Phó Quân Hòa ra trận, chủ nhiệm Lưu còn coi như là cọng hành nào?
Một cuộc điện thoại, hiệu trưởng cùng các vị lãnh đạo khác lập tức chạy ra nghênh đón anh, cung cung kính kính mời anh đi thang máy lên phòng họp của hội đồng quản trị trên tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng.
Phong Lê, Phó Quân Hòa, thư ký của Phó Quân Hòa, hiệu trưởng, Hà Kiến Quân, chủ nhiệm Lưu, còn có một số lãnh đạo nhà trường.
Mấy người vào phòng hội nghị ngồi xuống, Phó Quân Hòa không khách sáo vô thẳng chủ đề, chất vấn chủ nhiệm Lưu mời y tới làm cái gì, cùng lời nói ở trên đài chủ tịch là có ý tứ gì.
Lúc này, chủ nhiệm Lưu nào còn nửa điểm kiêu ngạo cùng đắc ý như vừa rồi, đứng ở trong văn phòng, căng thẳng đến mức xoa xoa tay, mồ hôi chảy ròng ròng, mặt đỏ lên, không ngừng nói là hiểu lầm, gã không có ý khác.
"Làm, làm ngài hiểu lầm, sự tình hôm nay tôi có thể giải thích, tôi bất quá chỉ là muốn cảnh cáo các học sinh nên học hành đến nơi đến chốn, không nên đua đòi. Cũng không có ý nhắm vào Phong Lê, đứa nhỏ này tuy rằng thành tích vẫn cần nổ lực, nhưng nhân phẩm là rõ như ban ngày, thầy Hà cùng tôi thường xuyên khen trò ấy ngoan ngoãn hiểu chuyện nữa. "
Không hổ danh là chủ nhiệm giáo dục, thời điểm châm chọc người ta thì là một bộ, nói lời hay thì là một bộ khác, nhân mô cẩu dạng*.
(*)Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.)
Làm người buồn nôn.
"Hiểu lầm?" Phong Lê không có ý định buông tha gã, trực tiếp lấy bút ghi âm ra, phát trước mặt mọi người: "Vậy ông giải thích xem đây là hiểu lầm cái gì?"
"Chu Thi Vân, trò nói đi tại sao trò lại đến muộn? Cả ngày đi học cầm gương soi, làm bài cũng không viết hoa, hai sợi lông trên đầu nhưng thật ra một ngày trăm cái dạng, làm gì hả? Coi trường học thành địa phương nào? Ở WC dong dong dài dài có phải là vội vàng bôi phấn tha son hay không? Thắt hai bím tóc như vậy là muốn đi câu dẫn ai hả?"
Nữ sinh mang theo tiếng khóc nức nở nhỏ giọng nói: "Thưa thầy, em không có, em vừa rồi bị đau bụng, cho nên ở trong WC tiêu chảy......"
"Còn dám giảo biện? Trò nhìn bộ dạng này của trò đi, suốt ngày không học hành chăm chỉ, tẫn nghĩ như thế nào câu dẫn nam nhân, cha mẹ tiêu tiền đưa các ngươi tới câu kẻ ngốc? Tôi đều thế ngươi tao hoảng!"
"Thầy, em không phải, em thực sự không có..." Nữ sinh rốt cuộc nhịn không được, ủy khuất mà khóc ra
"Khóc? Trò còn khóc hả? Khóc cho thằng nào nhìn? Sao không vào WC nam mà khóc đi? Trò xem trên đầu trò làm cái ngoạn ý gì, sao bạn học nữ khác cũng không giống trò? "
"Lần trước bắt được lớp các ngươi viết thư tình gửi cho nam sinh, tôi xem chính là trò viết, không vì bản thân, thì cũng phải nghĩ cho ba mẹ một chút chứ? Có đứa con gái như trò, bọn họ không bị người chọc cột sống*? Ra ngoài cũng đừng nói là học trường chúng tôi, trường học chúng tôi không có dạy ra học sinh như trò! "
(*) Mình tìm trên gg thì không thấy, chắc giống kiểu bàn tán sau lưng.
Muốn nói thì nói chủ nhiệm Lưu này là tự mình tìm đường chết, ngày hôm qua sau khi bị Phong Lê chọc tức, trong giờ học ngẫu nhiên bắt được một nữ sinh đi trễ đến hành lang dạy bảo.
Vừa lúc chính là Phong Lê đưa bút ghi âm cho cô gái kia, cô gái lén tìm cớ xin nghỉ đi ra ngoài, tránh ở chỗ ngoặt cầu thang ghi lại mọi chuyện.
Phong Lê vốn định muốn thu thập thêm một ít chứng cứ rồi mới báo cáo gã, nhưng hiện tại giáp mặt xử tội không phải càng sảng sao?
Nghe thấy nội dung đoạn ghi âm, nhóm lãnh đạo trong phòng hội nghị đểu không khỏi cau mày chán ghét.
Chủ nhiệm Lưu này là trước mặt một bộ, sau lưng một bộ, ngày thường ở trước mặt lãnh đạo bọn họ bày ra bộ dáng làm thầy kẻ khác bộ dáng cẩn thận, cư nhiên sau lưng lại nhục nhã học sinh như vậy!
Hiệu trưởng thật sâu mà nhìn gã một cái: "Chủ nhiệm Lưu? Ông còn điều gì muốn nói nữa không?"
"Không không không." Chủ nhiệm Lưu rốt cuộc giả không nổi nữa, nói năng lộn xộn mà mở miệng xin lỗi: "Phó tiên sinh! Xin ngài nghe tôi nói, hôm nay tôi thật sự không muốn nhắm vào Phong Lê, tôi không biết trò ấy là đối tượng ngài giúp đỡ, nếu tôi biết đến lời nói, tôi tuyệt đối sẽ không, tôi chỉ là... "
Phong Lê quả thực sắp bị chọc cười, còn thật sự là vừa độc mồm độc miệng vừa ngu a? Chuyện tới bây giờ không nghĩ xin lỗi hối cải, lại vẫn nghĩ nên như thế nào thoát khỏi can hệ.
"Chủ nhiệm Lưu." Phó Quân Hòa lạnh lùng ngắt lời gã: "Việc ông làm đã vi phạm Điều 29 của 《 Luật Nghĩa Vụ Giáo Dục 》. Người mà ông nên xin lỗi bây giờ cũng không nên là tôi, với tư cách là giáo đổng, hành vi của ông, tôi sẽ cử người toàn bộ điều tra rõ ràng, sau đó nên xử phạt như thế nào, sẽ do Cục giáo dục quyết định."
Toàn bộ điều tra rõ ràng?! Cục Giáo dục?! Xử phạt?!
Ba chữ này liên tiếp nện xuống, tựa như sét đánh giữa trời quang!
Chủ nhiệm Lưu hoàn toàn hỏng mất, đại não ầm ầm nổ tung, bên tai chỉ còn lại tiếng ong ong ong ong.
Cả người như rơi vào hầm băng, cứng đờ đứng tại chỗ như hóa đá, cả người lạnh băng, tay không tự chủ được run rẩy.
Trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ.
Gã xong rồi, hoàn toàn xong rồi.
Chủ nhiệm Lưu rốt cuộc đứng không vững nữa, đỡ vách tường xụi lơ ngồi quỳ trên mặt đất.
Phong Lê nhướng mày, xem gã phản ứng lớn như vậy chỉ sợ không chỉ là xúc phạm học sinh, phỏng chừng còn làm chuyện gì không ra người hơn nữa, loại rác rưởi này không xứng ở trong trường học!
Phó Quân Hòa đương nhiên sẽ không quan tâm đến cảm thụ của tên cặn bã này, dăm ba câu giải quyết xong, bắt đầu nói chuyện chính sự: "Là người giúp đỡ Phong Lê, hôm nay tôi chỉ cần có hai kết quả, thứ nhất, trường học phát thông báo làm sáng tỏ Phong Lê không có ở trên sân khấu quán bar nhảy là một chuyện, thứ hai, công khai với toàn trường tôi là nhà tài trợ của Phong Lê, chỉ thế mà thôi. Tôi không hy vọng lại nghe được bất cứ lời bịa đặt gì về cậu ấy nữa."
Hiệu trưởng gật đầu lia lịa: "Vâng vâng vâng! Đây là đương nhiên, ngài yên tâm, hiện tại tôi sẽ cho người đi làm..."
Nhưng mà đúng lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào.
Bọn học sinh vừa mới kết thúc triều hội*, thời điểm đang chuẩn bị trở lại lớp học của mình, thì đột nhiên có người kêu lên. (Triều hội này có phải là SHDC không nhỉ?)
"Oa, mọi người mau nhìn lên bầu trời! Đó là cái gì?!"
"Đờ mờ? Đó là cái quần què gì vậy?"
"UFO phi thuyền?!"
"Có phải là khinh khí cầu không?"
"Từ từ, còn có ảnh chụp? Đây là cái quảng cáo tuyên truyền của minh tinh nào vậy?"
"Không, không đúng, không phải! Cái lùm mía, đó là Phong Lê!"
Nghe thấy âm thanh này, Phó Quân Hòa lập tức nhìn về phía Phong Lê, nhóc con hư hỏng yên lặng quay đầu, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn phong cảnh xung quanh, nhưng anh vừa chuyển ánh mắt đi, bên ngoài cửa sổ liền có hai vật thể hình cầu bay tới.
Đó là hai quả khinh khí cầu hình bầu dục siêu to khổng lồ màu đỏ cam vô cùng tươi tắn, khí cầu càng bay càng gần, thứ treo bên dưới dần trở nên rõ ràng hơn.
Kia cư nhiên là một bức ảnh khổng lồ của chính Phong Lê!
Trong ảnh, nhóc con hư hỏng soái khí nở nụ cười vô cùng xán lạn, động tác càng là kiêu ngạo đến cực điểm, hướng lên trời giơ ngón giữa.
Quan trọng nhất chính là mặt trên còn treo hai cái loa lớn, thời điểm bay đến trên khuôn viên trường đột nhiên bắt đầu phát đoạn rap do Lâm Tiểu Kiệt tuyến mười tám hát và viết.
"Bạn ở một bên lải nhải không yên làm tôi cho rằng bạn ăn phân, tôi mẹ nó có một số thứ không cần quá so đo, có chút người quá tiện chúng ta không cần đi điêu, không phải tôi muốn ở chỗ này tát pháo*, làm anh đây tốn thời gian nói cho bạn làm người nên điệu thấp, bạn sẽ chỉ ở trên mạng phun nước miếng trọng quyền xuất kích, hiện thực ngươi chính là cái low bức, có dám trực tiếp đến trước mặt tôi bức bức không, bạn cũng chỉ là một con giòi chết, nói cha ngươi tôi bị bao dưỡng? Ha hả, Cố Tử Hoa tính cái chim, Phó Quân Hòa ông đây cũng dám phao — cũng dám phao— " (Khúc này tui thực sự là edit không được༎ຶ‿༎ຶ)
"Cũng dám phao—"
"Cũng dám phao—"
Có trời mới biết gió hôm nay có quá lớn hay không, loa trừu, lung lay, cuối cùng ba chữ "Cũng dám phao" thập phần quỷ súc mà lặp lại ba lần, mới lảo đảo lắc lư mà bay đi mất.
?!
Đây là cái gì, chiêu cáo khắp thiên hạ, cậu Phong Lê đã vứt Cố Tử Hoa rồi, hơn nữa chuẩn bị phao Phó Quân Hòa sao?
Ở trong mắt bọn học sinh, "phao" tương đương với "truy" tương đương "Tôi thích anh", tương đương "Tôi yêu anh", tương đương "Cùng ta ở bên nhau đi" bốn bỏ năm lên không phải tương đương với bày tỏ tình cảm sao?
Thời học sinh, tình huống dễ khiến người ồn ào nhất, chính là có ai đó tỏ tình.
Huống chi là loại phương thức khoa trương thổ lộ này.
Kết hợp với một loạt việc phát sinh trong buổi sinh hoạt hôm nay, khó trách Phó Quân Hòa sẽ đột nhiên xuất hiện, nguyên lai kiểm điểm là giả, muốn thổ lộ là thật.
Tỏ tình với một đại soái ca trước mặt toàn thể thầy trò trong buổi sinh hoạt?
Một loạt thao tác này ở trong mắt bọn học sinh.
Chỉ còn lại hai từ.
- Trâu bò!
Đây là kiểu phản nghịch gì vậy?
Bọn họ không dám, nhưng là bọn họ hâm mộ!
Quá mẹ nó khốc đi! A a a a a!!
Cái này trâu vl, bọn họ cho max điểm!
"Phong Ca! Phong Ca! Phong Ca!"
"Phong Lê!! Phong Lê!! Phong Lê!!"
"Phó Quân Hòa, đáp ứng cậu ấy! Đáp ứng cậu ấy! Đáp ứng cậu ấy! Đáp ứng cậu ấy!"
Cũng không biết là ai mở đầu, một đám cả trai lẫn gái cư nhiên ở dưới lầu sân thể dục chỉnh tề mà hô to.
????
Ở đây ngoại trừ chính Phó Quân Hòa, tất cả những người có mặt đều không nhịn được mà phun ra một ngụm trà.
"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ!"
Tiếp theo toàn trường một mảnh yên tĩnh, mấy vị lãnh đạo trường ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, rồi lại nhìn Phó Quân Hòa.
Cho dù Phó Quân Hòa có tu dưỡng tốt đến đâu cũng băng không được, đầu đầy hắc tuyến: "Phong Lê, cậu lại đây cho tôi!"
Nhóc con hư hỏng này còn có thể lăn lộn hơn so với hắn tưởng tượng!
Phong Lê đi tới, trước khi Phó Quân Hòa duỗi tay ra, trước bày ra vẻ mặt tiểu bạch thỏ ngây thơ vô tội: "Tôi nào biết anh sẽ tới đâu?"
Đoạn rap này dù sao cũng phải hoàn chỉnh chứ, mắng xong Cố Tử Hoa câu tiếp theo là gì? Lời này cũng là Lâm Tiểu Kiệt viết, một câu cuối cùng thật sự không biết nên viết cái gì, nên đến thỉnh giáo Phong Lê, cậu nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát liền thêm Phó Quân Hòa vào, tuy rằng không vần cho lắm, nhưng là hát sảng a.
Lúc này bị chính chủ bắt được, trước tiên còn không quên đúng lý hợp tình mà ném nồi: "Ai bảo anh vừa xuất hiện liền làm gián đoạn toàn bộ kế hoạch làm sáng tỏ của tôi!"
Anh cũng không nghĩ tới, là chính anh trước mộng bức tạp trụ* có được không? Nếu khi đó Phó Quân Hòa không ra tay cứu vãn, chẳng phải là người khác sẽ chê cười cậu sao?
Phó Quân Hòa thái dương một trận co rút đau nhói, cảm thấy nhóc con hư hỏng này quả thực chính là mỗi ngày ở điểm mấu chốt dây thần kinh của anh liên tục nhảy lên nhảy xuống, còn càng nhảy càng cao, nhân sinh lần đầu sinh ra tưởng đem người kéo lại đây hung hăng trừu một đốn xúc động.
Cũng may lúc này tiếng chuông dự bị vang lên.
Quên đi, học hành quan trọng, anh hít vào một hơi thật sâu, buông tay: "Được rồi, cậu trước đi học đi, nghỉ trưa đến tìm tôi."
Phong Lê vừa đi, hiệu trưởng thật cẩn thận hỏi: "Chuyện này... vẫn làm sáng tỏ sao?"
Phó Quân Hòa đau đầu đến không muốn nói chuyện, xua xua tay.
Ý tứ là không cần.
Làm sáng tỏ? Làm sáng tỏ được cái quỷ!
**
Bên kia Phong Lê mới bước vào lớp học, tất cả mọi người trong lớp đều nhìn sang, một đám mắt sáng như đuốc, hưng phấn mà lóe bát quái cùng sùng bái quang mang, ánh mắt kia quả thực như đang nhìn nam thần học đường của thời đại mới.
Thiếu niên thờ ơ, nghênh ngang mà trở lại chỗ ngồi.
Sau đó không biết là ai không kìm lòng được trước, xông lên bắt đầu điên cuồng đập bàn hét lên: "Phong ca! Phong ca! Phong ca! Thu phục hắn! Thu phục hắn! Thu phục hắn!"
"Thu phục Phó Quân Hòa! Thu phục Phó Quân Hòa! Thu phục Phó Quân Hòa! Thu phục Phó Quân Hòa!"
Nữ giáo viên đi vào sau Phong Lê một bước, liền nhìn thấy gần như toàn bộ học sinh đều vây quanh chỗ của Phong Lê, hưng phấn hô to.
"Thu phục Phó Quân Hòa! Thu phục Phó Quân Hòa! Thu phục Phó Quân Hòa! Thu phục Phó Quân Hòa!"
Tiếng ồn ào vẫn tiếp tục.
Nữ giáo viên bước nhanh đến bục giảng, vỗ bàn hô: "Này! Các trò làm cái gì vậy?! Kêu cái gì mà kêu? Một đám đều điên hết rồi à?! Mau về chỗ ngồi!"
"Thu phục Phó Quân Hòa! Thu phục Phó Quân Hòa! Thu phục Phó Quân Hòa! Thu phục Phó Quân Hoà!"
Nhưng mà học sinh là thật điên rồi, lại kêu lại kêu, thế nhưng không ai để ý tới giáo viên trên bục giảng, mắt thấy muốn nháo lớn.
"Được rồi!" Phong Lê vỗ bàn vỗ bàn một cái quát, sau khi toàn bộ yên lặng, lấy một loại ngữ khí "Vô địch thật tịch mịch" đạm mạc mở miệng: "Đừng bu lại đây nữa, đều trở về chỗ ngồi của mình đi, đừng quấy rầy tôi học tập."
???
Đệt con mịa nó chứ quấy rầy học tập!?
Ngài mới vừa làm ra loại chuyện này mà hiện tại còn không biết xấu hổ nhắc đến học tập?
Bản thân Phong Lê cũng không nghĩ đến chuyện cuối cùng phát triển thành thế này, nhưng cũng may là da mặt đủ dày, mặt không đổi sắc đem toàn bộ người đuổi đi.
Cùng với tiếng chuông chính thức vào lớp, cậu theo thói quen chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại rung lên.
Lâm Tiểu Kiệt còn đang đợi lệnh ở bên ngoài vẻ mặt mộng bức gửi tin nhắn tới: Lão đại, cậu đâu rồi? Chúng ta còn phát quảng cáo không?
Phong Lê đang muốn trả lời: Để buổi trưa phát đi, hiện tại đều đi học hết rồi, thời điểm nghỉ trưa nhiều người.
Tiền cậu đều trả rồi, không thể lãng phí được, coi như quảng cáo cho tiệm trà sữa.
Nhưng lúc chuẩn bị click gửi đi, Tiểu Quang Não đột nhiên bắn ra một tin nhắn.
"Chủ nhân, tìm được 【 Tiểu Tiểu Thành 】."
Phong Lê bấm vào tin nhắn này, xem xong nội dung bên trong, không những không ngoài ý muốn, thậm chí còn nằm trong dự kiến, đầu ngón tay ở trên màn hình nhẹ nhàng điểm điểm.
Khóe môi xinh đẹp khẽ câu lên, kế hoạch trong lòng lập tức hình thành.
Cậu xóa bỏ dòng chữ trong khung chat, trả lời Lâm Tiểu Kiệt: Thay đổi kế hoạch, không cần mở, trở về đi.
Lâm Tiểu Kiệt: Hả? Chỉnh lớn như vậy dấu hiệu không cần? Chị của tôi còn chuẩn bị 800 vang pháo điện tử đó!!
Phong Lê: Chúng ta đi làm một việc đại sự khác, trước khi xong việc cứ bảo trì điệu thấp.
Lâm Tiểu Kiệt: Được được được, kế hoạch lớn là gì?
Phong Lê: Bước đầu tiên, đăng ký một công ty, bước thứ hai, để Ôn gia phá sản.