"..." Nghiêm Vũ cùng Ôn Ngôn Thu đều hoài nghi mình nghe lầm: "Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói, các người đi ra ngoài."
Vừa rồi cậu còn dùng từ "Mời", hiện tại mặt ngoài lễ phép cũng lười.
"Ha ha." Nghiêm Vũ thấp giọng cười: "Một phục vụ nhỏ như cậu mà cũng có bản lĩnh đuổi chúng ta đi? Ông chủ cậu đâu? Đi, gọi ông chủ các người ra cho tôi" (Cứ cười đi:>)
“Ngượng ngùng, bây giờ tôi chính là ông chủ ở đây.” Phong Lê cười lạnh nhướng mày.
“Cậu ở đây phát điên cái gì?” Ngô Thiên cảm thấy uy nghiêm “Chủ tiệm” của mình đang bị thách thức: “Chờ đấy.” Hắn đang định quay người xuống lầu tìm anh họ thì đã thấy người đi lên.
Ông chủ Trần lớn tiếng nói: "Không sai, Phong Lê hiện tại chính là ông chủ nơi này, tôi mới đem cửa tiệm chuyển nhượng cho hắn."
“Có nghe thấy không?” Phong Lê khẽ dựa người ra sau, híp mắt, đôi mắt đen láy quét qua Ôn Ngôn Thu, Nghiêm Vũ, Ngô Thiên một cái, ánh sáng trên đầu rơi vào giữa hai lông mày cậu.
Trong đôi mắt sáng ngời lấp lánh sao trời, có biển rộng xanh thẩm, càng có lưỡi dao sắc bén.
“Đây là cửa tiệm của tôi.” Cậu biếng nhác câu lên khóe môi, cười như không cười nói: “Các người có thể đi ra ngoài, trong tiệm tôi không chào đón hồ ly tinh.”
?!
Cả ba người đều vẻ mặt khiếp sợ.
Tất cả mọi người kể cả Ngô Thiên đều không ngờ, Phong Lê vừa rồi đi xuống thế mà là đi mua cửa tiệm này.
Đối với Phong Lê mà nói, chỉ cần tiếp quản cửa tiệm này, liền trực tiếp giải quyết ba vấn đề mà cậu đang gặp.
Để Ngô Thiên đang ồn ào câm miệng, để Ôn Ngôn Thu và Nghiêm Vũ cút khỏi tầm mắt cậu, cùng với ngăn chặn cái ch*t của Lâm Tiểu Mỹ.
Đơn giản mau lẹ, một mũi tên trúng ba con nhạn.
“Này, ông chủ, tôi trả giá gấp đôi, ông đem cửa tiệm này bán cho tôi, thế nào?” Không phải chỉ là tiền sao? Ôn Ngôn Thu tràn đầy tự tin, hắn không thiếu số tiền này.
Nào ngờ ông chủ Trần lại lắc đầu, ngay thẳng nói: "Tuy chưa hoàn thành thủ tục, nhưng hợp đồng đã ký, tiền cũng đã thu, bây giờ ông chủ là Phong Lê, cậu muốn mua cửa tiệm thì đến tìm hắn"
Hắn đã chuẩn bị đầy tốt hết thảy tư liệu cùng tài khoản, chỉ cần đến các ban ngành liên quan để làm thủ tục là được.
"Ông chủ, thủ tục này còn chưa làm xong, ông có thể đem cửa tiệm thu hồi, lại bán đi..."
“Không được” Ông chủ Trần thẳng thừng từ chối.
Trước không nói tình cảm, chỉ cần Phong Lê tiếp quản cửa hàng cho là giá thị trường bình thường, một xu cũng không ép không nói, còn cho ông chủ một lời hứa, chờ hắn có đủ tiền là có thể đem cửa tiệm mua lại với giá gốc.
Đây quả thực là một thế chấp không có lãi suất! Coi như chỉ bằng vào lương tâm, hắn cũng không có khả năng đổi ý.
“Ôn Ngôn Thu, ngươi muốn mua lại cửa tiệm này sao? Có thể nha” Phong Lê giơ hai ngón tay lên: “Hai trăm triệu, không ghi sổ, Ôn thiếu gia.”
“Cậu” Ôn Ngôn Thu không còn cách nào duy trì dáng vẻ quý công tử mặt ngoài, tức giận đến sắc mặt đều thay đổi, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Phong Lê: “Xem ra cậu ở Cố gia đòi không ít tiền? Là tôi đánh giá thấp cậu rồi. Cứ chờ đó cho tôi. "
Cả hai đứng dậy muốn đi.
Phong Lê bước tới chặn ở đầu cầu thang, khoé môi ý cười lạnh lùng: "Ôn Ngôn Thu, tuy rằng tôi không ngại ném một tên rác rưởi cho ngươi. Nhưng là, ngươi tốt nhất là đừng đến quấy rầy tôi, nếu không..."
*Theo mọi người nên để cách Tiểu Lê nói chuyện với bọn thiếu não này thế nào. Mình để Tôi-Ngươi được hem, cứ cmt nhiều vô mấy chế ơi.
"Nếu không? Nếu không thì cậu có thể làm gì?" Nghiêm Vũ kéo Ôn Ngôn Thu ra, che chở trước mặt hắn.
Phong Lê cười khẽ, lười biếng nâng mí mắt lên: "Tôi sẽ treo một tấm biển ở cửa ghi 'Không được phép cho chó và hồ ly tinh đi vào'."
“Mày” Hai người một câu cũng nói không nên lời, xanh cả mặt.
Cố tình quần chúng ăn dưa ở các bàn khác phía sau còn phát ra tiếng cười nhỏ.
"Được rồi, nhanh đi ra ngoài, nếu các người còn không đi tôi liền báo cảnh sát."
Phong Lê nói xong cũng lười để ý tới bọn họ, xoay người đi xuống lầu trước.
Cậu không ngờ tới là, vừa đi xuống cầu thang, thì thấy một người không ngờ ở tầng một.
Cố Tử Hoa.
Nháy mắt nhìn thấy hắn ta, Phong Lê đã biết Ôn Ngôn Thu đang định làm cái quái gì.
Vị Ôn thiếu gia này quả thật là được chân truyền từ mẹ, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, hắn luôn luôn ngạo mạn, không coi ai ra gì, ngày đầu tiên liền cao điệu hướng toàn thế giới tuyên bố mình đã trở về, hung hăng mà đem Phong Lê đạp dưới chân, nói cho tất cả mọi người, Cố Tử Hoa vẫn là nam nhân của hắn.
Hắn nhất định phải được.
Nhưng khi đối mặt với Cố Tử Hoa, lại là một con người hoàn toàn khác.
Nguyên văn có một tình tiết, khi Phong Lê lần nọ làm công, trong lúc vô tình gặp được đám người Ôn Ngôn Thu, Nghiêm Vũ tụ hội, tựa như lúc ở hội sở đêm đó, đám người này nhục mạ chửi mắng cậu, như thể cậu mới là tiểu tam chen chân vào tình yêu của người khác.
Cho dù là ai cũng không chịu được loại khuất nhục này, con thỏ khi nóng nảy cũng sẽ cắn người, Phong Lê không nhịn được động thủ, thời điểm đánh nhau túi bụi quăng đồ đập trúng Ôn Ngôn Thu.
Khi Cố Tử Hoa đến, tất cả những gì hắn ta nhìn thấy trong nháy mắt là dáng vẻ đáng thương vô tội của Ôn Ngôn Thu bị bắt nạt trên mặt đất.
Nguyên bản cảm động vì món quà Phong Lê tặng hắn trong ngày sinh nhật đều biến mất không còn, lúc này giận không thể át.
Không hề nghi ngờ, Phong Lê lại là thua thất bại thảm hại, chật vật bất kham.
Ôn Ngôn Thu thật biết cách thể hiện sự vô tội cùng đáng thương đúng lúc, bộ dạng yếu ớt dễ dàng khơi dậy ý muốn bảo hộ của đàn ông.
Trong quyển tiểu thuyết 《 Cố tổng, đừng rời đi 》này, Ôn Ngôn Thu vô số lần được hình dung như một bông hoa anh túc diễm lệ đang nở rộ, trong mắt người ngoài hắn mỹ lệ mê người, nguy hiểm vũ mị. Chỉ có ở trước mặt Cố Tử Hoa, hắn mới để lộ ra một mặt mềm mại yếu ớt nhất của mình.
Oẹ-
Nghĩ đến đây, Phong Lê lại nhịn không được nôn khan.
Cậu liếc xéo Cố Tử Hoa dưới lầu, nhân lúc hắn còn chưa nhìn thấy đi nhanh xuống dưới, thời điểm thoáng qua.
Cố Tử Hoa rõ ràng ngẩn ra một lúc: "Phong Lê... sao em lại ở đây?"
Nam nhân ánh mắt thẳng lăng lăng mà đánh giá bóng lưng cậu rời đi, trong mắt không che giấu được kinh diễm.
Hắn phát hiện kể từ ngày đó về sau, mỗi lần gặp Phong Lê đều sẽ có một nhận thức mới.
——
Khi Phong Lê trở lại ký túc xá đã gần tắt đèn, thứ sáu trong ký túc xá trừ cậu chỉ có hai người, Lữ Tuấn cùng Hà Uý, những người khác đều đã về hết.
Sau khi bị giáo huấn lần trước, về sau lũ nhóc này đều ngậm miệng, không dám trêu chọc cậu nữa, tuần này cũng tính là khá yên bình.
Phong Lê vốn định cuối tuần này dọn ra ngoài, kết quả chuyện xảy ra đột ngột, không cẩn thận mua cửa tiệm, tiền lập tức đều xài hết, trong túi bây giờ cũng không còn bao nhiêu.
Nhưng cũng không quan trọng, dù sao cậu kiếm tiền rất nhanh, chỉ cần lại nhận đơn làm là được.
Hôm nay trước khi đi cậu đem tiệm bánh ngọt toàn quyền ủy thác cho Lâm Tiểu Mỹ quản lý, dù sao thì cô ấy cũng đã làm việc ở đó hơn ba năm, so với Phong Lê quen thuộc hơn nhiều.
Vừa nghe về sau mình chính là chủ tiệm, Lâm Tiểu Mỹ vừa kinh hỉ lại ngạc nhiên, liền hỏi chính mình nếu làm không tốt thì sao bây giờ?
Ông chủ mới kiêu ngạo mà vẫy vẫy tay tỏ vẻ: "Chị xem tâm tình tùy tiện quản quản, dù sao thua thiệt cứ tính tôi"
Õmg, đây là lời thoại của tổng tài bá đạo a! Lâm Tiểu Mỹ quả thực muốn sa ngã.
Ngược lại ông chủ Trần chủ động biểu thị, Lâm Tiểu Mỹ có chỗ nào không hiểu cứ hỏi mình, hắn sẽ giúp đỡ hết sức.
Phong Lê nhìn như không quan tâm, nhưng cũng không định "đóng cửa" thật, mấy ngày nay cậu đang nghĩ đến việc cập nhật Tiểu Quang não, thêm một số chức năng vào đó như quản lý tài khoản, thu thập dữ liệu khách hàng, sau đó xây dựng một phương pháp kinh doanh tối ưu.
Dù sao cũng hứa về sau sẽ "trả lại" cửa tiệm cho ông chủ Trần, không thể để nó đổ bể trong tay cậu được.
Sau khi tắt đèn, đợi dì Quản lý ký túc xá kiểm tra phòng xong, Lữ Tuấn và Hà Uý lập tức lấy di động ra giấu trong chăn chơi.
Phong Lê xuống giường đi đến ban công châm một điếu thuốc, nửa dựa vào lan can xuyên qua làn khói nhìn bãi cỏ bên dưới, làn khói trắng trong bóng tối làm đường nét của cậu có phần mơ hồ không rõ.
Chỉ có đôi mắt cùng màu với bóng tối kia mới đặc biệt sáng ngời, tựa như yêu tinh trong đêm tối, nguy hiểm yêu dã.
Phong Lê thích sự kích thích và vui sướng mà nicotine mang lại cho não bộ, đặc biệt hưởng thụ với khoảng thời gian Hiền Giả cô đơn trong bóng tối như vậy.
Ngay khi điếu thuốc sắp hết, điện thoại Phong Lê rung một cái, một tin nhắn Wechat mới được gửi đến.
Phó Quân Hoà: Ngủ rồi sao?
Nha, tiểu soái ca.
Ngày đó lúc ở bệnh viện về sau, Phong Lê cũng liên lạc với anh, nhưng đối phương không trả lời, hẳn là quá bận, sau đó một tuần, Phong Lê cũng vội vàng kiếm tiền, liền đem chuyện này vứt ra sau đầu.
Lúc này tiểu soái ca vừa xuất hiện, cậu liền trực tiếp gọi điện thoại qua.
“Phong Lê.” Lần này Phó Quân Hoà nhận điện thoại rất nhanh.
Cũng giống như Phong Lê, thanh âm của Phó Quân Hoà cũng rất dễ nhận biết, không chỉ trầm thấp dễ nghe đơn giản như vậy, mà tiếng phổ thông của hắn cũng rất chuẩn, nhả chữ, ngắt câu rõ ràng.
Ngữ khí nói chuyện khiêm tốn thích đáng, nhưng hầu hết thời gian giống như là đang nói chuyện công việc, không có bất kỳ tình cảm đặc biệt nào.
"Tiểu soái ca!"
Sau đó Phong Lê vừa mở miệng, liền dùng kia đường núi mười tám cong liêu nhân* âm cuối đem bầu không khí nghiêm túc chính trực đánh bay.
Thanh âm nhẹ nhàng của tiểu thiếu niên giống như cách một tầng màn mỏng không nhẹ không nặng liếm liếm vành tai nam nhân.
Tiểu soái ca? Tiểu soái ca? Tiểu soái ca cọ đến đau não.
Phó Quân Hoà tạm thời từ bỏ ý định tiếp tục sửa đúng ý nghĩ cậu, dò hỏi: "Cuối tuần cậu ở trường học sao?"
“Đúng vậy, anh muốn đến tìm tôi sao?” Phong Lê nghe được lời này mắt sáng lên.
"Thẻ sinh viên của cậu lúc trước để ở bệnh viện, bác sĩ vừa mới báo cho tôi biết, nếu cậu ở trường, ngày mai tôi sẽ để người qua đưa cho cậu."
"Để người? Tại sao không phải anh tới đưa cho tôi?" Phong Lê đúng lý hợp tình nói.
"Bởi vì tôi hiện tại đang ở thành phố N đi công tác"
"Vậy anh khi nào trở về?"
“Không chắc được” Phó Quân Hoà liếc nhìn lịch trình trên máy tính thành thật trả lời, “Có thể là tuần sau sẽ về.”
"A, vậy anh tuần sau đến ~" Phong Lê trước khi bị cự tuyệt mở miệng nói: "Không phải anh nói chỉ cần tôi yêu cầu, anh đều có thể đáp ứng sao?"
Cư nhiên đem lời hứa của hắn dùng tại đây loại râu ria địa phương?
Phó Quân Hoà trong lúc nhất thời có chút dỡ khóc dỡ cười: "Cậu lại gặp rắc rối?"
“Mới không có” Nhóc con hư hỏng lấy một loại ngữ khí ủy khuất lại mất mát nói: “Tôi chỉ là muốn gặp anh thôi, anh đã hứa với tôi, anh không thể nói chuyện không giữ lời nha ~”
Phong Lê đem ưu thế giọng nói của mình phát huy hết mức, giống như một con thú nhỏ bị bắt nạt, ủy ủy khuất khuất duỗi móng vuốt nhỏ của mình ra, cào nhẹ góc áo của nam nhân, nũng nịu không che giấu chút nào.
Này ai mà chịu cho nổi?
“Phong Lê, đừng tùy hứng.” Phó Quân Hoà ngoài miệng cự tuyệt, nhưng đáy lòng lại mềm một chút.
Cha hắn qua đời sớm, hắn thật lâu liền tiếp nhận xí nghiệp gia tộc, làm người cầm quyền, tùy rằng địa vị không phải tối cao nhất Phó gia.
Phó gia gia giáo nghiêm khắc, con cái gia tộc mỗi người đều quy quy củ củ, thấy hắn đều cung kính cẩn thận vô cùng, giống như y là kẻ ăn thịt người.
Không nói đến những người theo đuổi, nhiệt tình cởi mở, quyến rũ mê người không phải không có, nhưng khi thấy Phó Quân Hoà đều thu liễm ba phần.
Ai dám làm càn như vậy?
Cho nên cũng chưa từng có người làm nũng với hắn.
Phó Quân Hoà cũng không quá quen người khác làm nũng.
"Được không, chú. Yêu cầu nhỏ như vậy mà chú cũng không chịu đáp ứng sao?"
Nhưng cố tình Phong tiểu yêu nghiệt bên kia vẫn liên tục kêu.
Đúng, đây chỉ là một yêu cầu nhỏ mà thôi, hắn hà tất phải nghiêm túc như vậy, thoả mãn nhóc con này một chút tựa hồ cũng không thành vấn đề.
Ngữ khí nam nhân chậm chậm, đang định đồng ý, đột nhiên nghe được đầu dây bên kia truyền đến một tiếng 'tách' thanh thúy.
Môi vừa mới giương lên một chút liền căng lại, trầm giọng hỏi: "Cậu hút thuốc à?"
Phong Lê ngón tay cầm bật lửa dừng lại một chút, nhanh chóng lấy điếu thuốc trên môi xuống, phủ nhận nói: "Không có"
"Vậy vừa rồi là âm thanh gì?"
“Không có âm thanh gì hết, anh nghe lầm rồi” Phong Lê trợn tròn mắt nói bậy, mặt không đỏ tim không đập, tiểu yêu nghiệt tiếp tục hướng nam nhân thảo ngon ngọt: "Chúng ta tuần sau gặp"
“Được.” Phó Quân Hoà nheo mắt: “Tuần sau tôi sẽ đến trường của cậu, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Được ~ Tiểu mỹ nam, ngủ ngon!” Phong Lê vui vẻ cúp điện thoại, trong lòng một vạn cái tính toán thổi qua.
Hiển nhiên là cậu không nhận thấy sự nguy hiểm trong giọng nói của nam nhân.