Hôm nay là thứ sáu, vừa lúc không có tiết tự học buổi tối, Phong Lê liền điềm nhiên trốn học, lúc đến quán bar Linh Linh vẫn tương đối sớm, còn chưa chính thức mở cửa kinh doanh.
“Thầy Phong Lê, lại đây, ăn táo, đây là chị gái nhờ tôi mang đến cho cậu!” Sau đêm hôm qua, Lâm Tiểu Kiệt đã coi Phong Lê là người thầy tâm giao trong mộng của mình, vô cùng kính trọng, mở miệng gọi thầy đến tự nhiên.
Nói đến ăn, Phong Lê sẽ không bao giờ từ chối, nhận lấy quả táo, đầu ngón tay mảnh khảnh cầm lấy dao bạc gọt thành một vòng tròn xinh đẹp.
Thiếu niên rũ mắt nhìn rất tập trung, không tốn nhiều sức đã gọt ra một quả táo hoàn chỉnh, đưa lên miệng cắn một miếng, thuận miệng hỏi: "Ừm? Chị anh đồng ý hả?"
Vì trong miệng còn đang nhai táo nên thanh âm so với ngày thường nhiều hơn vài phần mềm mại, đôi mắt sáng ngời có chút tò mò.
Thiệt đáng yêu.
Gương mặt Phong Lê rất tuyệt, thật sự là rất đáng yêu rất ngọt ngào rất đẹp troai a!
Nhịp tim của ba vũ công khác bịch bịch bịch nhanh một cách khó hiểu.
"Đồng ý, đồng ý chứ! Chị ấy đồng ý cho tôi từ chức!" Lâm Tiểu Kiệt vui vẻ gật đầu: "Nhưng chị ấy nói, chị sẽ chu cấp cho tôi một tháng, nếu trong tháng này thu nhập không ổn định, tôi phải cút về đi làm."
“Đi” Phong Lê gặm xong quả táo vỗ vỗ tay đứng lên, cậu nhanh gọn lẹ dạy xong đám người Lâm Tiểu Kiệt, liền đi vào phòng thay quần áo, dự định đổi lại quần áo. Để tiện cho việc dạy học, cậu cũng thay quần áo biểu diễn.
Ai ngờ oan gia ngõ hẹp, tình cờ gặp Tiêu Phong trong phòng thay đồ.
Ngày hôm qua gã tuy rằng được như ý nguyện đến khu V, nhưng nhìn thấy Phong Lê tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, nghe nói một đêm kiếm lời mấy vạn, trong lòng không khỏi chua lòm, lúc này nhìn thấy cậu cũng không cho một tẹo sắc mặt tốt.
Phong Lê cũng không ưa loại người này, liếc mắt một cái, đi tới tủ đồ của mình: "Tránh ra."
Nhìn thấy người mới cư nhiên nhảy được như vậy, Tiêu Phong lập tức nổi quạo, âm dương quái khí nói: "Em trai, đừng tưởng bản thân nhảy được mấy cái điệu đó thì ghê gớm lắm, anh trai đây dù sao cũng đã làm ở quán bar này hơn một năm, cậu cũng không nhìn xem mình là cái thá gì, đắc tội tôi? Ở chỗ này của chúng tôi cậu phải biết thức thời đi, nếu không... Á! "
Cùng với một tiếng hét thảm thiết, và một tiếng phanh lớn, khuôn mặt của gã liền tiếp xúc thân mật với chiếc tủ bên cạnh.
Phong Lê một tay đè lên gáy gã, dùng loại sức mạnh không thể kháng cự đem mặt gã ép vào cửa tủ kim loại, khóe miệng ý cười rét lạnh, đôi mắt đen nhánh đầy lệ khí, làm gì còn ngoan ngoãn ngây thơ như trước: "Lảm nhảm cái mông, muốn chết mày cứ việc nói thẳng, tao sẽ thỏa mãn mày."
Ngày hôm qua đã muốn tẩn gã, nhưng không tìm được cơ hội, bây giờ tự mình dâng tới cửa muốn bị đánh, làm sao mà không thỏa mãn gã chớ?
Vừa rồi cậu dùng năm sáu phần sức lực, đem mặt Tiêu Phong đập mạnh vào cánh cửa tủ kim loại mỏng, trực tiếp để lại một vết lõm. (Mặc niệm 0,1s:>)
Đập cho Tiêu Phong hoa mắt chóng mặt, trước mắt đầy sao bay bay, tại chỗ hét lên một tiếng, bịt mũi ngồi xổm trên mặt đất liên tục kêu rên, đứng cũng không đứng dậy nổi.
"Đừng để cho tôi gặp lại anh."
Thiếu niên lạnh lùng bỏ lại những lời này, xoay người lấy quần áo trong tủ của mình ra, sau đó cho vào ba lô trực tiếp đi ra ngoài.
- Thật là làm mất hết hứng ăn.
Phong Lê vốn dĩ muốn thay quần áo rồi đi ra ngoài ăn chút gì đó, uống chút rượu, ai ngờ lúc này vũ trường cũng đã tới không ít người, chẳng những không có chỗ trống, mà sân khấu cũng bu đầy người.
Phong Lê từ xa quan sát, trong lòng vẫn có chút buồn bực, có chuyện gì không biết, quán bar này đang làm hoạt động khuyến mãi hả? Hôm nay sao nhiều người như vậy?
Hiển nhiên cậu còn chưa biết cái video tối qua đã lan truyền khắp các trang mạng, thậm chí khu bình luận còn có cả hội fans của cậu.
Mà những người này đêm nay đều là đến vì "cậu".
Không còn cách nào khác, Phong Lê đành phải ra ngoài kiếm gì ăn đã, cậu nhắn tin cho Lâm Tiểu Kiệt, nhưng vừa mới đi đến đại sảnh, liền nghênh diện ba người đàn ông, ăn mặc đều rộ ra một cổ khí tức xã hội, trong đó có một smart nhuộm tóc vàng đột nhiên đưa tay ra chặn cậu lại, vẻ mặt kinh ngạc thốt lên: "Ôi chao!"
"Vương thiếu! Đây không phải là tiểu mỹ nhân trong video ngày hôm qua sao? Mau, mau nhìn!"
Người đàn ông béo dẫn đầu lập tức nhìn sang, hai mắt sáng lên, nụ cười ghê tởm xuất hiện trên khuôn mặt đầy thịt, lộ ra hai cái răng dát vàng, khóe miệng còn có một nốt ruồi đen lớn: "Úi chà! Thật đúng là tiểu mỹ nhân, coi ra chúng ta rất có duyên đấy. "
Phong Lê đầu tiên là bị hai cái răng vàng loé đến lung lay hạ mắt, sau đó bị ba tiếng “tiểu mỹ nhân” này làm cho rùng mình muốn ói, lại thấy là một tên vô cùng xấu, lập tức lùi lại nửa bước.
Cậu cau mày bước một bước định tránh sang trái, muốn vòng qua bọn họ, kết quả tên mập cầm đầu cũng lập tức bước sang bên trái, ba người chặn cậu lại, cười xấu xa nói: "Ái dà, tiểu mỹ nhân! Em tên là gì thế?"
Thiếu niên giương mắt liếc bọn họ một cái, ngữ khí không tốt nói: "Tránh ra."
Sao hôm nay luôn có mấy đứa ngốc cản đường cậu vậy?
“Thân ái, đừng đi vội chớ.” Tên béo cười đến một mặt đáng khinh, từng bước tới gần: "Chu choa, bản thân em ở ngoài so với trên video còn xinh hơn nha, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn sạch sẽ này, môi cũng là hồng nhuận đáng yêu nha. "
"Đúng đó, lão đại của chúng ta tối hôm qua nhìn thấy cậu trên video, thế là ngay lập tức bị cậu mê hoặc!"
Gã béo từ trong áo khoác móc ra một chiếc ví, lấy ra một thẻ ngân hàng, sắc mị mị đưa cho cậu: "Tiểu mỹ nhân, tấm thẻ này cho em, bên trong có mười vạn, em muốn quẹt bao nhiêu tùy thích, bây giờ cùng anh trai đi uống tách cà phê, thế nào? "
“Chẳng ra gì” Phong Lê khoanh tay, giọng điệu ẩn ẩn đã có chút không kiên nhẫn.
"Haha, em trai, cậu có ý gì đây? Lão đại của chúng tôi mời cậu đi uống cà phê, cậu dám từ chối? Cậu có biết Vương thiếu của chúng tôi là ai không?" Tên Smart vừa rồi ngăn cản cậu lại xấn tới, giả tạo mà lắc lắc tóc mái, đắc ý dào dạt nói: "Hắn chính là hội viên cấp VIP của quán bar này, Vương Bá! Trên đường nhân xưng Vương thiếu, ông chủ cũng phải khách khí ba phần, chỉ cần một câu là có thể đuổi cậu!"
“Ta không quan tâm ngươi là Vương Bá hay là vương bát*.” Phong Lê nhướng mày khinh thường: "Chó ngoan không cản đường, tôi nói một lần cuối, tránh ra!"
(*)忘八 [wángba]: ① Con rùa; ② Đồ bị cắm sừng.
“Ái chà, tiểu mỹ nhân, tính tình của em còn rất bướng?” Vương Bá bị sự phản nghịch này câu lên hứng thú: “Ở chỗ anh còn giả bộ thanh thuần cái gì? Hôm qua ở trên sân khấu còn nhảy đến tao* như vậy, hiện tại cho tôi chơi muốn cự còn nghênh*? Muộn rồi! "
(*)Muốn cự còn nghênh: làm bộ làm tịch.
(Truyện chỉ đăng duy nhất tại ???????-ManLaBatTieu)
Nói rồi nóng lòng muốn đưa tay sờ mặt Phong Lê, nào biết còn chưa kịp chạm vào, đã bị một thiếu niên một phen túm lấy, tiếp theo cậu giơ tay đấm thẳng một quyền vào khuôn mặt béo phì ghê tởm kia. (Đấm hay>.<)
“Aa!” Vương Bá bị một quyền này đánh cho kêu thảm thiết, suýt chút nữa ngã xuống đất, bịt miệng phun a phun, miệng đầy máu trộn lẫn với cái răng vàng có giá trị không nhỏ của gã.
"A a a a, răng của lão tử! Cậu vậy mà dám đánh tôi?!" Vương Bá tức khắc giận giữ la to, mặt đỏ như đít khỉ: "Tiểu tao hoá*, nếu cưng đã rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy thì đừng trách ông đây không khách khí! Đem nó mang đi cho tôi! Lão tử muốn cho mày bán yin* bồi tiền! " (Chắc là zin đó nhỉ?)
Hai đàn em hiểu ý, lập tức đưa tay muốn bắt lấy Phong Lê, định trực tiếp lôi cậu ra ngoài ném lên xe mang đi.
"Này, mấy người..."
Các nhân viên bảo an ở sảnh anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nhưng đều ngại thân phận của Vương Bá, sợ sau này bị trả thù, không dám ngăn cản, chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt giả vờ như không nhìn thấy.
Mắt thấy bọn họ định lao vào tóm lấy Phong Lê.
“Buông ra!” Từ cửa thang máy trong đại sảnh đột nhiên truyền đến một tiếng quát trầm thấp: "Các người thử động một đầu ngón tay vào cậu ấy xem?"
Ba người quay đầu lại, nhìn thấy một nam nhân anh tuấn tây trang phẳng phiu bước nhanh tới, không có chút nào tạm dừng, một tay kéo Phong Lê ra phía sau mình.
"Xì, làm sao như lào, mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân hả? Còn dám uy hiếp ông đây?" Vương Bá cao thấp đánh giá nam nhân trước mặt, cười nhạo nói: "Anh em, tôi thấy anh ăn mặc rất lịch sự văn nhã, lớn lên cũng rất đẹp, chính là đầu óc không được tốt lắm nhỉ? Cũng muốn bị đánh phải không? Còn không mau tránh ra cho ông! "
Nói rồi liền vươn móng heo muốn túm lấy Phong Lê phía sau hắn, còn chưa kịp đụng vào, đã bị một phát bắt được cổ tay.
“A!” Vương Bá ăn đau, muốn rút tay về, nhưng lại phát hiện sức lực của đối phương lớn kinh người, căn bản không cách nào lay động nửa phần.
Nam nhân sắc mặt như băng sương, toàn thân toát ra lãnh ý, ánh mắt càng là lạnh lẽo đến làm người sợ hãi.
“Mày mẹ nó buông tao ra!” Bị ánh mắt âm lệ như vậy khóa chặt, Vương Bá trong lòng không hiểu sao có chút run rẩy, nhưng thấy đối phương chỉ có một mình, liền giả vờ bình tĩnh kêu gào: “Mày có biết ông đây là ai không? Tao chính là khách VIP nơi này, ông chủ còn là bạn của anh tao, mẹ nó mày thức thời thì mau tránh ra, bằng không thì cùng mày ở chỗ này đánh nhau, tiểu tao hoá này hôm nay ông đây đã định! "
Trong phút chốc, ánh mắt của nam nhân âm trầm đến cực điểm.
"Bộp"
Cùng với tiếng la thảm thiết như heo bị thọc tiết, Vương Bá ngã xuống đất, chỗ vừa chịu qua một quyền lại hưởng trọn thêm một cú nữa, lần nữa phun ra máu, gã còn nghe rõ trong miệng mình vang lên một tiếng "rắc".
Cái răng vàng thứ hai cũng quy tiên.
Nam nhân thu hồi nắm tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng sửa lại khuy măng sét tinh xảo trên bộ tây trang, động tác thong dong ưu nhã, nhưng lại lộ ra một cổ tàn nhẫn hoàn toàn trái ngược với ngày thường, lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút!"
“Đại ca, đại ca!” Hai đàn em smart bị hoảng sợ, nhanh chóng đỡ lấy Vương Bá, muốn vì gã báo thù: “Hải nha, mày chán sống rồi phải không? Vương thiếu mày cũng dám đánh? Hôm nay không chặt một chân của mày, chúng ta liền... "
Lúc này, phía sau lại vang lên một tiếng quát: "Các ngươi làm gì?"
Nhìn lên, là ông chủ đến.
Vương Bá được đàn em đỡ dậy, không rảnh lo răng lọt gió, lập tức chỉ vào nam nhân kêu gào nói: "Ông chủ Tô, tên này dám đánh tôi! Đem răng vàng của tôi đánh gãy hết, còn tiểu tao hoá không biết điều ở phía sau hắn.... "
"Câm miệng!" Ông chủ Tô tái mặt, lớn tiếng quát nói: " Vương Bá, ngươi là cái đồ ngu! Ngươi ăn gan hùm mật gấu hả? Người của Phó tổng mà cũng dám đụng? Mấy người các ngươi, mau đem gã ném ra ngoài cho tôi. Về sau cũng không được để bọn họ bước vào quán bar của tôi nửa bước! "
Ông chủ lên tiếng, mấy nhân viên bảo an lập tức hành động, không nói hai lời liền nâng ba người bọn Vương Bá ném ra ngoài.
"Này! Này! Các người điên rồi sao?! Fuck, thảo nê mã*, buông tôi ra! Thả tôi ra! Chờ đấy, mấy người chờ đó cho tôi! Lão tử muốn lộng chế.t bọn mày!" Vương Bá không thể tin được, còn không biết sống chế.t mà giãy dụa chửi mắng.
(*)Thảo nê mã 草泥马 [cǎo·ní·mǎ]: Đồng âm với từ mắng chửi “Thao nhĩ mụ”, tiếng Việt là [Đ·M·M] í ^^.
Mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến ba tiếng hét, vẻ mặt tức giận của Phó Quân Hoà mới dịu đi.
Giải quyết xong ba tên ngu xuẩn này, ông chủ Tô vội vàng bước tới trước mặt Phó Quân Hoà: "Phó tổng, sao ngài đến mà không đánh tiếng trước với tôi thế? Tôi sẽ dành khu vực VIP tốt nhất cho ngại!"
Nữ thư ký cũng vội vàng chạy tới, quan tâm hỏi: "Phó tổng, ngài không sao chứ? Có cần tôi gọi cảnh sát không?"
Phó Quân Hoà không để ý đến bọn họ, xoay người nhìn về phía ai đó được hắn che chở phía sau.
"Phong Lê!"
Đang muốn nổi giận.
Lại vừa vặn đụng phải đôi mắt hạnh sáng ngời kia, thiếu niên nhìn thẳng vào anh, môi mỏng yêu dã nhếch lên, chiếc áo sơ mi đen nửa trong suốt làm nổi bật làn da tuyết trắng của cậu, trên cổ áo bị cởi bỏ mấy cúc, để lộ xương quai xanh trắng nõn, một đóa hoa hồng đỏ sậm vừa được vẽ trên cổ cậu.
Mang theo thứ cùng sương sớm, yêu diễm ướt át.
Người xem hô hấp cứng lại, không thể nhìn đi chỗ khác.
Nam nhân màu mắt trầm trầm, không hiểu sao lửa giận thiêu đốt lồng ngực anh liền tắt mấy phần.
Sau đó Phong Lê nhếch môi cười với hắn, nụ cười vô cùng xán lạn, trong đôi mắt to tròn phảng phất như xuất hiện sao sáng, trong đó còn lộ ra một chút tính trẻ hồn nhiên, mở miệng liền nói: "Tiểu soái ca!"
Dù đã trải qua rất nhiều lần, nhưng không thể tránh khỏi, Phó Quân Hoà khóe miệng vẫn là hơi không thể nghe thấy mà giật giật.
Tiểu soái ca? Mọi người ở đây, bao gồm cả nữ thư ký, tròng mắt đều thiếu chút nữa rớt ra, nhao nhao lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Cậu ấy gọi y là tiểu soái ca?!
Phó Quân Hoà thấy nhiều thành quen, thậm chí còn đoán trước được những thay đổi sẽ xảy ra tiếp theo, trước khi nhóc con lao đến, hắn trước một bước duỗi tay đè lại cái đầu con mèo chân ngắn kích động này.
Chân Phong Lê đương nhiên không ngắn, thân cao 1m78 so với các bạn cùng lứa cũng không tệ, nhưng đứng cạnh một nam nhân trưởng thành cao 1m9 liền lộ ra đầy nét trẻ con, một bị bắt lấy liền thành “Vô năng cuồng nộ”, đến một góc áo của nam nhân cũng chưa chạm được.
Hành động tập kích bất ngờ đã bị đoán được, Phong Lê có chút ảo não, dứt khoát thuận thế dựa vào lòng bàn tay anh, trán cọ cọ, thấp giọng nói: "Tiểu soái ca ~"
Ba chữ rõ ràng đơn giản, mà hết lần này đến lần khác được thiếu niên uyển chuyển gọi, hơi thở ái muội mười phần, giống như một cây cọ nhỏ mềm mại quét qua ốc tai, làm lòng người ngứa ngáy.
F.U.C.K, tư thế quyến rũ câu nhân đến rõ ràng?
Làm tất cả mọi người sợ đến đứng hình:????
Mí mắt Phó Quân Hoà lại giật một cái, ngọn lửa trong lòng anh lại tắt vài phần.
Con hàng này vẫn đang đầy mặt vô tội mà nháy mắt phóng điện, khoát lên mình một thân tiểu bạch thỏ nhu thuận ngoan ngoãn, lại đang cố ý hay vô tình mà kéo lấy cổ áo của mình, đầu ngón tay mảnh khảnh trắng nõn đem xương quai xanh xinh đẹp cọ ra một vết đỏ ái muội, sợ người khác sẽ không nhìn ra trong lòng cậu đang tính toán cái gì.
Câu dẫn quá mức công khai, ngược lại khiến người ta không lời nào để nói.
Phó Quân Hoà có chút cứng đờ rút tay về, dừng trên cổ áo cậu một hồi, xúc cảm tinh xảo nhẵn nhụi, đầu ngón tay cọ tới một chút thuốc màu đỏ, không phải hình xăm, thanh âm trầm thấp khàn khàn nhiều hơn vài phần ý vị sâu xa: "Cậu..."
Ngay lúc Phong tiểu yêu nghiệt đắc ý dào dạt, lại nghe nam nhân lời nói xoay chuyển, cởi cúc áo khoác, nghiêm khắc phê bình nói: "Cậu mặc quần áo cái gì mà một chút cũng không đứng đắn."
Cổ chữ V sâu màu đen nửa trong suốt, từ eo trở lên đều nhìn thấy rõ ràng, trên cổ còn cố ý vẽ một đóa hồng đỏ.
Hỏi chấm?!
Sau đó Phong Lê bị tây trang đối phương bọc kín mít như đòn bánh tét, ngay cả cổ cũng chỉ lộ ra ngoài một xíu xìu xiu.
Phó Quân Hoà nắm chặt cổ tay cậu, sau đó tiến lên phía trước hai bước: "Đi."
Cứ như vậy, Phó đại tổng tài dắt theo một cậu bé bọc trong áo khoát tây trang của mình ở trước mắt toàn dân đi mất.