Phong Lê đem màn hình di động sáng ngời đến trước mặt bọn họ.
Số dư: 1000000
"Cái mười hàng trăm vạn..."
Bọn họ theo bản năng mà đếm có bao nhiêu số không.
"Một trăm vạn"
Tất cả mọi người, kể cả hai vị giáo viên đều bị doạ sợ, Hà Kiến Quân và Dư Viện Viện buột miệng thốt ra: "Phong Lê, trò lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?!"
Phong Lê lạnh lùng câu môi, không để ý tới bọn họ, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Tưởng Hạo Hoa: "Tôi liền hỏi cậu, cậu có dám lấy hay không?"
"Tôi..." Tưởng Hạo Hoa bị số dư tát thẳng mặt, hơi há mồm, mặt đỏ bừng, không nói lời nào.
Người ta có hơn một trăm vạn, còn chạy tới ăn trộm ba ngàn của ngươi?! Kẻ ngốc cũng biết là méo cần thiết.
Lữ Tuấn cùng Hà Uý liếc nhau, ánh mắt nhiều hơn vài phần hoảng loạn, vội vàng nói: "Ha, nếu cậu có tiền thì thế nào? Ai biết tiền của cậu từ đâu ra? Đêm đó là cậu xuống giường, thứ bảy cũng chỉ có mình cậu trong ký túc xá, không phải cậu trộm thì ai trộm? Tiền này của cậu nói không chừng chính là khắp nơi trộm được! Bằng không cậu là một học sinh trung học lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Hả? Cậu nói đi! ”
"Phốc, mày là heo hả? Khắp nơi trộm có thể trộm được một trăm vạn? Đây chẳng phải là ăn trộm đều lên làm phú ông rồi sao? Rốt cuộc có não hay không..." Phong Lê không nhịn được cười ra tiếng, không chút khách khí biểu đạt sự khinh bỉ của mình, nói được một nửa, liền nghe được phía sau truyền đến một giọng nam trầm ổn.
"Tiền của hắn là tôi cho."
Một nam nhân cao lớn soái khí đi đến, ngừng ở bên cạnh Phong Lê.
“Phó, Phó tiên sinh?!” Hà Kiến Quân vẻ mặt kinh ngạc: “Sao ngài lại ở đây?"
Hắn vừa nhìn thấy Phó Quân Hoà, thái độ qua loa lấy lệ ban đầu liền thay đổi 360 độ, nhìn về phía ba học sinh: "Các trò nói nhìn thấy thì sao? Chứng cứ đâu? Học sinh lớp chúng ta không phải để các cậu mở miệng vu khống "
“Thầy, chúng ta thật sự đã nhìn thấy!” Lữ Tuấn vội vàng nói: “Nếu không tin, thầy đi kiểm tra ngăn tủ với ngăn kéo của Phong Lê đi, số tiền không chừng ở trong đó."
Hà Uý cũng liên tục gật gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, cứ kiểm tra ngăn kéo của cậu ta đi, Tưởng Hạo Hoa có thói quen viết tên mình trên tờ tiền, tiền đó không chừng ở bên trong"
Phó Quân Hoà nghe vậy cau mày, sắc mặt chìm xuống, nghiêng mình hơi cúi đầu, hỏi nhóc con bên cạnh: "Phong Lê, cậu có đụng vào số tiền kia không?"
“Không.” Phong Lê hai mắt trong veo sáng ngời, phủ nhận nói.
Phó Quân Hoà không ngạc nhiên chút nào, khi lần nữa nhìn hai người Lữ Tuấn, ánh mắt lại trở nên nghiêm khắc, trầm giọng nói nói: "Gọi cảnh sát đi, 3000 là đủ để lập án, làm theo trình tự của luật pháp, để cảnh sát tới điều tra, nếu thực sự ở trong ngăn kéo của Phong Lê tìm được số tiền kia, tôi sẽ yêu cầu họ kiểm tra thực hư dấu vân tay trên tờ tiền... "
Nam nhân dừng một chút, ánh mắt sắc bén nhìn hai học sinh trước mặt, ngữ khí nghiêm khắc, bình tĩnh nói: "Ai ăn trộm, xem là biết"
“Cái gì?!” Biểu tình trên mặt Lữ Tuấn và Hà Uý nháy mắt thay đổi.
Còn có thể làm như vậy sao?!
Phó Quân Hoà lấy điện thoại ra, ấn 110, tiếp tục nói: "Chắc các cậu cũng đã lớn rồi đúng không? Nếu Phong Lê vô tội, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý các cậu."
Báo cảnh sát?! Truy cứu trách nhiệm pháp lý!?
Ầm một tiếng, giống như hai ngọn núi lớn đổ xuống, trong chớp mắt Lữ Tuấn và Hà Uý chỉ cảm thấy như trời sập, sắc mặt trắng bệch, ngón tay không tự chủ được run rẩy, triệt để kinh hãi, hoảng sợ chạy tới kêu lên, "Đừng báo cảnh sát, chú, đừng báo cảnh sát! Chúng ta sai rồi, làm ơn! Làm ơn!"
Phó Quân Hoà lạnh lùng đẩy bọn họ ra, nhấn nút cúp máy trên điện thoại, quyết định cho bọn họ một cơ hội: "Nói đi"
"Kỳ thật, chúng ta cũng không biết, có lẽ là chúng ta nhìn lầm, cái kia, tiền đó..."
Phó Quân Hoà lớn giọng: "Nói thật!"
"Kia, số tiền đó..." Lữ Tuấn và Hà Uý bị ánh mắt của Phó Quân Hoà dọa khóc, cúi đầu xuống, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, ấp úng nói: "Chúng con lấy đi chơi net... "
Tuy điều kiện gia đình của Lữ Tuấn và Hà Uý không tệ lắm, nhưng tiền tiêu vặt làm sao đủ dùng? Chưa đến cuối tháng, không có tiền, nhưng lại muốn có tiền xài.
Hôm thứ bảy, cả hai trong lúc vô tình nhìn thấy một xấp tiền giấy đỏ rực trong ngăn kéo của Tưởng Hạo Hoa, tâm tư nổi lên ý xấu, trộm mấy trăm bên trong, chạy ra ngoài chơi net suốt đêm.
Khi trở về, hai người tính toán, dứt khoát đổ lỗi cho Phong Lê, dù sao giữa bọn họ cũng có xích mích, có thể nhờ vào đó báo được thù không nói, còn có thể đuổi Phong Lê ra khỏi kí túc xá, thế là liền đem số tiền còn lại nhét vào trong ngăn kéo không khóa của cậu.
Bọn hắn nghĩ chỉ cần cắn chết không nhả nói là Phong Lê trộm, tiền bị cậu ta giấu trong ngăn kéo, đến lúc đó nhân chứng vật chứng đều có đủ, dù có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!" Hai người liên tục nói xin lỗi: "Con sai rồi, chú, Phong Lê, thật xin lỗi, làm ơn đừng báo cảnh sát, cũng đừng nói cho cha mẹ con biết, bọn họ sẽ đánh ch*t con "
"Tại sao các cậu lại vu oan cho Phong Lê?"
Tại sao?
"Bởi vì... bởi vì tụi con không thích hắn!"
Ai bảo cậu ta có đồ ăn ngon mà không chia sẻ, phát tài cũng không mời bọn họ ăn cơm? Không phù hợp với tập thể chút nào?
Chỉ vẻn vẹn bởi vì không thích?
"Các cậu-- thật sự là ích kỷ đến cực điểm..." Phó Quân Hoà tự mình kiềm chế một hồi, mới không nói ra mấy lời cay nghiệt, cả người toát ra một loại khí tức đáng sợ.
Hắn không thể tưởng tượng được, mới bây lớn mà đã độc ác như vậy! Ích kỷ vì tư lợi đến mức như vậy, ăn trộm tiền chỉ để lướt mạng, lại giá họa cho một người vô tội. Càng không thể tưởng tượng, nếu hôm nay hắn không đến đây, Phong Lê sẽ bị người bôi nhọ như thế nào?
Nhóc con đứng bên cạnh hắn sẽ bị khi dễ như thế nào nữa?
Dù không có bằng chứng xác thực, nhưng chỉ cần những lời đàm tiếu thôi cũng đủ khiến trên lưng cậu mang danh “trộm cắp”, vĩnh viễn cũng rửa không sạch, lực sát thương của những lời đồn đại vớ vẩn này còn vượt xa so với tưởng tượng, nhiều khi sẽ triệt để hủy hoại một người!
“Các cậu” Tưởng Hạo Hoa trợn tròn mắt,ánh mắt kia giống như là một lần nữa nhận thức này là hai bạn cùng phòng của mình, khó có thể tin nói: “Thế mà là các cậu lấy tiền của tôi?! Các cậu tại sao lại làm như vậy? Tôi thật tin tưởng các cậu, kỳ nghỉ đông trở về còn mang đồ ăn ngon mà mẹ tôi làm cho các cậu, vậy mà các cậu lại trộm tiền của tôi?! Mệt tôi xem các cậu như anh em! "
"Tưởng Hạo Hoa, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Cầu cậu tha thứ cho chúng tôi! Đừng nói cho phụ huynh biết, làm ơn!" Lữ Tuấn, Hà Uý vội vàng nắm lấy tay Tưởng Hạo Hứa, còn kém không quỳ xuống.
“Không thể” Tưởng Hạo Hoa cũng tức giận, đẩy bọn họ ra: "Tôi sẽ không bỏ qua cho các cậu."
Dư Viện Viện hít một hơi thật sâu, nghiêm khắc nói: "Các cậu lấy trộm tiền của bạn học, còn giá họa cho bạn học khác, vi phạm nghiêm trọng nội quy của trường, tôi sẽ lập tức gọi điện cho ba mẹ các cậu đến đây xử lý."
“Cô giáo, cô giáo, chúng con thật sự sai rồi, thật sự biết mình sai rồi, tiền chúng con sẽ nghĩ cách đền bù, nhưng đừng mời phụ huynh mà” Lữ Tuấn và Hà Uý hối hận xanh ruột, nếu có thể làm lại lần nữa, có đánh chết bọn hắn cũng không làm, song song khóc lớn, liên tục nhận sai xin tha: "Ba mà biết sẽ đánh chết con, ông ấy sẽ đánh ch*t con."
Nhưng sự việc đã đến nước này, việc bọn họ xin lỗi nhận lỗi cũng không còn ích lợi gì nữa, nhẹ thì trường học phê bình ghi tội, nặng thì đến cục cảnh sát lập án, mặc kệ loại nào đi nữa, bên trên hồ sơ của bọn họ sẽ ghi lại một bút đáng xấu hổ.
Phong Lê nhìn thấy bộ dạng vừa chật vật vừa hối hận của bọn họ, cảm thấy buồn cười, cười nhạo một tiếng, ánh mắt lạnh lùng, gằn từng chữ không nhanh không chậm nói: “Không, các cậu nên cảm thấy may mắn, nếu không tôi sẽ đánh ch*t các cậu."
Thật kiêu ngạo.
Cậu mặc dù không định ở lại trường học này ngốc tiếp, nhưng việc cậu chủ động muốn đi và bị đuổi ra là hai việc khác nhau.
Lấy tính khí nhỏ nhen hiện tại của Phong Lê, cho dù là trường học có nổ, cũng phải là cậu làm nổ mới được! Bằng không cũng đừng có ai nghĩ đuổi cậu ra ngoài.
Chờ xuống dưới, cậu nhất định phải tẩn ch*t hai tên vương bát đản này.
“Hai đứa rác rưởi, ba ba ta… ngô” Phong Lê còn chưa kịp nói xong lời kiêu ngạo, liền bị một bàn tay đè lại sau đầu, gõ một cái lên trán cậu.
Phó Quân Hoà: "Cậu lại muốn đánh nhau?"
"..." Ngước mắt bắt gặp ánh mắt của nam nhân, Phong tiểu bằng hữu cũng không biết phải làm sao, khí thế kiêu ngạo lập tức mất sạch, đầy mặt vô tội chớp chớp mắt, hai con mắt to đen láy lóe lên: "Không có, không có, anh nghe lầm rồi, tôi chỉ đang... chào hỏi phụ huynh của bạn học thôi. "
Lại là y nghe lầm rồi?
Cái tiểu nói dối tinh này!
(Truyện chỉ đăng duy nhất tại ???.????-ManLaBatTieu)
Ba của Lữ Tuấn rất nhanh liền chạy đến, sau khi biết rõ chuyện gì đã xảy ra, liền cầm cây chổi trong văn phòng tại chỗ đánh cho hắn ta kêu thất thanh.
"Tiểu tử mày lá gan lớn rồi? Tưởng có mẹ che chở mày, thì tao cũng không dám đánh mày hả? Suốt ngày học hành không tốt! Ông đây tiêu tiền cho mày đến trường là để mày học tập, không phải để mày đi ăn cắp! Còn dám tìm người đóng giả phụ huynh gọi điện xin nghỉ, nửa đêm chạy ra đi ngoài chơi net. Không có? Mày còn dám nói dối. Xem ông đây hôm nay có đánh ch*t mày không."
Ba Lữ là một hán tử cao to, cả người tiêu thịt, sức lực đại đến liền cùng chuyên môn luyện qua dường như, hai vị giáo viên cản cũng cản không được.
"Ahhh, ba, con sai rồi! Con sai rồi... con sai rồi, ô ô ô, con thực sự biết sai rồi!"
"Tiểu tử thúi, ông đây hôm nay không đánh gãy chân mày, liền không phải họ Lữ!"
"Ngài đừng đánh, đừng đánh nữa! Nếu đánh nữa sẽ ra mạng người mất"
Kinh động đến bản an đều chạy đến.
Toàn bộ văn phòng lâm vào một mảnh hỗn loạn.
Phong Lê vui sướng khi người gặp họa mà xem náo nhiệt.
Chân tướng sự thật đã rõ, vấn đề giải quyết tốt đẹp.
Cùng với tiếng chuông tan học.
Phó Quân Hoà nhìn đồng hồ, tiếp đón tiểu bằng hữu: "Phong Lê, đi thôi, tan học rồi, tôi mời cậu ăn bữa cơm."
Vừa nghe có người mời ăn cơm, mặt mày lệ khí của Phong Lê biến mất không còn, vui vẻ ra mặt, tung tăng đuổi theo:"Chú, tôi muốn ăn nhà hàng tư nhân".
Chậc, thật đúng là một chút đều không khách sáo.
Phó Quân Hoà chiều theo, dù sao cũng là một yêu cầu nhỏ, hôm trước phá lệ "Đáp ứng một yêu cầu nhỏ của nhóc con", điểm mấu chốt của hắn đã bất tri bất giác hạ thấp một ít.
Lái xe chở cậu đến thương vòng phụ cận, vào một nhà hàng tư nhân được trang trí không tệ.
Ngồi xuống phòng riêng, Phong Lê cầm lấy thực đơn không khách khí gọi món, gọi liên tiếp năm, sáu, bảy, tám món.
Phó Quân Hoà lấy lại thực đơn: "Tiết kiệm đồ ăn."
Thư ký đã về công ty trước, bọn họ bây giờ chỉ có hai người, nơi nào ăn cho hết?
“Tiểu soái ca, anh yên tâm, tôi có thể ăn hết” Phong Lê bắt đầu xoa xoa tay chờ mong.
Ban đầu Phó Quân Hoà cũng không tin lắm, sau đó Phong Lê liền dùng hành động thực tế chứng minh mình có thể ăn nổi.
Đứa nhỏ này ngày thường rất quái đản, nhưng khi ăn phải gọi là lịch sự văn nhã, tướng ăn cực ưu nhã, đôi môi hồng nhuận, hàm răng trắng chỉnh tề, trong miệng cho dù là một hạt cơm cũng nhai kỹ nuốt chậm, nhìn cậu ăn cơm đều thành một loại hưởng thụ.
Làm người rõ ràng cảm nhận được, cậu không chỉ là đang dùng cơm, mà là toàn tâm hưởng thụ đồ ăn, quả thực như là ở trình diễn hiện trường ăn bá, vẫn là nhan giá trị cực cao cái loại này.
Phó Quân Hoà không khỏi nhìn chằm chằm cậu, chờ lúc phản ứng lại, mới phát hiện mình thế mà cũng đi theo ăn xong một chén cơm, hơn nữa còn nghĩ muốn thêm chén nữa.
Này thật đúng là không thể tưởng tượng.
Từ khi về nước, Phó Quân Hoà có chút không quen với khí hậu, dạ dày của y vốn dĩ không tốt lắm, do công việc nên y rất khó ăn uống quy luật, còn thường xuyên uống rượu, hai tháng này cũng không có khẩu vị gì, bác sĩ kê không ít thuốc cũng không có chuyển biến tốt, đã thật lâu không cảm thấy "ngon miệng".
Nhìn thấy Phong Lê thực sự quét sạch thức ăn trên bàn, Phó Quân Hoà cũng ăn no, y bắt đầu suy nghĩ.
Suy nghĩ về sức khỏe của mình.
Có lẽ nên thường xuyên mời vị tiểu bằng hữu này ăn cơm?
Mười phút sau, Phong Lê hài lòng buông đũa, cười hỏi: "Tiểu soái ca, hôm nay anh vì sao lại tin tôi?"
Lữ Tuấn và Hà Uý thề son sắc, kể câu chuyện "ăn trộm tiền" rất ra hình ra dáng, đến cả giáo viên cũng tin.
Như vậy Phó Quân Hoà vì sao vừa đến liền tin cậu.
Thậm chí không nói hai lời đã chuyển cho cậu một trăm vạn chống lưng?
Cậu không cảm thấy Phó Quân Hoà là kiểu giúp người thân không nói lý, huống chi giữa bọn họ không thể nói là "thân".
"Cậu không phải người như vậy."
Con ngươi thâm thúy nhìn cậu, nam nhân trả lời đơn giản dứt khoát, nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng ngữ khí đầy khẳng định.
Phong Lê hơi giật mình, cười cười: "Vậy anh nghĩ tôi là người như thế nào?"
Phó Quân Hoà không trả lời vấn đề này, mà đưa tay về phía cậu: "Phong Lê, di động."
“Làm sao?” Phong Lê không rõ anh muốn làm gì, nhưng vẫn đem điện thoại đưa cho y, sau đó thấy anh mở Wechat của mình.
"Mật mã chuyển khoảng là bao nhiêu?"
"!" Phong Lê bất mãn, vội vàng chạy tới bắt lấy tay anh: "Tiểu soái ca, sao anh lại thu về? Ngay cả kim chủ cũng sẽ đưa tiền cho tiểu tình nhân mà!"
"Cậu không phải tiểu tình nhân của tôi."
Phó Quân Hoà nhấc tay, nắm lấy bàn tay giương nanh múa vuốt cực kỳ không tình nguyện kia, ấn vào khóa vân tay.
Chuyển khoảng thành công.
Chuyển xong, trả lại điện thoại cho cậu, thấy nhóc con tức giận đến xù lông, lại lấy điện thoại ra chuyển hai ngàn cho cậu, nhàn nhạt nói: "Từ hôm nay trở đi, hàng tháng tôi sẽ đưa tiền sinh hoạt cho cậu. Nếu như không đủ, chỉ cần lý do chính đáng, cậu đều có thể nói tôi đưa thêm. "
Kỳ thật đừng nói là hai ngàn, dù là hai vạn, hai mươi vạn, hai trăm vạn, hai ngàn vạn, Phó Quân Hoà đều nuôi nổi, nhưng sẽ không đưa nhiều là vì tránh cho đứa nhỏ này tiêu xài bậy bạ, dẫn đến dưỡng ra một ít thói quen xấu.
“Anh đổi ý rồi sao?” Phong Lê nhìn hai ngàn kia mắt sáng lên: "Muốn bao tôi rồi?"
Đứa nhỏ này trong đầu suốt ngày đều nghĩ cái gì vậy? Phó Quân Hoà cố nén xúc động muốn mở đầu cậu nhìn xem, nghiêm túc nói:"Không phải"
"Vậy ý của anh là gì? Tại sao lại cho tôi tiền?" Phong Lê nghiêng đầu: "Anh đừng nói với tôi anh là tới đây để giúp đỡ người nghèo."
Đoán đúng rồi.
Thực sự là như vậy.
"Tôi đã quyết định lấy danh nghĩa cá nhân giúp đỡ cậu."
Vừa rồi lúc ở trường học, Phó Quân Hòa liền tưởng trực tiếp đem 1 đối 1 giúp đỡ người nghèo thủ tục cấp làm, kết quả cuối cùng nháo thành như vậy, đoán chừng chủ nhiệm lớp cũng không có thời gian lo liệu thủ tục, chỉ có thể lần sau lại đi một chuyến.
Bất quá lấy quan hệ hiện tại của bọn họ, kỳ thật thông không thông qua trường học, làm không làm cái này thủ tục cũng không phải rất quan trọng.
Giúp đỡ Phong Lê.
Lời này không phải nói bừa, Phong Lê thật sự nằm trong danh sách những học sinh nghèo khó.
Ông bà mất, cha mẹ không có việc làm, suốt ngày đánh bạc chơi mạt chược, gia đình hầu như không có thu nhập, tiêu xài đều là tiền của Cố gia đưa lúc đính hôn.
Kỳ thật tất cả những việc này đều do Doãn Tương Kiệt lúc trước giở trò quỷ, hắn vì hạ nhục Phong Lê, đem tư liệu cậu báo lên, để cậu làm một cái "Phu nhân hào môn, sinh viên nghèo".
Kết quả là sau khi thư ký của Phó Quân Hoà xem danh sách, đặc biệt đến hỏi ý kiến của ông chủ nhà mình.
Phó Quân Hoà vốn đang do dự, đứa nhỏ Phong Lê coi như phù hợp tiêu chuẩn của học sinh nghèo khó, nhưng là khoảng cách phẩm học kiêm ưu rõ ràng còn kém như vậy một khoảng cách.
Hắn nguyện ý trợ giúp cậu, nhưng danh ngạch quý giá, tốt nhất không nên lãng phí.
Kết quả là hôm nay chuyện này vừa ra, hắn cho dù không đồng ý cũng phải đồng ý.
Nếu không, làm thế nào giải thích việc anh chuyển tiền cho Phong Lê?
Những người khác sẽ nghĩ gì về đứa nhỏ này?
Đến nỗi Phong Lê trường oai chuyện này, Phó Quân Hoà cũng suy nghĩ cẩn thận, nếu đã quyết định, như vậy hắn liền tính là oai đến Siberia đi, cũng phải bắt trở về một lần nữa đặt trong chậu hảo hảo nuôi dưỡng.
Không thành vấn đề!
Không, Phong Lê cảm thấy có vấn đề, hơn nữa vấn đề này rất lớn.
Cậu còn không biết ý nghĩ thật sự của Phó Quân Hoà, đầu óc đầy ý cười, chống khuỷu tay lên bàn, vẫn duy trì động tác nghiêng đầu, khóe mắt hàm mị, tinh tế nhìn hắn: “Anh vừa mới nói tôi không phải tiểu tình nhân của anh.... Vậy tôi là gì đối với anh? "
Phó Quân Hoà lúc này mới phát hiện, vừa rồi lúc "cướp đoạt" điện thoại, Phong tiểu yêu nghiệt đã thuận thế nửa dựa trong lòng hắn.
Thiếu niên lần này đến rất gần, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay ngũ quan rõ ràng, làn da trắng, ở khoảng cách gần cũng nhìn không thấy chút tỳ vết, mắt hạnh đặc biệt sáng tỏ có thần.
Phó Quân Hoà gặp qua không ít người xinh trai đẹp gái, nhưng phải nói đứa nhỏ này rất đẹp mắt.
Loại vẻ đẹp không chỉ ở ngoại hình, mà còn ở khí chất.
Phong Lê trên người có một cổ khí chất độc đáo mà người khác không có, loại khí chất này rất mâu thuẫn, bén nhọn, lóa mắt, tuổi trẻ, đáng yêu, tràn ngập sức sống, kiêu ngạo, bá đạo, dụ hoặc, câu nhân.
Hơn nữa nếu nhìn kỹ, lúc đứa nhỏ này cười lên, bên trái khóe miệng còn có một cái dấu vết nhàn nhạt,
Một cái má lúm đồng tiền nhỏ.
"Hửm? Tôi là gì đối với anh?" Phong Lê hỏi, sát lại gần hơn.
"Nhóc con..." Phó Quân Hoà nhìn cậu chằm chằm một hồi, chậm rãi mở miệng, thanh âm trầm thấp khàn khàn, ánh mắt đen tối không rõ, cất giấu một chút nguy hiểm khắc chế không dễ phát hiện, ngón tay thon dài hữu lực đột nhiên ôm cậu sờ soạng đi xuống, sau đó biểu tình của Phong Lê bỗng nhiên cứng đờ, từ trong túi quần cậu lấy ra một bao thuốc lá: "Không thể hút thuốc."
Nói xong lãnh khốc ném vào thùng rác, đồng thời đẩy ai kia trên người mình xuống.
"Lần này không phạt cậu, nhưng không được có lần sau."
?!
“Cmn, anh cái này cũng quản?” Phong Lê không vui: "Hút thuốc một chút thì có sao? Nói lại lần nữa, tôi không phải con nít! Ui!"
“Không được nói bậy.” Phó Quân Hoà lại gõ trán cậu, lần này dùng lực nhiều hơn một chút, ngón tay thon dài gõ đến Phong Lê sinh đau.
Phong Lê đánh nhau lợi hại, nhưng không có nghĩa là không sợ đau, che lại cái trán mắt đỏ lên: "Tiểu soái ca, anh dựa vào cái gì quản tôi?"
“Tôi đã nói, tiền sinh hoạt, học phí của cậu và mọi chi phí cho việc học đại học sau này đều do tôi gánh vác, nên hiện tại tôi có trách nhiệm cùng nghĩa vụ chăm sóc cậu.” Phó Quân Hoà mặt vô biểu tình nói.
Phong Lê buồn bực, một bên dán vào hắn, một bên nhỏ giọng bb*: "Còn nói không phải bao dưỡng? Có khác nhau chỗ nào?"
*Hai chữ 'bb' này có nghĩa không vậy mọi người, ai đó nói cho tui biết với.
(W.a.t.t.p.a.d: ManLaBatTieu)
________________
ManLa: Chương này tác giả đại đại viết tận 7k chữ lận, nên tui sẽ chia làm 2P nha.
#12/02/2022
•Có mấy ảnh tui lụm được muốn cho các cô xem, rất... sắc nét?