lòng ngứa ngáy, cơ thể nổi lên một cổ nhiệt khí.

Hắn chỉ có thể cố làm lơ cái cảm giác này, nhưng khi ôm người đi tới cửa chuẩn bị bước vào, đột nhiên dừng lại một chút, khuôn mặt vô cảm của y cứng đờ.

Vào phòng, Phó Quân Hoà đặt người lên sô pha: "Nhóc con, ở đây nghỉ ngơi một lát, tôi sẽ tìm người đưa cậu về."

Anh xoay người định đi ra ngoài thì bị Phong Lê bắt lấy cổ tay.

Ngón tay của thiếu niên trắng nõn gầy guộc, lòng bàn tay hơi chai sạn, thoạt nhìn không phải bàn tay được nuông chiều, nhưng dù sao cũng là người trẻ tuổi, ngón tay cũng mềm mại mịn màng, làn da mát lạnh dễ chịu.

Người đàn ông nhìn vào đôi mắt hạnh nhân to tròn kia, hắn mím môi im lặng, hầu kết khẽ lăn.

Phó Quân Hoà là người đồng tính, từ khi còn nhỏ y đã biết xu hướng tính dục của mình, trong xã hội hiện đại nơi hôn nhân đồng giới có thể kết hôn hợp pháp, đồng tính luyến ái cũng không có gì lạ.

Hắn mới 32 tuổi chưa lập gia đình, cũng chưa từng quan hệ, cũng không có cuộc sống x, đương nhiên không phải là bởi vì không được.

Là bởi vì y có thói sạch sẽ gần như biến thái, y giữ mình trong sạch đến mức không muốn có hành vi x trước hôn nhân.

Bốn chữ "Giữ mình trong sạch" rõ ràng có phần gây cười trong xã hội ngày nay, đặc biệt là trong giới thượng lưu.

Nhưng đây là cách Phó Quân Hoà được giáo dục từ khi còn nhỏ, sinh ra trong một gia đình giàu có cổ hủ và bảo thủ, anh được thấm nhuần quan niệm “yêu mà không lấy kết hôn làm mục đích đều là chơi đểu”.

Nhưng yêu cầu của y lại rất cao, chưa bao giờ động bất kỳ ai.

Bởi vậy, trong vòng hai tháng trở về nước, y đã trở thành một Kim cương Vương lão ngũ nổi tiếng trong giới thượng lưu.

Người theo đuổi y như tre già măng mọc, cả nam lẫn nữ, nhưng bởi vì thấy nhiều, nên yêu cầu của Phó Quân Hoà ngày càng cao.

Hắn đã quen cảnh ở những nơi nhục dục này, hắn không thích những nam nhân hào sảng sáng sủa kia, cũng không thích những mỹ nữ giả bộ thanh thuần đáng yêu kia.

Ở tuổi của hắn, kinh nghiệm đủ để nhìn rõ nội tâm của những người đó, chẳng qua là muốn "gả vào hào môn" mà thôi.

Nhưng không ngờ có một ngày, vì một trò khiêu khích của một đứa nhỏ... hắn có phản ứng.

Đúng vậy, vừa rồi khi ở trong hành lang, hắn đã cứng.

Hắn không ngờ rằng, chỉ bị cặp mắt xinh đẹp sáng ngời kia nhìn chằm chằm, y đã cả người nóng bừng, hô hấp nặng nề, dục hỏa trong cơ thể bùng cháy dữ dội, cứ như có một con mãnh thú gầm thét, từng chút một nuốt chửng lấy thần kinh của y.

Một giọng nói vang lên trong đầu hắn.

Hơn nữa tên nhóc này còn không biết sống chết dán lên người hắn.

Hắn nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt không ngừng thăm dò chủ động hôn mình, hắn bị nhiệt độ cơ thể cùng với hương rượu làm cho có chút thất thần, đôi môi mỏng căng lên thành đường do nhẫn nại cực độ, trong đôi mắt đen láy nhuốm đậm hơi thở dục vọng mãnh liệt, cùng bộ đồ đen ôm chặt lấy cơ thể tạo nên một khí chất vừa mâu thuẫn vừa quyến rũ.

Gợi cảm lại cấm dục.

Hắn đây là đang xảy ra chuyện gì?

Phó Quân Hoà tự xưng là người định lực mười phần, không bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó y lại có dục vọng mãnh liệt như vậy.

Chẳng lẽ... Người đàn ông nhắm mắt lại, nhớ lại chuyện đã xảy ra khi vừa uống rượu ăn cơm, đột nhiên hiểu được, hắn chỉ sợ là đã bị hạ dược.

Chẳng trách bên kia dám ép giá, ước chừng ngay từ đầu đã chơi cái bàn tính quanh co này, nhưng không ngờ hắn lại từ chối dứt khoát như vậy, liền bị đuổi đi không còn chỗ thương lượng.

Tên khốn này.

Ánh Phó Quân Hoà trở nên rét lạnh.

Hắn không dám ở lại lâu nữa, sợ chính mình sẽ không nhịn được, y nắm chắc chút lý trí cuối cùng, gạt tay cậu ra.

"Nhóc con đừng sợ, lát nữa tôi đóng cửa lại, cậu sẽ an toàn, lát nữa sẽ có người tới đưa cậu về nhà, được không?"

“Cậu nhóc?” Phong Lê nghĩ thầm người này lớn lên đẹp trai, nhưng ánh mắt lại không được tốt lắm, lập tức bĩu môi tức giận nói: “Tiểu mỹ nam, tôi đã là người lớn rồi, hơn nữa còn lớn tuổi hơn anh đó! "

Đã du hành qua mười tám thế giới trong mười tám năm, cộng với số tuổi hiện tại, làm tròn lại là 40 tuổi!

Phó Quân Hoà hơi ngẩn ra, nhưng anh thực sự không còn thời gian và sức lực để xoa dịu một đứa trẻ say xỉn.

Bị bàn tay nhỏ bé mát lạnh này siết chặt, khiến hắn theo bản năng muốn đòi hỏi nhiều hơn nữa để xoa dịu sự bồn chồn trong người.

Nhưng mà, Phong Lê nhân cơ hội lúc này đã nhảy vào vòng lòng của hắn, ngẩng đầu hôn lên cằm hắn.

Với một tiếng "chụt chụt ~", lông mi rung lên, mắt hạnh chớp chớp nhìn hắn.

Lúc này Phó Quân Hoà chỉ cảm thấy sợi dây căng chặt trong đầu như đứt đoạn, dùng chút lý trí cuối cùng đẩy thiếu niên ra, đứng dậy chạy vào phòng tắm, dội một gáo nước lạnh từ trên đỉnh đầu xuống, cố gắng để gạt đi sự xao động trong người.

Cùng với tiếng nước chảy ào ào, cánh cửa bị che khuất đột nhiên bị đẩy ra, Phong Lê đứng ở cửa, sững sờ vài giây rồi bắt đầu cởi x áo.

Dưới vòi hoa sen, người đàn ông đẹp trai cởi bỏ áo vest, cà vạt bên trong được kéo ra một nửa, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, áo sơ mi trắng bị nước lạnh thấm ướt, càng phát hoạ ra đường nét vai rộng eo thon.

Nam tính lại cực kỳ hấp dẫn.

Nhưng lúc này, suy nghĩ của Phong Lê rất đơn giản: thân thể nhớp nháp, cũng muốn đi tắm.

Đại não bị rượu làm cho mê muội, Phong Lê hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì, cũng không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào, cậu chỉ muốn làm cho bản thân thoải mái.

Cậu tiến lại gần người đàn ông, những ngón chân trắng trẻo và mảnh mai của cậu bước nhẹ lên nền đá cẩm thạch đầy nước.

Loạng choạng bước đến trước mặt Phó Quân Hoà, bỏ qua sự ngăn cản của đối phương, cố gắng đi đến vị trí của vòi hoa sen.

Sau đó ngay lập tức rùng mình vì nước lạnh.

Cậu vô thức thu mình vào vòng tay nóng bỏng phía sau, một giây tiếp theo liền bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cậu, ấn mạnh vào tường.

Nước lạnh từ trên đỉnh đầu dội xuống, ngược lại là hai thân thể nóng bỏng quấn lấy cùng nhau.

Dù Phó Quân Hoà là người rất khắc chế, nhưng cũng là nam nhân bị hạ dược.

Dưới sự dụ dỗ trắng trợn như vậy, sợi dây trong tâm trí y hoàn toàn đứt phựt.

- -----Nơi này lượt bớt 800 từ------

Ngày hôm sau tỉnh lại, Phong Lê chỉ cảm thấy nhức đầu, đau nhức khắp người, ôm đầu một hồi mới hoàn hồn, nhưng trí nhớ vẫn còn một chút rời rạc.

Uống rượu thì nhất thời sảng khoái, uống xong dạ dày nóng đốt.

Sau khi xuyên qua mười tám thế giới, có thể nói, Phong Lê đã trải qua những thay đổi kinh thiên động địa từ trong ra ngoài, chỉ có điều tửu lượng không được tốt lắm.

Thường thì vượt quá ba ly cậu sẽ cảm thấy chóng mặt, chưa kể một lần uống hết nửa chai rượu ngoại như đêm qua.

Cậu cảm thấy rằng mình không bất tỉnh tại chỗ ngày hôm qua vì cậu có thân thể tốt.

Rõ ràng là cậu không biết rằng phản ứng của mình sau khi hoàn toàn say không phải là ngủ thiếp đi, mà là hành động chơi xấu,làm nũng.

Nằm xuống được một lúc, Phong Lê đang chật vật ngồi dậy chống đỡ thắt lưng đau nhức, vừa quay đầu lại thì đã thấy người đàn ông đẹp trai đang nằm bên cạnh.

Những đường nét trên khuôn mặt điển trai, sống mũi cao, bờ môi căng chặt ngay cả khi ngủ cũng ẩn chứa một sức ép vô hình.

Vừa nhìn liền biết là một đại nhân vật.

Tiểu soái ca này là ai?

Đồng thời, Phong Lê cũng dần dần nhớ lại một số chuyện, tối hôm qua rốt cục mình đã làm chuyện gì, cậu định quay về, nhưng lại gặp phải một tiểu soái ca trong thang máy, sau đó... Sau đó...

"Đờ fuck"

Không phải chứ?! Phong Lê đột nhiên lộ ra vẻ mặt quái dị, cậu vén chăn bông trên người lên, biểu tình dần đọng lại

Rõ ràng là cậu đã ngủ với người đàn ông này.

Sau khiếp sợ ngắn ngủi, Phong Lê ôm ngực thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may anh là một anh chàng đẹp trai, phù hợp với thẩm mỹ 360 độ của mình, sóng gió thế này thì không ăn thua đâu.

Cậu kìm nén quá lâu, nhớ lại khoái cảm hoàn toàn mê đắm đêm qua, Phong Lê liếm liếm môi.

Thậm chí... muốn có lần sau.

Đúng lúc này, từ đầu giường truyền đến tiếng điện thoại réo rắt.

Đêm qua hai người cùng bán khỏa thân trong phòng tắm, quần áo vứt khắp nơi, dưới gầm giường chỉ còn chiếc quần.

Vì vậy, người đàn ông bên cạnh liền bị đánh thức.

Tác giả có chuyện muốn nói: Bá vương cường thượng công (bu)

Tôi không biết tại sao chức năng cảm ơn lại bị tắt. Tôi đã nhấp vào nó nhiều lần và không có phản hồi. Tôi tự cảm ơn các bạn nhỏ vì đã tặng đầu lôi và cung cấp dịch dinh dưỡng cho họ, thân ái ~~

(Truyện chỉ đăng duy nhất tại Wattpad-ManLaBatTieu)

- -------------------------

ManLa: Cái phần lượt bớt 800 từ các bồ tự tưởng tượng đi ha~~~ Tui biết là không ai trong sáng nổi đâu.

#13/01/2022.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv