Thế Thân Ông Nội Ngươi Ta Xuyên Đã Trở Lại

Chương 26



Không lâu sau khi Phong Lê trở về ký túc xá, Lâm Tiểu Kiệt đột nhiên gửi tới tin nhắn: "Thật vãi nồi, thầy Phong Lê, cậu không biết đâu, hôm nay hảo gà nhi khủng bố, chúng tôi vừa ra sân khấu toàn trường liền sôi trào, có người hướng sân khấu đập tới hai mươi vạn luôn! "

Phong Lê: "Này không phải là rất tốt à? Kiếm được tiền chẳng lẽ anh còn sẽ luống cuống?”

"Không phải, tôi đang nhảy được giữa chừng, quản lý một hai bắt tôi phải xuống sân khấu, kết quả vừa bước xuống, liền có hai ông chú lạ mặt kỳ kèo bắt tôi tháo mặt nạ, tôi hoảng quá nên tháo luôn, xong rồi bọn họ phản ứng còn quá hơn tôi, dáng vẻ đặc biệt kinh hãi và thất vọng, bọn họ không biết là muốn làm gì tôi nữa?! Còn nữa!! Tôi chẳng lẽ là rất xấu sao?? 【Cười khóc. jpg】 "

Phong Lê ngẩn ra, nghĩ đến đoạn video kia, rồi lại nghĩ đến cảnh tượng như hiện trường đại hạ giá trong quán bar hôm nay, bỗng nhiên hiểu ra, tiếp theo não bổ một chút cảnh tượng đó, không nhịn được bật cười.

Hoá ra hôm nay nhiều người như vậy đều là vì cậu mà đến?

Cho nên, Phó Quân Hòa đột nhiên ngựa không ngừng vó vội vàng chạy đến đem cậu đi, còn nói cậu về sau không được tới nữa... Vũng là bởi vì chuyện này?

Bảo vệ cậu.

Chậc, còn nói không quan tâm đến cậu?

Đây không phải là sợ cậu bị người ta lừa đi mất sao?

Nhóc con hư hỏng không khỏi câu lên khóe môi, tâm tình rất chi là sung sướng, nghĩ xong rồi liền trả lời Lâm Tiểu Kiệt: "Về sau tôi tạm thời sẽ không đến quán bar Linh Linh."

Cho dù đi, dám chừng Phó Quân Hòa đã cùng mấy ông chủ sở hữu quán bar hộp đêm trong một phố kia chào hỏi nhau rồi, tuyệt đối sẽ không lại để cho cậu đi vào.

“Hả?” Lâm Tiểu Kiệt khó hiểu: "Tại sao?"

"Về sau đến tiệm của tôi sớm một chút, tôi ở cửa tiệm cách vách dạy các anh, chỉ là hai lần một tuần, những lúc khác các anh cứ tự mình luyện tập."

Lâm Tiểu Kiệt dứt khoát đồng ý: "Ố kề"

Nói chuyện với Lâm Tiểu Kiệt xong, mở ra khung chat với Phó Quân Hòa.

Một giờ trước, lúc Phong Lê vừa được trợ lý đưa về ký túc xá, cho hắn đã phát điều liêu tao tin tức.

"Tiểu soái ca, tôi tới rồi, hưu mễ*!"

Đến giờ còn chưa trả lời, chắc là đang bận.

Phong Lê một bên hồi ức nguyên văn có quan hệ Phó Quân Hòa về điểm này thiếu đến đáng thương cốt truyện, một bên nhấp vào vòng bạn bè của anh.

Ngoại trừ hình đại diện của bản thân, bối cảnh là logo Long Tuyền kim loại khuynh hướng cảm xúc bên ngoài, bên trong rỗng tuếch, không có ảnh chụp, không có động thái hàng ngày, cũng không có chuyển tiếp chia sẻ.

Thành thật mà nói, Phong Lê vốn cho rằng bên trong sẽ có cái quỹ cổ phiếu gì đó, sức khỏe dưỡng sinh*, thủ tục huấn luyện nhân viên, súp gà tâm hồn linh tinh.

(*) Sau chữ dưỡng sinh là '**', tui cũng méo biết đường mò luôn. Đại vậy:(

Kết quả thông tin gì cũng chả có, làm người ta muốn like muốn bình luận để xoát tồn tại cũng khó muốn chớt.

Trong nguyên tác tiểu thuyết, tập đoàn Long Tuyền là một trong những tập đoàn xí nghiệp đa quốc gia lớn nhất ở quốc gia Z không gì sánh nổi, bao gồm hàng chục công ty con bao nhiêu mặt khác pháp nhân cơ cấu, có hàng trăm chi nhánh công ty ở nhiều quốc gia và khu vực.

Công việc kinh doanh liên quan đến bất động sản, tài chính, truyền thông, hóa học và nhiều lĩnh vực khác.

Là một sự tồn tại không thể lay chuyển trong cuốn tiểu thuyết.

Phó Quân Hòa là con trai cả của Phó gia, từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm người thừa kế, tiếp thu nền giáo dục tốt nhất, bắt đầu từ khi sinh ra, từng lời nói, việc làm, từng bước đi dường như đều được khắc trên một tỷ lệ chính xác nhất, không có một phân lệch lạc.

Nói gì thì nói, ngoài ý muốn duy nhất là bố y mất quá sớm, dẫn đến y còn chưa có tốt nghiệp đại học liền không thể không cố gắng chống đỡ mọi thứ, trước nửa đời đều là sống vì sự nghiệp.

Y lần này trở về, chủ yếu là vì công việc cùng bồi mẹ đến dự lễ tang của bạn thân bà, cùng Ôn Ngôn Thu chỉ có tiếp xúc cũng là việc công xử theo phép công.

Sau khi biết Ôn Ngôn Thu có tình cảm với mình, y không lưu tình chút nào mà cự tuyệt, thậm chí còn cố tình giữ khoảng cách, từng bị đám hồ bằng cẩu hữu của vai chính Ôn Ngôn Thu mắng thành "Tra nam không hiểu phong tình. ".

Phong Lê oan uổng y.

Đương nhiên, cũng chỉ là dám ngầm mắng, ngoài mặt mở miệng ngậm miệng "Phó tổng" kêu đến cung cung kính kính.

Nhắc đến cốt truyện, Phong Lê lúc này coi như là hoàn toàn hiểu được hết chuyện mình có thể gặp tên ngu ngốc quay video và thể chất bị người khác nhắm tới mọi lúc mọi nơi là như thế nào.

Nguyên bản khiến cậu từ một thiếu niên tâm địa thiện lương ba tốt của xã hội hắc hóa thành một vai ác xấu xa độc ác dã tâm điên cuồng, nhưng còn không phải là bởi vì gặp phải quá nhiều kẻ ngốc sao?

Thiên Đạo chỉ nói cậu không bị cốt truyện ảnh hưởng, nhưng không có nói người khác không bị a, nói cách khác, chẳng sợ cốt truyện đã hoàn toàn thay đổi, nhưng theo giả thiết ban đầu, rất có thể vẫn sẽ không ngừng có người đưa tới cửa tới trêu chọc cậu, mặc dù là cậu cái gì cũng không làm.

Bất quá cũng chẳng sao, tới một người cậu tẩn một người.

Nghĩ đến đây, Phong Lê mở điện thoại ra, lấy danh sách tài khoản đã dọn dẹp trong khoảng thời gian này để kiểm tra đối chiếu một chút.

Hẳn là chính là này đó... Còn hai tuần nữa là đến sinh nhật của Cố Tử Hoa, cũng có thể chuẩn bị chấm dứt.

Thiếu niên câu lên khóe miệng cười lạnh.

Những người khác trong ký túc xá đồng loạt rùng mình.

Sau nhiều ngày quan sát, bọn họ nhận ra, Phong Lê kỳ thật cũng không phải là người khó ở chung, túm cái váy lại là, ánh mắt nhìn bọn họ như nhìn một đứa thiểu năng, nhưng nói chung miễn là đừng trêu chọc cậu, cậu cũng sẽ không làm chuyện gì quá mức.

Nhưng, thấy cậu nở một nụ cười như vậy, bọn họ vẫn hoảng vãi tè.

Đúng lúc này, Phó Quân Hòa bên kia dành chút thời gian trả lời cậu.

"Ừm, nhớ làm bài tập, nghỉ ngơi sớm một chút."

Phong Lê đang định nói hai câu, thì thấy Phó Quân Hòa nói tiếp.

"Tôi đã liên lạc với giáo viên của cậu, nếu về sau cậu lại trốn học, thầy ấy sẽ thông báo cho tôi."

Phong Lê: "..."

Tức là sau này nếu cậu lại trốn học, Phó Quân Hòa sẽ biết ngay, sau đó cầm 《Nội quy 40 điều dành cho học sinh trung học》tới bắt người, phạt chép n lần.

Khó chịu, thiệt là khó chịu mà.

"Còn có"

"Kỳ thi sắp đến, tới lúc đó tôi sẽ xem phiếu điểm của cậu."

"..."

Coi ý tứ này là tạm thời buông tha cậu, chờ khi nào có kết quả kiểm tra, lại tìm Phong Lê hảo hảo tính toán.

Cái đệch, trong nháy mắt này, Phong Lê héo queo.

Cậu quả thực hoài nghi cái người hôm nay cường thế vây cậu trên tường* rồi hôn trán mình chỉ là ảo giác.

*Gọi là tường đông ấy, tui để nguyên thì thấy sao sao, mà edit ra thì thấy nó kỳ kỳ.

Hai ngày cuối tuần của kế tiếp, Phong Lê cũng không ở trường, buổi sáng cắm cọc ở tiệm trà sữa ăn ăn uống uống làm biển quảng cáo hình người, nhân tiện giám sát Tiểu Quang Não nhận đơn hàng kiếm tiền, buổi chiều dạy đám người Lâm Tiểu Kiệt nhảy, buổi tối tiến hành sự nghiệp kiếm tiền.

Sống đến tiêu dao tự tại.

Thời gian chưa đầy một tháng, FL Office của cậu cũng đã trở thành phòng làm việc tinh anh trên trang web, đứng thứ 5 trong “Team vương bài”, ở trong một đống những phòng làm việc cũ trổ hết tài năng.

Ngày càng có nhiều người tìm đến cậu, trong đó có không ít khách hàng mới là do khách hàng cũ giới thiệu, trang web vì giữ chân cậu, thậm chí còn phá lệ mở quyền hạn cho cậu có thể nhận đơn hàng cấp bậc cao hơn.

Vì hiệu suất, Phong Lê thuê một căn nhà nhỏ được xây dựng hoàn thiện ở tiểu khu gần trường, đồng thời mua năm máy tính vận hành.

Cậu cơ hồ nhận thầu gần như tất cả các đơn hàng có thể nhận trên nền tảng, làm các phòng làm việc khác muốn nhận đơn còn phải đi đoạt, tiền là ùn ùn về thẻ.

Mãi cho đến tối chủ nhật, Phong Lê đột nhiên nhận được điện thoại của Trần Vĩ Nhạc.

"Ui, Tiểu Lê, cậu xem diễn đàn của trường chưa?"

"Chưa, làm sao vậy?"

Hai ngày nay Phong Lê bận kiếm tiền, làm gì có thì giờ lên diễn đàn trường học đi dạo.

Bất quá khi nghe đến “Diễn đàn trường học”, cậu đã mơ hồ có suy đoán, liền mở di động lên đăng nhập vào diễn đàn xem.

Quả nhiên, cậu ở trên diễn đàn nổi danh.

【Mọi người đã xem cái video "Nam nhân tao lên còn hơn cả nữ nhân" trên mạng chưa? Tại sao tôi lại thấy người nọ hơi giống ai kia ở trường chúng ta lần trước ghê ấy.】

Phong Lê bấm vào.

1l: Video gì? Tối cổ qué.

2l: Ăn dưa hàng phía trước.

3l: Có phải là quán bar Linh Linh hem? Tui hôm qua thấy trên Douyin*!!

Chủ nhà: [Link] Tự mình đi xem đi.

4l: Ét o ét, đẹp trai quá xá!

5l: A a a a, tiểu ca ca này là của tui!!!

6l: Đây là của trường chúng ta?? Trường chúng ta có người đẹp trai như vậy sao??

7l: Đậu xanh đậu nành, hôm qua tôi mới thấy, tôi nói sao mà nhìn quen mắt vậy chèn, đây không phải là người đã chơi dương cầm trong lễ kỷ niệm thành lập trường trước đây sao?

8l: Đúng đúng đúng, tôi biết cậu ta, Phong Lê cao nhị nhất ban!

9l: Này cũng đẹp trai quá đy!! Biết chơi đàn còn biết nhảy nữa chớ, tui thích!!

10l: Mà này, chẳng lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy, làm một học sinh trung học không nên đến loại địa phương này sao?

11l: Lầu trên +1, không đứng đắn, hơn nữa một đứa con trai lại nhảy kiểu này, ở trên sân khấu tạo dáng ỏng a ỏng ẹo, giống như kỹ nữ bán thịt, ghê tởm chết đi được, không chừng còn bồi người ta lên giường.

12l: Tào lao mía lao, đã năm 2019 rồi, còn cảm thấy nghề nghiệp nhảy ở quán bar là nghề không đúng đắn? Có phải hay không nhảy cái địch ngươi đều phải nói là viện giao? Mi bị ngu à.

Reply 1: +1 thời đại nào rồi, người trưởng thành đi nhảy disco không phải là chuyện rất bình thường sao?

Reply 2: +2 bà đây cũng thường xuyên đi nhảy disco này.

Reply 3: + số chứng minh thư, hay là ghen tị người ta lớn lên đẹp trai đi?

13l: Ô ô ô, thích quớ, tui rất thích khí chất của tiểu ca ca này!! Tui phải bị hắn nhảy mang thai, Phong Lê tiểu ca ca tui thích cậu!! Tui muốn theo đuổi cậu!!

Reply 1: Khoan khoan, chế không phải là nam hả?

14l: Chịu không nổi, này lâu nc hoa si siêu tiêu đi?

15l: Nói chính mình đi nhảy disco, có bản lĩnh thì báo tên lớp đê, ông đây một giây sẽ báo cáo với chủ nhiệm giáo dục.

16l: Nói đi cũng phải nói lại, tôi cảm thấy đi quán bar chơi không có gì, làm học sinh mà lên sân khấu nhảy loại vũ này vẫn là quá mức đi......? Đồi phong bại tục*.

(*) Đồi phong bại tục: Lối sống suy đồi, xấu xa làm mất hết thuần phong mỹ tục của dân tộc và gia phong lễ giáo.

Vì thế cái bài đăng này cứ như vậy xé lên, một bên là nhan phấn cậu, cho rằng lớn lên đẹp muốn làm gì thì làm, "Hành vi phản nghịch" đến quán bar nhảy nhiệt vũ như vậy tăng điểm cộng, điên cuồng khích lệ, đem cậu thổi thành một tồn tại siêu thoát thế tục.

Thu hút vô số fanboy fangirl.

Bên còn lại cho rằng loại hành vi của cậu là "Tội không thể tha", đồi phong bại tục, kêu gào muốn đi báo cáo cho nhà trường.

Phong Lê xem đến một nửa liền tắt đi, căn bản không để trong lòng.

Trần Vĩ Nhạc bên kia điện thoại ngạc nhiên nói: "Tiểu Lê, cậu thật sự tới quán bar nhảy nhiệt vũ hả?"

"Trên sân khấu không phải tôi, tôi chỉ là đi dạy người khác nhảy thôi, nhưng là có một số kẻ ngốc vì nhiệt độ, đem hai đoạn video cắt nối biên tập với nhau."

Còn ở video tóm tắt viết cái gì: "Dancer mới tới quán bar này vừa đẹp trai vừa nóng bỏng, nam nhân tao lên còn hơn cả nữ nhân!"

Phỏng chừng mấy người cắt nối biên tập cũng không biết trên sân khấu căn bản không phải cậu, cái thái độ này không làm người hiểu lầm mới là lạ.

Phong Lê đem chuyện đã trải qua đại khái nói một chút.

Trần Vĩ Nhạc lại lần nữa kinh ngạc cảm thán: "Vãi chưởng, Tiểu Lê, cậu còn có thể dạy người khác nhảy? Cậu rốt cuộc còn có chuyện gì không thể làm không?"

Hắn bây giờ không ngừng hoài nghi Phong Lê từng là xưng bá vườn trường bất lương thiếu niên, mà còn hoài nghi cậu là con cháu nhà đại gia, vì trải nghiệm sinh hoạt, che giấu thân phận, đi vào thế giới bình thường sinh hoạt cùng cộng đồng người phàm.

Phong Lê một bên gõ bàn phím một bên cao ngạo mà nâng cằm lên một góc 45 độ, vô cùng giả trân nói: "Anh đây không có chuyện gì không làm được."

Trừ học tập ra.

Trần Vĩ Nhạc đề nghị nói: "Vậy cậu mau đăng bài làm sáng tỏ đi?"

"Lười."

Đầu tiên Phong Lê căn bản không để bụng, dù sao hai tuần nữa cậu sẽ rời khỏi trường này, thứ hai, cậu không cảm thấy tùy tiện nói hai câu, những người này liền tin.

"Đệt, này mà cậu cũng lười! Tớ giúp cậu đăng!" Bạn học Trần Vĩ Nhạc không khỏi phân trần, thật sự giúp cậu đăng một bài thanh minh lên diễn đàn.

【Hiểu lầm, các ngươi đều hiểu lầm rồi, người nhảy trên sân khấu quán bar Linh Linh căn bản không phải Phong Lê, tôi là bạn của hắn, tôi có thể làm chứng.】

Lâu chủ: Nhảy nhiệt vũ không phải cậu ấy, hắn đến quán bar đó chỉ là để dạy bạn của mình nhảy mà thôi!!

1l: Ăn dưa ăn dưa, lót dép chờ!

2l: Haha, lừa ai thế, trong đoạn video tóm tắt họ đã nói, Dancer mới của quán bar Linh Linh!

3l: Dạy bạn nhảy? Lên bục giảng à??? Hahaha, cười chết mẹ tôi, cái lý do tẩy trắng này tôi cho 0 điểm.

4l: Lầu trên chua cái gì? Vốn dĩ cái video này là cắt nối biên tập lại với nhau, người up cũng chưa nói trên sân khấu chính là Phong Lê a, tôi thấy lâu chủ nói rất đúng, căn bản không phải cậu ấy. Tôi tin tưởng lâu chủ!!

5l: Lầu trên quá ngây thơ rồi, loại lời nói này ngươi cũng tin?Lâu chủ, tôi hỏi bạn, chứng cứ đâu? Người ta chính là có video, chế nói như vậy càng làm tôi cảm thấy chế là đang che giấu cái gì đó.

Quả nhiên đúng như những gì Phong Lê nghĩ, căn bản không mấy ai tin, những người giúp cậu nói chuyện cũng chỉ vì ngoại hình của cậu mà thôi, càng có rất nhiều quần chúng ăn dưa, Trần Vĩ Nhạc trong lúc nhất thời hết đường chối cãi, bị phun đến thiệt hoài nghi nhân sinh.

Vốn dĩ còn không có cái gì, cho đến khi có một ID 【Tiểu Tiểu Thành】 quăng lên mấy bức ảnh chụp, trông như là theo dõi rồi chụp hình, có chút mơ hồ không rõ.

Nhưng có thể nhìn ra trong ghế lô quán bar.

Trong bức ảnh đầu tiên, một nam nhân đang ôm một thiếu niên, thiếu niên được ôm cúi đầu, nhưng thân hình giống với Phong Lê, mặc trang phục giống như trong video trước đó.

Bức ảnh thứ hai, nam nhân ôm thiếu niên ngồi sofa, xung quanh có không ít người, thấu thật sự gần.

Bức ảnh thứ ba, thiếu niên ngồi trên đùi của nam nhân, còn ngẩng đầu lên cùng một nam nhân khác hôn môi.

Cảnh tượng dâm uế bất kham, làm người ghê tởm, mà khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ kia rõ ràng là Phong Lê!

【Tiểu Tiểu Thành】: Còn nói không phải? Bạn của tôi là phục vụ viên của quán bar Linh Linh, vừa gửi cho tôi, Phong Lê này không chỉ nhảy trên sân khấu, mà còn là một con vịt bán mình.

Bài này làm toàn bộ bùng nổ, bài đăng lúc trước hắc Phong Lê tuy rằng đã bị xóa, nhưng vẫn có nhiều người nhớ rõ chuyện này, lại bắt đầu bàn tán về "Lịch sử đen" của cậu.

Trong đó không ít người tự nhận là "Bạn cùng lớp của Phong Lê" hoặc "Bạn của bạn của bạn của bạn cậu", bắt đầu tung tin.

【Mạt Trà Thỏ Thỏ】: Ha hả, tôi nói trước kia cậu ta keo kiệt như vậy, sao dạo này lại đột nhiên có tiền, một thân hàng hiệu, hóa ra là đi bán mông kiếm tiền?

【Ăn Nhậu Chơi Bời】: Haha, các người mới biết hắn là loại người này hả? Tôi thì đã sớm biết rồi? Người trong vòng đều biết hắn là cái mặt hàng gì.

Trần Vĩ Nhạc đăng bài làm sáng tỏ, những cái đó cái gọi là cảm kích người mắng đến càng là khó nghe.

【Kinh Thành Tam thiếu】: Cậu ta mấy năm trước đã bị người bao dưỡng, sau lại bị kim chủ bỏ, chỉnh dung xong mới cùng Cố đại thiếu đính hôn.

【L Viên】: Lầu trên, cái này tôi cũng có nghe nói qua, kim chủ tiền nhiệm của cậu ta là Tống mỗ mỗ phải không? Con trai tổng tài điện ảnh Kim Dịch, tuổi làm cha cậu ta còn được.

【Mang mẹ ngươi】: Chậc chậc, một trương chỉnh dung mặt cách màn hình đều là một cổ lạn vị, mặt trên không được, phía dưới được, bán mông trả lại cho ta lập đền thờ, kỹ nữ thật là muốn mặt lại muốn danh.

【Nhất Mạc Lạc Lệ】: Vãi, oẹ! Ghê tởm muốn chết, mệt tôi vừa rồi còn chân tình thật cảm vì cậu ta nói chuyện, một con vịt hoang cùng gia bò!

【Cửu Nguyệt Hoàng Quang】: Ghê tởm, vịt hoang, mau cút khỏi trường học chúng ta!!

Hợp với bảy điều mắng chửi người tin tức bắn ra tới, một cái so một cái khó nghe.

Trần Vĩ Nhạc trợn tròn mắt, điên cuồng gửi tin nhắn cho Phong Lê: Đờ phắc, Phong Lê, Phong Lê! Cậu mau xem bài này! Mau nhìn!!

Phong Lê mở bài ra, phóng to tấm hình nhìn thoáng qua, bị chọc cười, ha, P còn rất thật ấy.

Nếu nói hành vi lúc trước chỉ là học sinh bát quái bình thường, bây giờ xuất hiện loại ảnh chụp này, rõ ràng là có người muốn làm hại cậu.

Doãn Tướng Kiệt?

Không, hẳn là không phải.

Tuy rằng Phó Quân Hòa ra tay giúp cậu giải quyết, nhưng lấy tính tình hiện tại của Phong Lê, đương nhiên không có khả năng bỏ qua dễ dàng như vậy.

Chỉ là chuyển trường quá tiện nghi cho thằng cờ hó kia, nhà hắn có tiền có thế, tiêu tiền áp một áp, ngày sau lại chuyện gì nhi cũng chưa.

Vì tránh cho hắn lại đến trường học khác làm hại những thiếu niên thiếu nữ vô tội, Phong Lê tuần trước đã đem "tài liệu" thu thập được ở Doãn gia chuyển cho công ty đối thủ của Doãn Bân.

Đối phương không làm cậu thất vọng, trực tiếp báo cáo, cục thuế vụ, cục bảo vệ môi trường, Cục Y tế sôi nổi đến thăm cửa, tập thể giám đốc công ty Doãn gia đều bị điều tra, tất cả nhà xưởng đều bị đình chỉ và cải cách, ngày khôi phục sẽ được xác định.

Thành phố S không thiếu nhất chính là các doanh nghiệp đang phát triển, một cái ngã xuống, một trăm tre già măng mọc mà nhào lên, háo hức chia sẻ miếng bánh lớn vừa ra này.

Không đến nửa tháng nữa, công ty Doãn gia sẽ xong đời, lần này dù bất tử cũng phải toan.

Đôi chị em ỷ mạnh hiếp yếu kia giờ không có hoành tư bản, không bị trả thù đã cảm ơn trời đất lắm rồi, làm sao lại dám đến gây chuyện thị phi nữa?

Cho nên không phải là bọn họ.

Vậy thì là ai?

Thủ đoạn này một chút cũng không cao minh, thậm chí có thể gọi là hơi có lệ.

—— Như thế nào, cứ coi thường cậu thế?

Còn nghĩ cậu là sinh viên nghèo hai bàn tay trắng như trước đây?

Dưới ánh sáng của màn hình, làn da của Phong Lê trắng gần như phát sáng, đôi mắt sáng ngời chớp chớp, lộ ra vài phần nghiền ngẫm, châm điếu thuốc đặt vào giữa môi, rất có hứng thú địa điểm đăng bài và ID một đám mắng cậu vô cùng sung sướng này, bắt đầu truy tra.

Cậu muốn xem ai mà gấp không chờ nổi trên mặt đất tới tìm chết.

Chỉ có học sinh tiểu học mới ở trên mạng choảng nhau

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv